Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122
Liên Kiều ngạc nhiên: “Sao ngươi lại hỏi vậy, phải hôn lâu như vậy, nhàm chán như thế, không tìm việc gì làm thì sao hôn tiếp được? Ta không tin ngươi hôn ta mà không hề phân tâm chút nào.”
Hôn một hồi, nàng không nhịn được đưa tay chọc chọc xương quai xanh của hắn: “Ở đây của ngươi có một nốt ruồi nhỏ này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liên Kiều thấy lạ, cổ trùng này lại có công hiệu như vậy, trách không được Lục Vô Cữu, người vốn rất kén chọn, lại dường như không hề bài xích việc dây dưa với nàng.
Lục Vô Cữu tiến thoái lưỡng nan, lúc này cũng không thể nói không được, khẽ gật đầu, hai người liền đi về phía thuyền.
“Được rồi.”
Liên Kiều xoa ngực: “Đương nhiên là sợ rồi, ta không chỉ sợ Khương Thiệu biết, người khác ta cũng sợ, nếu để người khác biết quan hệ của chúng ta, ta còn không xấu hổ c.h.ế.t sao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Vô Cữu vẻ mặt rất mất kiên nhẫn: “Nàng quên rồi sao? Ta cũng bị nàng lây nhiễm loại độc này, từ cánh tay đến n.g.ự.c toàn là hình xăm, làm sao còn phân biệt được sợi chỉ đỏ?”
Nhưng gần đây Lục Vô Cữu có quá nhiều hành động kỳ lạ, Liên Kiều suy nghĩ một hồi, quy kết là do hắn trúng cổ nên đầu óc cũng không được bình thường.
Liên Kiều chộp hụt, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn: “Sao ngươi không cho ta xem?”
Lục Vô Cữu suy nghĩ một chút: “Chắc là do loại cổ trùng, khi hôn có thể nếm được chút hương vị từ miệng nàng.”
Nhưng theo kinh nghiệm của nàng, chỉ hôn thôi là chưa đủ, nàng định vén tay áo Lục Vô Cữu: “Để ta xem lần này sợi chỉ đỏ dài đến đâu rồi, phải hôn đến chỗ nào.”
Liên Kiều gãi đầu, đúng rồi, sao nàng lại quên mất chuyện này, bèn ho khan: “Ta quên thì ngươi nhắc ta là được, cứ nói năng như ra lệnh làm gì.”
Một lúc lâu sau, Khương Thiệu hất rèm, tức giận bỏ đi.
Xuống thuyền, nàng liền chạy thẳng lên bờ, định nhân tối nay chơi cho đã, nếu không thì ngày mai khi Khương Thiệu phát hiện mình trúng độc, chắc chắn sẽ có một trận ác chiến.
“Thúc giục cái gì, để ta nghỉ một chút!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liên Kiều khó hiểu: “Sao ngươi biết?”
Hôn một hồi, Liên Kiều thở hổn hển, đẩy Lục Vô Cữu ra nghỉ ngơi một chút.
Liên Kiều bực bội, nốc cạn hai chén trà, rồi cởi cổ áo Lục Vô Cữu, suy nghĩ: “Lần này có phải cũng giống như ngươi đã làm với ta lần trước, phải hôn xuống dưới không?”
Lục Vô Cữu cúi đầu: “Lúc này, nàng còn có thể phân tâm?”
“…”
Nhưng Liên Kiều nhất thời quên mất, Lục Vô Cữu là linh căn hệ Hỏa, thân thể vốn đã nóng hơn người thường.
Giọng điệu Lục Vô Cữu khó chịu: “Hình như nàng rất sợ hắn biết chuyện.”
Liên Kiều thấy hắn kỳ quái, trước kia hắn khinh thường nàng như vậy, nếu bị người ta biết, chẳng phải hắn mới là người sợ nhất sao?
Rèm vừa được kéo lên, trong khoang thuyền lập tức tối sầm, hai bóng người quấn lấy nhau, như đôi uyên ương quấn quýt trên sông.
Liên Kiều liền nhẹ nhàng hôn lên yết hầu hắn, rồi lại chuyển xuống dưới, hôn lên xương quai xanh của hắn.
Lúc này Liên Kiều mới dám ló đầu ra.
Sắc mặt Lục Vô Cữu lại sa sầm.
Chương 122
Khương Thiệu đang cao hứng, vừa nghe Liên Kiều không quay lại, liền vén rèm nhìn ra ngoài với ánh mắt không mấy thiện cảm, Liên Kiều vội vàng kéo Lục Vô Cữu nấp sau gốc cây.
“…”
Lục Vô Cữu dừng lại: “Nếm được chút hương thơm từ miệng nàng.”
Tuy Liên Kiều chỉ xem việc giải độc như một việc bắt buộc phải làm giống như ăn cơm uống nước, nhưng người ngoài chưa chắc đã nghĩ vậy, huống chi tối nay không chỉ có hai người họ ra ngoài, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam cũng ra ngoài chơi, còn không biết đang chen chúc ở đâu trong đám đông, lỡ như bị bọn họ bắt gặp thì không hay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Vô Cữu yết hầu hơi động đậy: “Nàng thử xem sao.”
Sau khi lén lút quan sát xung quanh, nàng suy nghĩ: “Bên ngoài đông người, không bằng về thuyền của ngươi đi?”
Liên Kiều kinh ngạc: “Chẳng phải ngươi không có vị giác sao?”
Phải nói rằng, Lục Vô Cữu quả thực có một vẻ ngoài tuấn tú, làn da trắng như ngọc, quanh thân tỏa ra mùi hương gỗ thoang thoảng, khác hẳn với những nam nhân mà Liên Kiều từng gặp.
Lúc này đang là lúc náo nhiệt, hai người bọn họ dung mạo xuất chúng, dù đứng sau gốc cây cũng thường xuyên bị người khác ngoái đầu nhìn.
Tóm lại, nửa canh giờ sau, tuy Liên Kiều đã cởi được một nửa áo trên của Lục Vô Cữu, nhưng hôn vài cái lại kêu đau miệng, sau đó nằm nhoài lên người hắn, lúc thì chọc chọc cằm hắn, lúc thì dùng đầu ngón tay quấn lấy tóc hắn, vô cùng mất tập trung, hôn đến cuối cùng cũng chỉ hôn đến xương quai xanh của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Vô Cữu v**t v* khóe môi, khẽ suy tư: “Tối nay nàng ăn nho à?”
Không chỉ không giải được cơn khát, ngược lại còn khiến Lục Vô Cữu bốc lửa toàn thân. Mà hắn lại không thể nói gì, chỉ có thể nhìn nàng chằm chằm.
Lục Vô Cữu lại rút tay về, không cho nàng chạm vào.
Nhưng nàng đã tin Lục Vô Cữu lên cơn rồi, bên phía Khương Thiệu đương nhiên là không thể quay lại nữa, bèn lấy một mảnh bạc vụn tìm một cô bé bán hoa bên sông nhờ nàng ấy đến thuyền hoa của Khương Thiệu chuyển lời, nói dối mình bị cảm gió nên phải về trước.
Lục Vô Cữu nhắm mắt lại, hắn quả thực đã phân tâm, nhưng không phải cùng một kiểu phân tâm với nàng.
Lục Vô Cữu dường như rất không muốn nhắc đến chuyện này: “Còn không tiếp tục?”
Rồi lại than thở, loại cổ trùng này cũng thật biết chọn thời điểm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.