Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Eo Ơi Bẩn Thế! Người Ta Không Muốn Lau Đâu
Lâm Kiều nhướng mày, đùa giỡn nhìn chằm chằm Lục Chính Đông, giả vờ thổi thổi tay, dùng ngữ khí nũng nịu oán giận nói: " Eo ơi bẩn thế! Người ta không muốn lau đâu."
Nôn nôn nôn.
Quả nhiên những người giỏi văn cãi nhau đều rất lợi hại, Chu Lệnh yên lặng nhìn trời.
Màn này qua đi, thầy chủ nhiệm lại nói chút việc lặt vặt cần chú ý, đợi khi mọi người cho rằng bọn họ có thể tan học rồi——
Lâm Kiều nghĩ như vậy, còn ra vẻ điệu đà vỗ vỗ ngón tay, ghê tởm nói: "Lục Chính Đông, cố lên nha!"
Chỉ cây dâu mắng cây hòe là cảm giác gì?
Trần Vĩ cạn lời: "Được rồi được rồi, chị online tặng em hai mạng."
TV đang chiếu tập 1 gameshow, Trần Vĩ ngồi trên sô pha nhìn: "Cũng tạm."
Thầy chủ nhiệm cười lạnh một tiếng: "OK, vậy mấy đống bên ngoài em đi kéo đi."
Khua môi múa mép là cảm giác gì?
Cô mím môi, Lục Chính Đông đang quét ở chỗ bục giảng, cô có chút bực mình: "Hừ, hừ hừ hừ!"
Tôi phục rồi, chữ vị nào viết đây, thật là......
Editor: Hari
Chương 10: Eo Ơi Bẩn Thế! Người Ta Không Muốn Lau Đâu
Trần Vĩ dùng chân đá đá cô: "Sao chị lại không phát hiện ra em mặn như vậy nhỉ?"
Lục Chính Đông mặt không biểu tình nhìn cô, giơ tay ra: "Tôi lau, cô quét?"
#Lâm thức mộng bức##Phu thê lâm lục# chiễm chệ no 1 hot search, Lâm Kiều nằm trên sô pha, đang chơi game xếp hình.
Lâm Kiều nghe thế, lúc này mới giương mắt: "Tìm em có chuyện gì?"
"Muốn tan học như vậy sao?"
Đợi đã...
"Vâng vâng vâng, em có lý nhất."
Nhưng, nhìn hai người phái cường thế ở trên bục giảng giống như học sinh tiểu học đọc Bản! Kiểm! Điểm! Hình ảnh kia thật sự quá khôi hài ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gameshow phát sóng ngày đầu tiên, hot search đêm đó đã được sắp xếp sẵn.
Che đao giấu kiếm là cảm giác gì?
* (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Vĩ đưa điện thoại tới trước mặt cô, Lâm Kiều tùy ý liếc mắt một cái, có chút chán ghét nhíu mày: "Là mấy người làm à? Tag đầu tiên thì cũng thôi đi, tag thứ hai là cái quỷ gì."
Chu Lệnh vẻ mặt mờ mịt: "Sao ạ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tổng! Vệ! Sinh!"
Người biết thì biết hai người đang đọc bản kiểm điểm, người không biết còn tưởng rằng hai người đang diễn thuyết đấy.
Lâm Kiều bị phân đến sửa lại "tiền tuyến", tuy rằng cô chưa từng trực nhật, nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy? Xóa bảng, so easy.
"Sáu người bọn em đấy," thầy chủ nhiệm như tùy ý gọi tên sáu người, mày nhăn lại, uy nghiêm nói, "Làm cho cẩn thận, thứ hai kiểm tra, đến lúc đó nếu bị trừ điểm vệ sinh, sẽ bị phạt!"
Lâm Kiều ném điện thoại qua một bên, nổi giận: "Chị làm em bị thua rồi!", rồi lại nhặt lên, chọc chọc hai cái: "F***, hết mạng rồi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ở trên bục giảng tìm khăn lau bảng, sau khi lau sạch phía dưới bảng, cô nhón chân, chuẩn bị xóa chữ ở phần trên.
Sẽ không phải là......
"Chu Lệnh, cặp sách đã đeo lên rồi à? Thật nhanh tay a."
Chu Lệnh nhìn hai người thay phiên nhau trình diễn một vở kịch, không thể không cảm thán văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm. Môn văn của anh ta không tốt lắm, nhưng cũng nghe ra được hai người trong tối ngoài sáng "Tuy rằng tôi đang đọc bản kiểm điểm nhưng tôi phải cho mọi người biết được chuyện này đều do anh ta", "Cô đánh rắm, rõ ràng tôi mới là người vô tội", "Chuyện này là do anh ta mà ra, tôi thật là so với Đậu Nga còn oan hơn", "Ha hả để tôi miêu tả đầu đuôi sự tình cho mọi người xem tôi vô tội đến mức nào", "......"
Lâm Kiều xoay người: "Quân tử yêu tài, thủ chi hữu đạo." (người quân tử muốn dùng con đường đúng đắn để đạt được tài vật, không cần những thứ bất nghĩa)
Lục Chính Đông tựa hồ bị sét đánh không nhẹ, từ đầu đến chân đều viết hai chữ kháng cự, dưới bom đ·ạ·n công kích bằng ngôn ngữ, rốt cuộc bước tới lấy khăn lau bảng trong tay Lâm Kiều.
Hiện tại vẫn đang là thời gian ghi hình gameshow, cô hậu tri hậu giác nghĩ tới, ngay từ đầu mình đã không nên cầm khăn đi lau bảng rồi, cánh tay nhỏ dài tinh tế của cô, sao có thể bị bụi phấn ăn mòn chứ, ài?
Lâm Kiều lười phản ứng.
Lâm Kiều ngồi ở một bên, trong lòng cực kỳ vui vẻ, cô rốt cuộc đã tìm được một biện pháp có thể đối phó Lục Chính Đông, tuy rằng biện pháp này g·i·ế·t địch 1000 tự tổn hại 300, nhưng tổn hại của cô là cửa ải giọng nói, còn Lục Chính Đông là tổn hại tinh thần, chính là kiểu "nỗi khổ nói không nên lời", ai bảo bọn họ đang "yêu đương" đây?
Anh nhìn tấm bảng đen đã được lau một nửa trước mặt, bật cười, Lâm Kiều không muốn để anh nhận ra là cô không với tới phía trên, cảnh giác liếc anh một cái, tiếp tục công kích tinh thần: "Ca ca, cố lên nha!"
Lâm Kiều nhíu nhíu mày, đôi mắt cố ý vô tình đảo qua máy quay, tiếp tục dùng ngữ khí ghê tởm c·h·ế·t người không đền mạng nói: "Người ta không muốn mà, Chính Đông..." Cô dừng một chút, có chút gian nan, nhưng nghĩ có thể tởm c·h·ế·t anh, lại hăng hái lên, "... Ca ca, người ta ở đây cổ vũ cho anh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa Chu Lệnh dường như còn học được kỹ năng mới của hai người này: Nghiêm túc kể chuyện cười, giống như tấu hài hiện đại, đều là đút tay túi quần, mặt không biểu tình, lời nói ám phúng, giống như ám khí vèo vèo vèo bắn về phía đối phương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.