Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 229: Chương 229
Hơn nữa, cho dù là hắn thì sao? Mười năm sau hắn mới chính thức thăng cấp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nàng tưởng là cái gì?" Lục Vô Cữu cố ý ghé sát vào.
"..."
Lục Vô Cữu cụp mắt, thu lại mọi cảm xúc: "Xong rồi."
Lục Vô Cữu nửa cười nửa không: "Ta làm gì, nàng thật sự biết sao?"
Liên Kiều thở dài, tiếp tục quay lại vị trí Ly Cơ bị xích, cố gắng tìm kiếm manh mối.
"Cái gì mà chúng ta hay không." Hoàng đế cắt ngang, "Nó là huynh trưởng của Khiếu Nhi, cũng là do nàng sinh ra, mang nặng đẻ đau mười tháng, suýt chút nữa thì mất m.á.u mà c·h·ế·t, chẳng lẽ nàng quên rồi sao?"
"Nước?" Liên Kiều chớp chớp mắt.
Chương 229: Chương 229
Liên Kiều ghét bỏ dời mắt: "Ngươi xong chưa?"
"Nó là khúc ruột của ta, làm sao ta quên được? Chính vì không quên được, ta mới không nỡ, chàng không biết, mỗi lần nó gọi ta là mẫu hậu, trong lòng ta áy náy biết nhường nào..."
Nhìn kỹ, nàng thật sự phát hiện ra một chút khác thường - cái cây bên hồ.
Xích khóa long này, cũng chỉ có vậy.
Hơn nữa còn có thể cười được?
Hàn châm dần dần tan ra, nước hòa lẫn m.á.u nhỏ giọt xuống, cho đến khi sợi xích trong tay rơi xuống, băng giá trong lòng bàn tay hắn dưới sự áp chế của Lưu Ly Hỏa không còn ngưng tụ nữa.
Ghét quá! Thật là đáng ghét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thôi được rồi, nó thiên tư trác tuyệt như vậy, tương lai chắc chắn không thể ở bên cạnh chúng ta, chi bằng ngay từ đầu đã xa cách. Hơn nữa, nàng còn có Khiếu Nhi, gần đây nàng suốt ngày ở đây, Khiếu Nhi đêm nào cũng khóc lóc tìm mẫu hậu, cũng nên đi xem nó một chút."
Nàng bực bội đánh hắn vài cái, Lục Vô Cữu cũng không tránh, mặc cho nàng đánh, ngược lại còn nhìn nàng với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Trong những năm qua, hắn vẫn là thái tử của Thiên Ngu, mọi thứ không hề thay đổi, vì vậy những chuyện này, những lời này, hắn cũng dần dần quên lãng, cho đến lúc này, khi không cầm được Xích khóa long, nó lại đột nhiên hiện lên.
Hoàng hậu che tay khóc, phấn son tinh xảo, trâm cài quý giá cũng không che được khóe mắt sưng đỏ của bà.
Lục Vô Cữu không hỏi, ngày hôm sau, hắn không hề nhắc đến chuyện mình nghe được, chỉ nói bệnh đã khỏi, muốn trở về Vô Tướng Tông.
Tuy nhiên, nếu tiếp tục bị nhốt ở đây, nàng sẽ chỉ càng trở nên kỳ lạ hơn.
Lông mi dài của Liên Kiều run rẩy, quay mặt đi: "Không, không có gì cả."
"Bẩn?" Lục Vô Cữu ngẩng đầu.
Đêm đó, Lục Vô Cữu thức trắng đêm, trong đầu không ngừng vang vọng cuộc đối thoại của phụ hoàng mẫu hậu.
Mười năm, đủ để thay đổi tất cả.
Sắp tới lúc bé Kiều bị phát tác nữa gòi, ngày mai hay ngày mốt thì chưa bíc, hehehe.
"Ngươi, ngươi lại dám đem..."
Lục Vô Cữu cười khẩy.
Lúc này, Liên Kiều đang bịt tai trốn trong góc đột nhiên nghe thấy động tĩnh, tưởng Lục Vô Cữu đã xong, nàng vội vàng quay đầu lại, lại thấy hắn đang cười.
b**n th**! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đem cái gì?" Lục Vô Cữu nhướn mày, "Chỉ là chút nước chưa lau khô thôi, nàng đỏ mặt cái gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ, hắn thật sự là huyết mạch của Thiên Ngu, chỉ là huyết mạch biến dị, cho nên cha mẹ hắn mới đối xử với hắn vừa xa cách vừa quan tâm như vậy?
Liên Kiều vội vàng tránh né: "Ngươi làm gì vậy, đừng dùng tay bẩn chạm vào ta."
Hoàng hậu nghe xong lau nước mắt, vội vàng gọi người thắp đèn đi ra ngoài.
Như con trùng bám vào xương, ma mị thì thầm, nhắc nhở hắn về sự khác thường của mình.
Thân thế của 659 từ mai sẽ bắt đầu hé lộ dần dần nha, mỗi ngày Quan up văn án truyện lên Page vào lúc 7h sáng, các nàng iu để lại cmt, khi nào lên Quan sẽ tym cmt thông báo nha. Sẵn cho Quan xin một tym đỡ flop hihi.
Những lời này rốt cuộc là có ý gì? Hay chỉ là bọn họ thiên vị đệ đệ?
Làm xong chuyện này mà lại nhìn chằm chằm vào bàn tay bẩn của mình?
Lục Vô Cữu cúi đầu, siết c.h.ặ.t t.a.y đáp ứng, từ đó về sau, hắn rất ít khi trở về Thiên Ngu.
Liên Kiều cảm thấy hắn hôm nay hơi kỳ lạ.
Liên Kiều lúc này mới dám đứng dậy, trở lại bên cạnh hắn, tóc tai bị xoa rối tung lên, Lục Vô Cữu đột nhiên đưa tay ra giúp nàng chỉnh lại.
Mặt Liên Kiều càng nóng hơn, hắn rõ ràng biết nàng hiểu lầm hắn làm gì, vậy mà còn cố tình chọc ghẹo nàng.
Cái gì mà “chúng ta” với “các ngươi”, chẳng lẽ hắn không phải là huyết mạch hoàng tộc? Nhưng mẫu hậu rõ ràng nói, hắn là do bà mang thai mười tháng sinh ra.
Sau đó nàng ghét bỏ lau lau chỗ má vừa bị hắn chạm vào, đột nhiên sờ thấy hơi ẩm ướt, lập tức nhớ đến hồi ức không tốt, d** tai trắng nõn dần dần đỏ bừng.
Liên Kiều liếc nhìn tay hắn, hừ hừ hai tiếng: "Chẳng phải giống như lần trước của ta sao, ngươi tưởng ta thật sự không đoán ra chắc?"
Cây này mọc rất kỳ lạ, một bên cành lá sum suê, một bên lại thưa thớt, mà mặt sum suê lại hướng về phía Ly Cơ bị xích.
Hơn nữa, phụ hoàng cũng biết, hoàng tộc coi trọng huyết mạch nhất, tuyệt đối không thể dung thứ cho việc huyết mạch bị lẫn lộn.
...
Hắn đã không còn là thiếu niên năm xưa cúi đầu, siết c.h.ặ.t t.a.y nữa rồi.
"Không phải sao, đừng tưởng ta không biết ngươi vừa làm gì." Liên Kiều ra vẻ đã hiểu.
Mẫu hậu hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không ngăn cản, phụ hoàng còn vỗ vai hắn, dặn dò, bảo hắn đừng phụ thiên tư ngàn năm khó gặp này.
Bất kể là vì lý do gì, bất kể trong người hắn chảy dòng m.á.u gì, không ai có thể chi phối hắn, kể cả cái gọi là lời tiên tri. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Xích khóa long tỏa ra hàn quang, trực tiếp đưa tay nắm lấy, mặc cho hàn châm đ.â.m vào lòng bàn tay, rồi ngưng tụ ra một đóa Lưu Ly Hỏa tinh khiết nhất, cứng rắn áp chế hàn châm đ.â.m vào da thịt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.