Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 241: Chương 241
Hơi thở nóng ấm như một con rắn độc thè lưỡi, quấn quýt leo lên.
Lục Vô Cữu lại không hôn tiếp nữa, ngược lại ôm lấy lưng nàng, thấp giọng hỏi bên tai nàng có muốn đổi cách khác không.
Chỉ cần nhìn thôi, cũng khiến mặt nàng dần dần đỏ bừng.
Liên Kiều nghĩ cũng đúng: "Được rồi, vậy... tiếp theo phải làm sao?"
"Có sao?"
"Vậy là được rồi? Váy thì sao? Tự vén lên." Giọng Lục Vô Cữu lạnh nhạt.
Lục Vô Cữu nắm lấy cằm nàng, đôi môi mỏng khẽ động, lướt qua khóe môi nàng: "Nàng nói xem?"
Liên Kiều mồ hôi đầm đìa, trên người hắn lại cực kỳ nóng, nàng nhịn không được né tránh, tay vừa giơ lên, phát hiện hồng tuyến trên đó đã biến mất, bèn lập tức bò dậy.
Khuôn mặt đỏ bừng, cả người đỏ như tôm luộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cực kỳ kiên nhẫn mà rình rập.
Nàng vội vàng bò dậy, chỉnh trang lại y phục xộc xệch.
Trông có vẻ rất sốt ruột, Yến Vô Song thậm chí còn lôi ra hai cây búa lớn, ra vẻ muốn đập long chu.
Chỉ thấy Yến Vô Song và Chu Kiến Nam không biết từ lúc nào đã tìm đến.
Hình như là Chu Kiến Nam và Yến Vô Song tìm đến, hai người cùng đứng ngoài cửa, dùng sức gõ cửa hỏi có phải bọn họ đã về chưa.
Quả nhiên, người đến chính là Yến Vô Song và Chu Kiến Nam.
Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu đen, y phục chỉnh tề, nhưng nếu nhìn kỹ, không khó phát hiện phần trên thân áo màu sắc đậm hơn rất nhiều.
Liên Kiều bỗng chốc tỉnh táo lại, nàng đẩy vai Lục Vô Cữu.
Liên Kiều cắn môi hơi do dự.
Lục Vô Cữu thản nhiên, đặt một cái kết giới cách âm.
"Nàng chắc chắn muốn ta ra ngoài với bộ dạng này?" Giọng Lục Vô Cữu lạnh lẽo.
Liên Kiều không hề hay biết, lúc này, long chu đột nhiên bắt đầu rung lắc dữ dội, nàng đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa kéo rèm lên, hồn vía thiếu chút nữa bay mất.
Liên Kiều miễn cưỡng, khẽ cắn môi, lấy hết can đảm mới vén vạt váy lên, chậm rãi kéo lên.
"Chờ đã, hình như có người đến."
Nàng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Lục Vô Cữu lại âm trầm.
Giọng Lục Vô Cữu trầm thấp: "Tiên Kiếm Đại Hội cũng sắp đến rồi, không phải nàng vẫn luôn muốn giành hạng nhất sao, không tranh nữa à?"
"Ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau lên." Liên Kiều khó hiểu.
Nhưng bị cắt ngang như vậy, đầu óc nàng tỉnh táo hơn rất nhiều, hỏi: "Giờ nào rồi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong nàng che mặt nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lục Vô Cữu tiếp tục quấn lấy cổ nàng hôn: "Còn sớm."
Nàng nhịn không được co rúm ngón chân, hai đầu gối hơi khép lại.
Lúc này, long chu vẫn còn lắc lư, nếu không ra ngoài e là thật sự sẽ bị Yến Vô Song đập nát mất.
Tâm trạng Liên Kiều đang bị treo cao, không cần hỏi là cách gì liền vội vàng gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hỏng rồi, sao bọn họ lại tìm đến đây, chắc chắn là phát hiện ra long chu của chúng ta rồi, chẳng lẽ vừa rồi tiếng động đó là bọn họ gọi chúng ta?"
Khát khô cả cổ, vừa hay trên bàn có trà, nàng liên tục uống ba chén, mới vơi đi cảm giác khô khốc.
Nàng đầu tiên là cắn môi ưm ưm, một lúc lâu sau lại vừa khóc vừa làm nũng, đẩy ra né tránh.
Một bàn tay lại mạnh mẽ ngăn cản, ngay sau đó hai tay hắn chậm rãi trượt xuống nắm lấy mắt cá chân nàng.
Đáng yêu đến mức khiến người ta muốn bắt nạt.
Lục Vô Cữu hít sâu một hơi, xoa xoa mi tâm, thay một bộ y phục, hai người mới mở cửa.
Liên Kiều vội vàng kéo rèm lại.
Liên Kiều nghĩ hắn đã miễn cưỡng như vậy rồi, nàng còn làm bộ làm tịch thì quá đáng lắm.
"Thử xem sao." Lục Vô Cữu không hề có chút xấu hổ nào.
Chương 241: Chương 241
Vừa gặp mặt, Liên Kiều đã bị ôm chầm lấy, Yến Vô Song vừa hỏi nàng làm sao quay lại được, vừa trách nàng tại sao đã về rồi mà không nói, gõ cửa cũng không mở, làm nàng ấy tưởng đã xảy ra chuyện, lôi hai cây búa lớn ra định đập cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Vô Cữu lặng lẽ cười, vừa tách hai đầu gối nàng ra, vừa c** th*t l*ng.
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Hắn tại sao lại dùng môi chạm vào nàng? Chẳng lẽ...
Liên Kiều lại lắng tai nghe, quả nhiên không còn tiếng động nữa.
Đang vội vàng, quay đầu lại, thấy Lục Vô Cữu mặt mày âm trầm, không nhúc nhích.
Vì vậy, nàng lăn một vòng nằm xuống, vùi mặt vào gối: "Được rồi."
Liên Kiều che mặt: "Không được!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cứ thử xem." Giọng Lục Vô Cữu bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc như làm việc công.
Tuy Liên Kiều che mắt, nhưng cảm giác ánh mắt đó như có như không.
Lục Vô Cữu xoa mi tâm: "Không nghe thấy, long chu có cấm chế, cách âm."
Sau đó, nàng nhắm mắt lại, tim đập như trống, trong bóng tối, dường như có hơi thở ấm áp chậm rãi đến gần, men theo bắp chân trắng nõn của nàng từng chút từng chút leo lên.
Khoảnh khắc gập lên và áp sát vào, đầu óc Liên Kiều trống rỗng.
Mặt nàng đỏ bừng: "Ngươi rõ ràng đã thấy hồng tuyến rồi, biết là vô dụng, vậy tại sao còn... còn giống như lần trước?"
Liên Kiều đầu óc mơ mơ màng màng, tự lẩm bẩm: "Tám chín phần là vậy, bọn họ chắc là gọi cửa không được, sợ chúng ta gặp nguy hiểm mới định đập cửa, nhanh, mau ra ngoài."
Lục Vô Cữu xấu xa véo vành tai nàng: "Tại sao không được? Giải độc thôi mà, nàng sợ cái gì, không giải được là gân mạch đứt đoạn đấy, mảnh vỡ sắp gom đủ rồi, chẳng lẽ nàng muốn lúc này thành công cốc sao?"
Liên Kiều nóng mặt, quay đầu đi: "Tùy, tùy ngươi."
Liên Kiều càng thêm do dự, ấp úng: "Nhưng mà, cho dù ta đồng ý, ngươi có bằng lòng không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.