Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 164: Lòng càng hoảng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 164: Lòng càng hoảng


Tồn tại của một cao thủ cửu giai được ví như thần vậy!

Bạo quân giả vờ tức giận: “Há có lý đó? Trẫm lúc đầu nói chỉ cần nhạc phụ đại nhân cùng triều đình dừng chiến, phái binh phản công đám phản loạn của Tư Đồ Vương, triều đình sẽ bồi thường và ban thưởng hậu hĩnh cho Hà Đồ quốc! Trẫm đường đường là vua một nước, sao có thể nuốt lời? Huống chi có thể dẹp yên Tư Đồ Vương, Hà Đồ quốc tiêu hao binh lực cùng tài lực, công không thể không có, nên đền bù! Nên đền bù!”

Hà Đồ Vương gật gật đầu: “Hoàng thượng nói đúng.”

Nhưng đây cũng là một ưu thế rất lớn trong quân lực của Hà Đồ quốc!

Cho nên hoàng đế không thể không nhún nhường!

Bởi vì một khi chọc giận gia tộc Đường Bắc, thì họ từ chức, khiến bộ não triều đình tệ liệt một nửa!

Có chỗ dựa như này, càng không phải lo sợ!

Yêu cầu hợp lý thì sẽ---- đáp ứng!

Hai tòa thành trì này, một trăm năm trước từng là đất phong của Hà Đồ Vương!

Đây là một địa phương cực kỳ khiến người khác đau đầu!

Đã gấp đôi số bạc bồi thường!

Nhưng đã quá... muộn rồi!

Hắn rõ ràng đang lấy lùi làm tiến!

Phủ Trác Vương nắm giữ một trăm nghìn tinh binh của triều đình, có hơn một trăm nghìn thân binh trực thuộc gia tộc!

Hà Đồ Vương đưa binh mã đến nghị chiến với triều đình, tâm nguyện quan trọng nhất là muốn lấy về hai tòa thành trì này.

Điều này khiến Hà Đồ Vương trong lòng càng hoảng!

“Phải! Phải! Hoàng thượng thánh minh!”

Phải biết!

Những dân tộc du mục này hóa thân cường đạo, cướp đồ đốt trại rồi chạy!

Hà Đồ Vương nghe đến mười triệu lượng, phấn khích quá mà không nghe rõ ràng, liền lập tức đồng ý.

Bạo quân tiếp tục nói: “Lúc đấy, hai phản tướng chính là ỷ có hai tòa thành trì này làm cứ điểm, công đánh triều đình, hại triều đình tổn thất nghiêm trọng. Nếu không có đại tướng quân Trác Thiên Hành thần dũng vô địch, lấy lại được hai tòa thành trì này, sợ rằng triều đình đã gặp nguy rồi.”

Bạo quân cắt ngang lời ông ta nói: “Trẫm hình như nhớ 130 năm trước, hai vị tướng quân của Hà Đồ quốc g**t ch*t Quốc Vương tự ý trưng binh, sau này chỉ huy binh lính phản công triều đình. Thành Yên Châu và thành Vân Long chính là thành trì quan trọng tiếp giáp biên ngoại của triều đình và Hà Đồ quốc, dễ thủ khó công, thành trì kiên cố...”

Mặc dù ở biên cương xa xôi, nhưng Hà Đồ Vương đối với chuyện của triều đình và ba đại gia tộc, vẫn tương đối biết rõ!

Nhưng bây giờ, hoàng đế có công lực của cao thủ cửu giai, gia tộc Đường Bắc đã dần mất đi tất cả ưu thế...

Càng đáng sợ hơn là, hắn là một cao thủ cửu giai!

Hà Đồ Vương: “Không! Không! Hoàng thượng lo nghĩ nhiều rồi!”

Hơn nữa phủ thừa tướng Đường Bắc nắm giữ cấm quân hoàng cung, lại có một vị cao thủ cửu giai làm chỗ dựa!

Thực lực của cao thủ cửu giai, đem đến sự cân bằng vi diệu, nhưng sự cân bằng kì diệu này, đủ để lật ngược thiên hạ đại cục trước mắt!

Chương 164: Lòng càng hoảng

Biết là ai cũng không bắt được.

Bạo quân nói: “Vai trò quân sự của hai tòa thành trì này đã lớn như vậy, đủ ảnh hưởng đến mối quan hệ hữu hảo của triều đình và Hà Đồ quốc... Đúng rồi. Vừa rồi nhạc phụ đại nhân muốn nói, muốn triều đình nhượng lại hai tòa thành trì này cho Hà Đồ quốc sao?”

Hà Đồ Vương bỗng nhiên trong lòng có một dự cảm bất an...

Hơn nữa liếc một cái đã nắm chắc quyền hạt của thừa tướng trong tay, càng phái thêm thân tín nắm giữ kinh thành và binh mã đại quyền của hoàng cung!

Phủ thừa tướng Đường Bắc nắm giữ mạch máu kinh tế, qua các triều đại hoàng đế không thể không đem chức vị thừa tướng cho người của gia tộc Đường Bắc để bảo đảm triều đình có thể vận hành một cách thuận lợi.

Trong triều đại lấy võ lập quốc, không có sự hỗ trợ của võ lực cường đại, thì không bảo hộ được số tài phú to lớn đó!

Nhớ đến kết cục của một nhà thừa tướng phủ, ông ta sao có thể không lo trong lòng chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giữa tiến và lùi, tinh diệu không gì để nói...

Đất đai khô cằn!

Hà Đồ Vương sớm đã tâm thần bất ổn, vội vàng đáp lại một tiếng, rốt cuộc hoàng thượng có ý chỉ gì?

“Cái này... hoàng thượng hậu ái, vi thần và bách tính của Hà Đồ quốc cảm tạ hoàng thượng hậu ái!”

Bây giờ ông ta nào dám dùng công phu sư tử ngoặm nữa?

Bạo quân thái độ ôn hòa nói: “Vừa rồi muốn bàn với nhạc phụ đại nhân về hiệp nghị dừng chiến giữa Hà Đồ quốc và triều đình ta, đã bị thủ hạ cắt ngang, nhạc phụ đại nhân có gì chê trách! Hiện nay, có thể nói rồi! Không biết nhạc phụ đại nhân có cách gì? Chỉ cần yêu cầu hợp lý, có thể---- đáp ứng!”

Nhưng hoàng thượng đã nói rõ, số tiền này chỉ dùng để xây dựng phòng ốc và chi trả tiền công thợ!

Hà Đồ Vương muốn nhất hai tòa trọng trấn ở biên cương là thành Yên Châu và thành Vân Long.

Hà Đồ quốc là một dân tộc du mục!

Bạo quân nói: “Vậy chúng ta đến bàn về các điều khoản cụ thể của hiệp nghị dừng chiến! Trẫm và nhạc phụ đại nhân đã thân như người một nhà, hòa thuận và an định tự nhiên là chuyện được hy vọng nhất của triều đình, Hà Đồ Vương và bách tính.

Phủ Trác Vương và Bạch gia có binh lực hùng hậu, như cũ có thể ngồi ngang hàng với triều đình, nhưng gia tộc Đường Bắc lại gặp tai ương đầu tiên!

Bạo quân hô nhẹ một tiếng.

“Trẫm quyết định phong nhạc phụ đại nhân làm Tư Đồ Vương mới, thay trẫm chấp trưởng các bộ lạc lớn nhỏ ở biên cương. Nhạc phụ đại nhân là người của mình, trẫm nghĩ chắc hẳn có thể tin tưởng được?”

Đây là chuyện lớn nhất của Vương triều Thiên Tống mấy trăm năm trở lại!

Bạo quân tiếp tục nói: “Trẫm nghe nói ở Hà Đồ quốc rất lạnh, đất đai khô cằn, trị an hỗn loạn. Trẫm định phái đội năm trăm người đặc sứ quản lý thợ thuyền, dạy các loại thủ nghệ cho bách tính Hà Đồ quốc, xây dựng thành trấn, an định dân chúng, tất cả vật tư và chi phí đều do triều đình phụ trách! Giúp bách tính Hà Đồ quốc xây dựng một cuộc sống ổn định và phát triển, bách tính có nhà cửa ổn định, sẽ không phải khốn khó tha hương, có kỹ năng sinh tồn, cũng không thể bởi vì đất đai khô cằn thất thu mà đi cướp bóc! Triều đình sẽ phân ra thời gian ba năm, tổng chi phí bỏ ra là mười triệu lượng! Không biết ý của nhạc phụ đại nhân như thế nào?”

Ai cũng không biết người nào gây án.

Phong mang của phủ thừa tướng Đường Bắc lớn nhất, nhưng có một câu gọi là bắn s·ú·n·g dập đầu chim!

Hậu quả nghiệm trọng, trực tiếp g·i·ế·t vào hoàng cung, g**t ch*t hoàng đế!

Bạo quân nói: “Hai vị ái khanh đều bình thân cả đi!”

Bởi vì là dân tộc du mục nên không có chỗ ở cố định, nhân khẩu lưu động cực kỳ lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạo quân nói: “Vậy về tiền bồi thường trong hiệp nghị đình chiến, số tiền năm triệu lượng mà nhạc phụ đại nhân nói trước đó có chút lớn...”

“Đa tạ hoàng thượng!”

Vị Hoàng đế này thâm trầm mà thông minh!

Bạo quân mỉm cười, nói: “Nhạc phụ đại nhân quả nhiên hiểu rõ đại nghĩa! Các điều khoản chính trong hiệp nghị dừng chiến cứ quyết như vậy, cái khác có thể thêm sau. Tóm lại triều đình nhất định sẽ đáp ứng hết những yêu cầu của bách tính Hà Đồ quốc!”

Hà Đồ Vương minh bạch mọi chuyện, đã hạ điều khoản cắt đất bồi thường xuống mức thấp nhất...

Bạch gia quản hạt Giang Nam!

Sau này bị Trác Thiên Hành công hạ, thì luôn do triều đình quản hạt, chưa bao từng lấy lại được.

Mà tình hình cướp bóc ở biên cương luôn là chuyện mà triều đình đau đầu nhất!

Hà Đồ Vương lúc này mới hối hận!

Hai đại thế gia này đều là nhân vật vô cùng mạnh mẽ!

Đó chính là tâm phúc của hoàng đế!

Hơn nữa mở miệng một câu là nhạc phụ đại nhân, rõ ràng là có ý đồ gì đó!

Hắn không động thanh sắc liền diệt phản loạn của Tư Đồ Vương, lại hạ lệnh một tiếng g·i·ế·t cả nhà của phủ thừa tướng...

Thác Bạc Vân từ cấm quân phó thống lĩnh nhảy liền năm cấp lên thành nhất phẩm thừa tướng đại nhân, đứng đầu văn võ bá quan, chính là một bước lên trời!

Chỉ muốn lấy về hai tòa thành vốn thuộc thành trì của Hà Đồ quốc là được rồi.

Không dễ quản lý.

Nghe đến đoạn tạo phản, Hà Đồ Vương trong lòng càng lo.

Bạo quân nhẹ nhàng gật đầu, lãnh đạm nói: “Rất tốt! Sự trung tâm của nhạc phụ đại nhân, trẫm và triều đình sẽ không quên! Phàm là người trung tâm với trẫm, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi! Không biết về việc cắt đất bồi thường trong hiệp nghị đình chiến, nhạc phụ đại nhân muốn mấy thành trì?”

Hà Đồ Vương hoảng hốt nói: “Hoàng thượng! Cứ coi như vi thần chưa nói gì đi!”

Hoàng đế hung hãn như này, vẫn nên ít chọc giận hắn một chút.

Hừ!

Hà Đồ Vương bị dọa đến mức phải vội vàng giải thích: “Vừa rồi vi thần quả thật muốn nói, hai tòa thành trì này sau khi được triều đình quản hạt, quốc thái dân an, bách tính sung túc. Dưới sự trị vì của triều đình, rất an định giàu mạnh, không cần phải nhượng lại!”

Cái gì là hợp lý?

Hà Thiên Chiếu dập đầu chín cái tạ lễ: “Vi thần khấu tạ ân đức của hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Cùng người như hắn làm đối tác, không có chỗ tốt gì cả.

“Sự đóng góp của nhạc phụ đại nhân trong việc bình định phản loạn Tư Đồ Vương, trẫm vô cùng cảm kích, cũng là sự trung tâm của nhạc phụ đại nhân đối với trẫm và triều đình. Những lời đồn vô căn cứ về nhạc phụ đại nhân muốn tạo phản sẽ tự nhiên mất đi!”

Tam đại thế gia!

Mười triệu lượng?

“Hoàng thượng nói chí phải.”

Hoàng đế tuổi còn trẻ nhưng tính cách thâm trầm, thủ đoạn cay độc, phong cách hành sự quỷ quyệt, là người hiếm thấy trong thiên hạ!

Bạo quân nghe ông ta nói đến thành Yên Châu và thành Vân Long, lập tức nói: “Nhạc phụ đại nhân nhắc đến hai thành trì là thành Yên Châu và thành Vân Long sao? Trẫm nhớ hai thành trì này, hình như từng là đất phong của Hà Đồ quốc?”

Cho dù hoàng đế đối với gia tộc Đường Bắc có bao nhiêu bất mãn!

Dân tộc du mục đến đi như gió, cơ động mà dũng mãnh, tác chiến rất có lợi!

Hà Đồ Vương đại hỷ: “Đại tạ hoàng thượng.”

Vốn trước khi đến kinh thành, Hà Đồ Vương muốn sử dụng công phu sư tử ngoặm, ít nhất muốn triều đình cắt ra mười tòa thành trì mới đình chiến.

Hà Đồ Vương đau khổ, chỉ có thể gật đầu: “Đương nhiên! Đương nhiên! Đó là điều đương nhiên! Quan trọng nhất chính là mối quan hệ hữu hảo giữa triều đình và Hà Đồ quốc!”

Hai người này, đều có một điểm xuất chúng!

Ông ta nghĩ: “Tuy không lấy lại được thành trì, nhưng có thể nhận được một khoản bồi thường, cũng coi như không tệ rồi, năm triệu lượng chắc là đến tay rồi!”

“Không! Không! Hoàng thượng hiểu lầm rồi!”

Bách tính cơ hồ không có loại đất và thói quen làm việc, thường xuyên đi xa chăn thả, phân tán rải rác.

Hắn hạ lệnh một tiếng, đem cơ nghiệp mấy trăm năm cùng truyền thừa của phủ thừa tướng đi đốt sạch!

Hà Thiên Chiếu từ một tam phẩm tổng đốc kinh kỳ nhỏ nhoi, trực tiếp đề bạt thành cấm quân đại thống lĩnh, trưởng quản ba mươi ngàn cấm vệ quân của hoàng cung, nhận quan hàm nhất phẩm đại tướng quân! Trên thực tế cũng ngang hàng với cấp bậc đại nguyên soái.

“Cái này... thành Yên Châu, thành Vân Long...”

Muốn g·i·ế·t bất kỳ người nào, tuyệt đối họ chạy không thoát!

Tàn nhẫn mà máu lạnh! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Phải. Hoàng thượng yên tâm, vi thần tuyệt đối không dám đối với hoàng thượng hai lòng.”

“Đa tạ hoàng thượng!”

Đó không phải do ngươi một mình nói là tính? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hà Đồ Vương kinh hỷ gật gật đầu: “Phải! Phải! Hoàng thượng thánh minh, hoàng thượng trí nhớ thật tốt. Nếu hoàng thượng có thể trả lại...”

Cái gì không phải hợp lý?

Nói như thế, số tiền càng lớn, có thể xây dựng càng nhiều thành trấn.

Bất mãn? Đều chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong bụng!

Bạo quân nhẹ nhàng thúc giục: “Nhạc phụ đại nhân tại sao không nói chuyện? Có phải đối với hiệp nghị dừng chiến còn lăn tăn?”

Thác Bạc Vân và Hà Thiên Chiếu đều vui vẻ đứng dậy!

Trong mắt bạo quân lóe lên một tia danh mãnh, âm thầm cười lạnh: “Ý của nhạc phụ đại nhân không cần lấy lại đất?”

Đường đường ngay cả phủ thừa tướng, đều vì một câu nói của ngươi mà bị đốt nhà diệt môn!

Vì vậy thường gian xảy ra một chút cướp bóc bò cừu.

Hà Đồ Vương âm thầm kinh ngạc!

Bọn họ không có căn cứ địa, đến đâu cũng lén lút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhạc phụ đại nhân.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 164: Lòng càng hoảng