Cúi Mày
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
Mười tháng hoài thai, rốt cuộc cũng đến ngày “giao hàng”.
“Nghe đây, bọn Tống gia các ngươi, mau mở cửa! Bằng không ta vào rồi, chẳng để lại cho các ngươi một mảnh toàn thây đâu!”
“Không~ không~ không!”
“Con phải tin tưởng vào phu quân của mình.”
Tàn dư phản loạn bị c.h.é.m đầu.
Chàng vẫn nắm chặt lấy tay ta.
***
“Trong số đó tất có điều khả nghi.”
Sợi dây đỏ ấy, vẫn vững vàng buộc trên cổ tay chàng.
Nàng vừa ăn quýt vừa nhét cho ta một múi:
Hơi m.á.u trên giáp sắt xộc đến khiến đầu ta choáng váng.
Ta nhìn trời dần hửng sáng, trong lòng trào dâng một loại cảm giác... muốn c·h·ế·t.
“Tiểu thư, chữ này xấu lắm đó nha!”
“Tống Vân đã để lại một đội tử sĩ, bảo vệ chu toàn cho cả nhà.”
“Bùm—!”
“Kẻ dám nhục mạ thê tử ta… đều đáng c·h·ế·t.”
“Việc này phải tự mình làm mới thể hiện được lòng thành!”
“Vậy thì rất tốt. Ngày mai phiền nàng gửi hết mấy bộ kinh ấy sang phủ ta nhé!”
“Tiểu thư, nét móc với nét sổ của người vẽ sao mà kỳ cục vậy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mạnh Thì Vi, ngươi khiến bản công tử ngày đêm thương nhớ!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng ngã nặng nề.
Lúc ấy, Tống Vân đang bế con trai, giơ cao cao trên không trung:
“Ai da, mau buông ra mau!”
Tiểu Đào vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, ánh mắt đầy tự tin, như nói:
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!
Thân mình mềm nhũn ngã vào lòng chàng.
Mẹ chồng mừng rỡ lao đến mở cổng phủ.
“Ừ. Ngày mai.”
“Mẹ nó, c.h.ế.t cái tay mất thôi!”
Ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, rồi liền đó là tiếng hô lớn thô lỗ:
Chàng lập tức lao đến, siết chặt ta vào lòng.
Tâm thuật của đế vương, nào phải thứ nữ nhân như ta có thể đo lường?
“Ngươi có thể chậm hơn chút nữa không?!”
Ta lúng túng nhìn sang Tiểu Đào, ra sức ra hiệu:
“Chuyện này phải hỏi cô gia thôi.”
“Vậy chàng... sẽ ra sao?”
Ta nghiến răng, phất tay quát:
“Mạnh Tiểu Đào! Ngươi giỏi thì tự viết đi!”
Ta gọi Tiểu Đào đến, nàng lại ôm miệng nhịn cười, giọng đầy ý tứ:
Chẳng phải đã bảo đừng bốc phét sao, giờ thì hay rồi, làm sao mà “chữa cháy” đây?
Nàng ho khan một tiếng, vô cùng thành thạo đáp:
“Với họ còn nói nhảm gì nữa?”
Bệ hạ lấy lý do là chuyện nhà, tha cho Thái hoàng thái hậu tội c·h·ế·t, giam lỏng bà ta trong Lộc Uyển.
Tống Vân đang lặng lẽ ngủ bên ta.
Thi thể tên công tử nhà họ Lý nằm vắt ngang ngay ngưỡng cửa.
“Là thật sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thành công rồi!”
Sau khi Tống Vân cầu thân thành công, hắn dạo một vòng trước Phật đường trong phủ ta.
Chương 9
Ba ngày sau.
Mẹ chồng lập tức gọi gia đinh thủ viện, cho người bao quanh tường phủ, lại còn sai tưới một đường dầu hỏa dưới chân tường.
Tống Vân nhướng mày nhìn ta.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Mẹ chồng vội la lên bên cạnh: “Cẩn thận, đừng làm tổn thương đến hài nhi trong bụng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phản nghịch c.h.ế.t vì nhiều lời” — chân lý xưa nay chưa từng sai.
“Không phiền phu quân phải bận lòng thêm.”
“Mẫu thân ta mà biết nàng thành tâm với ta đến vậy, hẳn sẽ vô cùng cảm động đấy!”
Hắn chỉ vào bàn thờ trống không:
18
Ta gật đầu lia lịa, ngoan như mèo con bị nắm gáy.
“......”
Nhìn đứa bé nhăn nhúm trong lòng, lòng ta tràn đầy... thất vọng.
Rằng nhà họ Lý cấu kết cùng Thái hoàng thái hậu và các lão thần triều trước, âm mưu phản đối tân chính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau đó, một giọng nói khinh miệt truyền đến — là tên công tử bột nhà họ Lý.
“Còn bảo kinh sách nhiều đến mức không nhét vừa nữa cơ mà?”
“... Ngày mai?”
Ta khẽ gật đầu, liền cất cao giọng đáp:
Không sao! Có ta đây!
Nhưng cuối cùng, vẫn là Tiểu Đào không nỡ nhìn ta mỏi mòn, đành nói thật.
Mẹ chồng thấy ta đến, cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng trấn an:
Mà Tống Vân vốn thuộc phe Tân đế, ủng hộ cải cách, lẽ tất nhiên bị giữ lại trong cung.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu ta, nhếch môi cười:
Quả nhiên, cổ nhân chẳng hề lừa gạt ta:
“Không yên lòng về sự an nguy của lão phu nhân và thiếu phu nhân Tống gia, đặc biệt phái chúng tôi tới hộ vệ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trong phủ mọi sự đều ổn!”
“Xin mở cửa, để chúng tôi vào!”
Vậy mà mẹ chồng cùng mẫu thân lại không tiếc lời khen ngợi, rằng hài tử này giống hệt ta và Tống Vân.
Chẳng bao lâu sau…
“Con đừng quá lo. Chuyện như thế, chúng ta từng gặp không ít.”
Tống Vân nét mặt lạnh băng, nhưng khi ánh mắt chạm đến ta, lại hóa thành dịu dàng như nước.
“Chảng phải nói mấy năm qua đã vì ta mà chép không ít kinh văn hay sao?”
-HẾT-
“Tiểu thư, sao chữ người viết chậm thế!”
Tìm quanh phòng, lại phát hiện chẳng có kéo cũng không có cuộn chỉ nào cả.
Lý quý phi lại ngầm hạ độc lên người Thánh thượng.
Đêm ấy, chốn phố thị đại loạn.
Riêng sân viện của ta thì vẫn sáng rực đèn.
“Con trai à! Con yên tâm, lần này cha nhất định sẽ bảo vệ tiểu kê kê của con thật chu toàn!”
Ra tháng xong, thân thể ta khá hơn nhiều, liền nghĩ đến việc tự tay may cho tiểu bảo bảo một bộ y phục.
“Tống Tướng quân có lệnh!”
Máu nhỏ từ mũi thương của Tống Vân, giọt giọt đỏ tươi.
Ta giật mình đứng phắt dậy, bất chấp Tiểu Đào khuyên can, lao thẳng đến viện của mẹ chồng.
Một chùm pháo hoa đỏ rực nở rộ giữa trời đêm.
“Chúng ta chỉ cần yên tâm chờ đợi tin tức là được.”
Còn Lý quý phi — người từng ngạo mạn không ai sánh được — sau khi biết bệ hạ chưa hề trúng độc, còn chuyện “ân tình” bấy lâu cũng chỉ là một vở hí kịch… liền tự vẫn mà c·h·ế·t.
“Mau mở cửa, để gia gia đây hầu hạ ngươi mấy đêm cho biết mùi!”
Lúc tỉnh lại…
Mẹ chồng ghé tai ta, thì thầm:
“Ồ?”
“Ta còn muốn—... Ặc! Ugh… hơ—!”
Cục bông nhỏ trong lòng chàng ê a không dứt, cười vui như hoa nở, thật chẳng biết trời cao đất dày là gì.
Bà nắm song đao, chắn ta sau lưng, chuẩn bị nghênh chiến bọn ác nhân.
17
NGOẠI TRUYỆN
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.