Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 322: Chương 322
Một chút nhân sâm quả có là gì, lão tông chủ hận không thể dẫn nàng lên núi, nàng muốn hái bao nhiêu thì hái.
Pháp hội kéo dài đến chiều, Liên Kiều đã ăn rất no, nàng đang định tìm cớ chuồn đi, pháp hội vừa mới yên tĩnh trở lại đột nhiên như nổ tung, tiếng người ồn ào.
Bây giờ nhắc đến cái tên này, lão tông chủ vẫn còn run sợ.
Lục Vô Cữu giọng điệu thản nhiên như thường: “Là Thao Thiết tham ăn, nó muốn đến.”
“Lão tông chủ tuy có chút keo kiệt, nhưng con trai ông ta lại hào phóng, hái cho ta toàn là quả to mọng nước, hắn nói là do chính tay hắn hái, chàng xem, mỗi quả đều được bọc cẩn thận bằng giấy, thật chu đáo.”
Trong một ngày liên tiếp có hai vị đại Phật giá lâm, Hoành Dương Tông thật sự vẻ vang, lão tông chủ kích động đến mức nói năng lộn xộn, những người khác thì vô cùng ghen tị, họ đều thắc mắc Hoành Dương Tông sao lại gặp vận may như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Pháp hội được tổ chức mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên náo nhiệt như vậy.
Tẩu Ngô là tọa kỵ của ai không cần phải nói cũng biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Vô Cữu cười khẽ: “Nàng ăn cũng không ít.”
Mọi người có mặt đều nâng chén rượu lên, không dám nhìn nhiều.
Dù sao Lục Vô Cữu đừng nói là ra ngoài dự pháp hội, ngay cả người cầu kiến hắn, chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang cũng chưa chắc đã gặp được.
Lão tông chủ dụi mắt, nghi ngờ mình hoa mắt.
Chỉ thấy vị Thần Quân này thỉnh thoảng lại lướt mắt nhìn qua người bên cạnh, rõ ràng là vì người mà đến.
Chỉ thấy tuy nàng phong thái tao nhã, thong thả ung dung, nhưng đĩa nhân sâm quả trước mặt cứ thay hết đĩa này đến đĩa khác.
Thế là nàng lại cất đồ đi, định để dành toàn bộ cho Yến Vô Song và Chu Kiến Nam.
Chương 322: Chương 322
Hắn đưa tay xoa đầu Liên Kiều: “Ta sai rồi, ý ta là nhân sâm quả mọc chậm, nàng đến thêm vài lần nữa, e rằng cả Hoành Dương Tông đều trống trơn.”
Lục Vô Cữu liếc mắt nhìn: “Chính tay hái?”
Liên Kiều nghĩ cũng đúng, tông chủ Hoành Dương Tông đã nghĩ đến việc tặng cho nàng, đương nhiên cũng sẽ không quên Lục Vô Cữu.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liên Kiều không có giác ngộ này, chỉ thấy bất ngờ, đợi pháp hội tan, nàng kéo Lục Vô Cữu đến hậu sơn đi dạo, còn khá ngạc nhiên: “Sao chàng cũng đến đây thế?”
“Ý chàng là gì?” Liên Kiều hoang mang.
Vài chục người có mặt nhận ra người đến đều ngây ngẩn cả người, không chỉ vì thân phận, mà còn vì dung mạo.
Liên Kiều thấy không được: “Thổ nhưỡng Thần Cung sao có thể sánh bằng nơi này, người ta lại bằng lòng, ta đến vài lần thì sao.”
Lục Vô Cữu đột nhiên cười.
Liên Kiều hậm hực: “Chàng nói cũng có lý, thôi vậy, vẫn là trồng nhiều ở Thần Cung đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ lâu đã nghe nói ái nữ của Liên chưởng môn có dung mạo tuyệt thế, nhưng đại đa số mọi người cũng chỉ nghe nói, lúc này vừa nhìn thấy, vô cùng chấn động.
Bốn năm chục người ban đầu biến thành bốn năm trăm người rầm rộ.
“Quả thật chu đáo.” Sắc mặt Lục Vô Cữu hơi trầm xuống, “Nàng muốn ăn thì sau này trồng ở hậu sơn Thần Cung là được, không cần đến đây nữa.”
Mãi đến khi người bên cạnh ba lần bốn lượt thúc giục, ông ta mới ý thức được Lục Vô Cữu thật sự đến rồi, vội vàng dẫn người nghênh đón.
Pháp hội nhỏ vốn chỉ tổ chức nửa ngày bị kéo dài thành một ngày.
Ông ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng nghênh đón, Liên Kiều mỉm cười, tính tình rất tốt, chắp tay khom người nói: “Lâu rồi không gặp, tông chủ càng thêm khỏe mạnh minh mẫn.”
Nàng thò đầu ra nhìn, mới phát hiện phía tây có một cỗ xe do Tẩu Ngô kéo đến.
“Sao ta biết được! Nói chuyện nói nửa chừng, chàng thật là kỳ quái!” Liên Kiều tức giận cất nhân sâm quả đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vị đại Phật thứ nhất đến tùy hứng, vị thứ hai thì không phải.
Liên Kiều trừng mắt liếc hắn, nhưng hắn nói cũng có lý, nàng mà cứ ăn như vậy nữa, nhất định sẽ béo, thế là dứt khoát lấy nhân sâm quả Hoành Dương Tông tặng nàng chia cho Lục Vô Cữu một nửa, bảo hắn mang về cho Thao Thiết.
“Đúng vậy.” Liên Kiều đắc ý nói, “Hắn nói hắn có mắt nhìn chọn quả tốt nhất, toàn bộ đều ngọt lại mọng nước, còn dặn ta đừng ăn quá nhiều một lần, sau này muốn ăn thì cứ đến đây.”
Lão tông chủ lần này không hề đau lòng chút nào, ngược lại còn sai người chọn thêm những quả ngon nhất mang lên, dù sao Liên Kiều vừa đến, sau khi biết tin, rất nhiều nhà đã nhận thiệp mời trước đó đều phái người đến.
“Nàng nói xem?” Lục Vô Cữu nhướng mày.
Không hiểu cũng tốt, hắn tốn bao nhiêu công sức mới khiến nàng thông suốt, người khác chỉ càng khó hơn.
“Tiên tử quá khen.” Lão tông chủ hàn huyên vài câu rồi dẫn nàng lên chỗ ngồi.
Dần dần, bọn họ cũng nhận ra mùi vị.
Lục Vô Cữu cười lạnh: “Thêm vài lần nữa, e rằng nàng sẽ không muốn đến Thần Cung nữa.”
“Không cần, nó có.” Lục Vô Cữu thản nhiên nói.
Sau khi ngồi xuống, nàng nghe cũng rất chăm chú, ăn càng chăm chú hơn.
Liên Kiều liếc mắt nhìn Thao Thiết đang ăn uống no say, nằm trên sườn núi xoa cái bụng tròn vo ở đằng xa, khẽ hừ một tiếng: “Nó được lợi rồi! Ăn còn nhiều hơn cả ta!”
Nếu không phải Liên chưởng môn đồng thời hồi lễ cho bọn họ, tặng Tuyết Liên của Kỳ Sơn Liên thị, ông ta có thể ngất xỉu ngay tại chỗ.
…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.