Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 133
Trong lúc nguy cấp, hắn ta biết nàng sợ rắn, lại thổi sáo, triệu hồi vô số con rắn, ùn ùn kéo đến.
Nhưng lúc này Lục Vô Cữu khẽ vung tay, lòng bàn tay bốc cháy, xung quanh Liên Kiều liền dấy lên một bức tường lửa cao ngút trời, chặn hoàn toàn lũ rắn bên ngoài.
Những đệ tử Khương gia đang hùng hổ doạ người thấy vậy liền lùi lại, bầy rắn mất đi sự điều khiển của tiếng sáo, cũng như ruồi mất đầu, bị lửa thiêu liền tứ tán chạy trốn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Thiệu mặt mày tái nhợt, cuối cùng cúi đầu: “Ta nói. Nhưng ta biết cũng không nhiều, chỉ biết bộ xương này vốn là một bán thần, ba tháng trước hắn bị truy sát, khi đi qua Cối Kê đã hiện ra hình rồng, đệ tử Khương thị phát hiện, sau đó chúng ta liền muốn tìm hắn xem rốt cuộc là ai.”
Mười mấy đệ tử cùng nhau xông lên, Lục Vô Cữu chỉ liếc mắt, khẽ mở môi mỏng: “Các ngươi cũng muốn phản sao?”
Liên Kiều nhìn ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm của Lục Vô Cữu, trong lòng cũng có chút rối loạn, dường như nàng chưa từng thấy Lục Vô Cữu như thế này.
Tuy đã giao thủ với hắn không ít lần, nhưng hắn chưa từng lạnh lùng vô tình với nàng như vậy, khó trách người ngoài lại sợ hắn như vậy.
Lục Vô Cữu đi về phía Khương Thiệu, ánh mắt lạnh lùng không chút nhiệt độ: “Ngươi còn không nói, lưỡi cũng không cần giữ lại nữa.”
Khương Thiệu cứng đờ cả người, vẫn đang cười gượng: “Điện hạ có ý gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Thiệu nào có ngờ Lục Vô Cữu lại tàn nhẫn, lạnh lùng như vậy, lại thật sự không coi hắn ra gì.
Quả thật nàng đang lo lắng điều này, tuy bình thường nàng có hơi vô tư, nhưng những việc liên quan đến gia tộc, nàng luôn xử lý rất thận trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, Lục Vô Cữu đang đứng xem bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng.
“Đúng vậy.” Liên Kiều cúi người xuống, “Đây rốt cuộc là ai, tại sao lại có một nửa huyết mạch của rồng?”
“Ta cho ngươi đứng dậy rồi sao?”
Ánh mắt hắn nhìn người ta chẳng khác gì nhìn một cỗ thi thể, huống chi bài học nhãn tiền vẫn còn đó, một đám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng cũng thu kiếm lại, khom người vòng qua chỉ dám nâng Khương Thiệu dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liên Kiều mỉm cười với hắn ta: “Vẫn phải cảm ơn ngươi.”
Khương Thiệu rõ ràng không ngờ Liên Kiều lại tiến bộ đến mức này, nhất thời mất tập trung, bị đánh đến mức không có sức phản kháng.
Liên Kiều bật cười: “Chỉ có ngươi biết?”
Chương 133
Nhân cơ hội này, nàng cũng không nói nhảm, một kiếm hất văng cây sáo trên tay Khương Thiệu, sau đó giẫm mạnh hắn ta xuống đất: “Còn chưa chịu thua?”
“Tay của ta!” Khương Thiệu kêu thảm một tiếng, ôm lấy cổ tay đứt lìa quỳ trên mặt đất đau đớn không thôi.
Khương Thiệu cũng là người thông minh, hắn ta nheo mắt: “Ngươi muốn biết lai lịch của bộ hài cốt này?”
Lục Vô Cữu từ từ cụp mắt xuống, nhìn hắn ta như nhìn một con ch.ó bại trận.
Khương Thiệu ra tay tàn nhẫn, nhưng thân pháp của nàng lại nhẹ nhàng hơn, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, lại có Thanh Hợp trợ giúp, chiêu kiếm trước đây có thể phát huy gấp mười lần, dùng hết sức lực c.h.é.m xuống một kiếm, mặt đất lập tức nứt ra một khe sâu, ngay cả dãy núi cũng dường như rung chuyển theo.
“Công tử!”
Khoảnh khắc đó, Lục Vô Cữu nói được làm được, một đạo kiếm quang bổ thẳng về phía tay phải của hắn, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, bàn tay phải của Khương Thiệu vốn đã bị cắt đứt gân tay trực tiếp bay ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Thiệu siết chặt tay, lúc trước bốn đại thế gia cùng nhau đứng vững, nhưng trăm năm trôi qua, ba nhà đều âm thầm lấy hoàng thất làm chủ, bọn họ cũng đều được phân chia đất phong và tước hiệu, tính ra, lời Lục Vô Cữu nói một chút cũng không sai.
Khương Thiệu nghiến răng cười lạnh: “Ta không nói dối, Liên muội muội đừng đắc ý quá sớm.”
“Ngươi đùa ta sao?” Liên Kiều tức giận, mũi kiếm kề sát cổ họng hắn ta, rõ ràng hận đến thấu xương nhưng vẫn cố nén không đ.â.m xuống.
Khương Thiệu vẻ mặt ngơ ngác, nàng không muốn nói nhiều, dùng mũi kiếm nâng cằm hắn ta lên: “Đối với ta, hiện tại ngươi đã vô dụng rồi, nhưng, nếu ngươi có thể trả lời câu hỏi ta muốn biết, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Khương Thiệu nhịn đau: “Liên muội muội hà tất tức giận, ta thật sự không biết, nếu ta xảy ra chuyện, e rằng cả Liên bá phụ cũng khó ăn nói với cha ta.”
Ánh mắt Khương Thiệu âm hiểm, lại thoáng qua chút hoảng loạn: “Sao ngươi lại biết?”
Liên Kiều chớp mắt: “Ta không cần thử, chẳng phải là mượn sức mạnh của Khung Đồng Ấn để thanh tẩy ác chú trên bộ xương này sao?”
Nhưng Khương Thiệu làm sao có thể nhịn được, hắn nhíu mày, đuôi mắt lại nhếch lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Vô Cữu, sau đó âm thầm nâng tay kết ấn.
Kiếm này của Liên Kiều suýt chút nữa đã chặt đứt gân tay phải của Khương Thiệu, hắn ta ôm cổ tay đau đến toát mồ hôi hột.
“Chỉ là con trai của một gia thần, nàng không dám động đến ngươi, ngươi nghĩ ta lại dám sao?”
Khương Thiệu nhìn chằm chằm vào ánh mắt dò hỏi của nàng, đột nhiên cười một tiếng: “Ta cũng không biết.”
Khương Thiệu chắc chắn rằng nàng không dám thật sự trở mặt với Khương gia, bèn đẩy kiếm của nàng ra, thậm chí còn muốn đứng dậy bỏ đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.