Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cực Võ

Đang Cập Nhật

Chương 19 : Đội Ngũ Mới .

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19 : Đội Ngũ Mới .


Vô Song hơi hơi không hiểu, hỏi lại.

“Lợi hại, Đường mỗ không bằng cô nương . Hôm nay thua liền tâm phục khẩu phục”.

“Xuất quyền”.

“So với Phi Hổ, so với tên họ Sử kia so với Đường Vô Lệ . .. đặc biệt là so với ngươi, ta liền hiểu thế nào là chân chính rồng trong loài người”.

Sau đó tay phải Vô Song đưa ra, tháo bịt miệng cho Hùng Đảm.

Hắn thật sự sợ, thật sự sợ Vô Song đâm xuống một kim cuối cùng, hắn có thể cảm nhận được, nơi đó của mình lạnh toát, dĩ nhiên không còn cảm giác.

Về phần đội ngũ của Đường Vô Lệ cũng không khác bao nhiêu.

Ngày đầu tiên trong Tu La Thí Luyện, cứ như vậy trôi qua.

Đối với những kẻ không bình thường thì phải dùng cách không bình thường.

Vì hai người này an nguy không cần lo lắng tạm thời cũng không ai đi tìm Đường Vô Lệ phiền phức.

Hắn không biết thứ Vô Song dạy hắn chỉ là cơ bản, mà có biết Cổ Đại Ngưu cũng không quan tâm, hắn chỉ biết ngoại trừ thần bí lão nhân kia ra, Vô Song là người duy nhất, dạy hắn võ công.

Hắn không có cơ hội lật bàn, không có cơ hội làm lại.

Tuy nhiên Cổ Đại Ngưu mạnh thì mạnh mà yếu cũng quá yếu, Đường Ngạo căn bản là quá đen đủi mới dính một đấm như vậy, cứ như trước mặt vốn là một đầu trâu ngốc cày ruộng bỗng nhiên hóa thành đại hùng sau đó vả cho hắn một vả vậy.

Nhóm đầu tiên là Đường Dần cùng Đường Phong.

Hùng Bì cùng Hùng Đảm hai người này là đồng đội của Vô Song, hắn chắc chắn sẽ không bỏ mặc.

“Cố gắng chịu đựng, nuốt xuống”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu Đường ca ca không tính ba tên đi cùng kia thì muội muội cũng là không tính kẻ này, 1 đổi 1 coi như hòa vốn đi, Đường ca ca ngươi cũng không có lời”.

Tuy nhiên y sư cao tay không phải chỉ có một người, giả sử dùng châm cứu thuật đoạn đi khả năng của một cái nam nhân thì không hẳn không có phương pháp cứu chữa, ví dụ như tìm một cái y sư khác tinh thông châm cứu liền có khả năng thay đổi tình thế, chỉ cần thời gian không quá dài, vẫn là có cơ hội trở lại là nam nhân.

Vô Song quá mức đáng sợ, đáng sợ làm Hùng Bì sợ run lên, hắn thật sự sợ Vô Song sẽ hy sinh Hùng Đảm, không quan tâm Hùng Đảm sống c·h·ế·t, chỉ để cứu về Hồ Phỉ.

“Còn nháo sự, ngươi liền c·h·ế·t, không chỉ ngươi mà ca ca của ngươi cũng c·h·ế·t”.

Bước một chân lên, sau đó toàn bộ trọng tâm hạ xuống, giống trung bình tấn truyền toàn bộ sức nặng lên một chân kia, rồi lan tỏa ra đại địa, thu quyền, tung quyền.

Với y sư y thuật đủ cao mà nói, khiến một cái nam nhân cả đời vô sinh không phải việc khó chỉ từ một loạt hành động sơ cứu của Vô Song với Hồ Phỉ bản thân Đường Vô Lệ đã nhìn ra y thuật Vô Song rất cao, ít nhất cũng là châm cứu thủ pháp.

Ban đêm khi cái khói tím kia xuất hiện liền không thích hợp ở bên ngoài, tuy nhiên Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu vẫn là không có đi vào lều trướng.

Cực hàn khí cũng giống như Động Huyền Kim Đan của ông ngoại Vô Song vậy, nếu dương căn bị cực hàn khí làm tổn thương chỉ sợ đời này thật sự vô sinh hay còn gọi là bất lực.

Đánh là đánh không được lại thêm thương thế của Đường Vô Lệ rất nặng, nếu là đánh tiếp chỉ sợ hắn c·hết, mà nếu hắn c·hết thì đoàn đội Vô Song lại càng thảm.

Nói thẳng ra Cổ Đại Ngưu rất mạnh, 10 năm hắn bỏ ra không phải là công không, đến cả Vô Song nhìn thấy một quyền kia còn kinh hồn táng đảm, dính một quyền trực diện như vậy Vô Song hắn hoàn toàn sẽ giống Đường Ngạo, nằm một đống ở đó không dậy nổi.

Vô Song gật đầu, không cần nói thêm gì nữa, hắn tin tưởng Đường Vô Lệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó nàng chậm rãi bước ra ngoài lều trước, đi về một khoảng đất trống cách đó không xa.

Đối với Đường Vô Lệ, Vô Song khóe miệng mỉm cười .

Vô Song thật sự không biết, ngày đầu tiên đã mệt thế này, ngày thứ hai còn thế nào ?.

Hồ Phỉ - Đường Vô Lệ - Vô Song thậm chí Cổ Đại Ngưu đều là kẻ có thể g·i·ế·t c·h·ế·t Tông Sư cường giả bốn người này ở đây, Tu La Môn vốn là không còn đáng sợ.

Vì vậy Đường Tiếu Tâm liền chỉ có thể ngồi một góc, nén nước mắt chăm sóc Đường Vô Lệ.

“Đại Ngưu, tối rồi, về ngủ “.

Chỉ cần tránh được một quyền của Cổ Đại Ngưu, Cổ Đại Ngưu c·h·ế·t chắc.

Âm thanh lạnh lùng của Vô Song vang lên trong đêm tối, trước mặt hắn là Cổ Đại Ngưu đang thở hồng hộc.

Thứ hắn có thể làm, đơn giản chỉ là cho Tây Môn Tuyết vài cái lời khuyên mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vô Song muốn là muốn tạm thời đề cao một chút khả năng cơ động của Cổ Đại Ngưu, đương nhiên kẻ này quá mức ‘ngốc’ Vô Song liền dậy hắn từ cái căn bản nhất, trung bình tấn biến thể ‘tấn bộ’.

Nếu Đường Vô Lệ muốn làm lại, có lẽ chỉ có thể tìm đến Quỳ Hoa Bảo Điển trong truyền thuyết, chỉ là hắn có tài cán gì dám đến trước mặt Đông Phương Bất Bại xin truyền thụ Quỳ Hoa Bảo Điển ?.

“Lúc trước ánh mắt của Hùng Đảm trắng dã, nhưng một dao của đội trưởng .. . mắt hắn liền có một tia thanh minh”.

Vô Song nhẹ đưa tay chạm vào mũi Hùng Đảm, kiểm tra hô hấp của hắn rồi tiếp tục dùng hai ngón tay ấn nhẹ vào động mạch cổ, ánh mắt liền có vài phần an tâm.

Chỉ là trong lều hiện nay cũng không có Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu.

Mượn đồ của ngươi, sau đó làm hỏng toàn bộ, cái này tất nhiên không hay cho lắm.

Phi Lưu cùng Hùng Đảm cũng nằm một chỗ nghỉ ngơi, hai người này bị căn bản cũng sẽ không thể chiến đấu.

Nhìn vào ánh mắt của Vô Song, Đường Vô Lệ nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng của hắn cảm thấy khô khốc.

Vô Song không biết đây có phải là thiên phú không nhưng loại quái bệnh này dùng trong chiến đấu có lợi ích khủng khiếp.

Lời nói của Tuyết cùng Mộc Tang không lớn, nhưng vẫn đủ để đám người đồng đội của Vô Song nghe thấy.

Nói xong Đường Vô Lệ nghĩ nghĩ một chút, lại hỏi .

Máu bắn lên, khuôn mặt vẫn là lạnh tanh, dao còn không có rút ra.

“Muốn g·i·ế·t người trước phải hiểu về cơ thể người, cũng như thợ săn vậy, không rõ tập tính động vật lấy cái gì đi săn ? . Ngươi .. . . đi học y đi”.

So với một cái nam nhân lớn lên giống hệt nữ nhân, so với một nam nhân sở hữu chí cao thể chất của nữ nhân so với một nam nhân luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mà nói . .. Vô Song cảm thấy bệnh của mình có lẽ nặng hơn Đường Vô Lệ một chút.

Hắn chỉ cần như vậy, liền vui vẻ.

. .. . . . .. . . .

“Ta c·h·ế·t đi, đoàn đội của ngươi mất đi hai cái nhất lưu cao thủ, đặc biệt là tên kia . Lại thêm ngươi bị thương, ta không tin Tu La Môn mở ra, ngươi có thể dễ chịu”.

Đây là lần thứ ba . . . Vô Song lập uy với cái đoàn đội này.

“Xuất quyền”.

“Hy vọng . .. ngươi giúp ta bảo vệ nàng, như ngươi làm với tên kia”.

Lại nói về ‘yêu nghiệt’ thiên tài, Vô Song bản thân còn cảm thấy Đường Vô Lệ cũng là một cái yêu nghiệt, bất kể hắn chiến đấu thành cái dạng gì, đây cũng là bản lĩnh của hắn, đáng sợ nhất là loại quái bệnh biến thái của Đường Vô Lệ.

Cổ Đại Ngưu người này, nếu hắn không phải tâm trí quá kém liền là kỳ tài võ học trăm năm thậm chí nghìn năm có một.

Đội ngũ của hắn chỉ còn Mộc Tang, Hùng Bì, Mặc Vân, Hắc Báo Tuyết cùng Mộ Dung Ảnh.

Hồ Phỉ là một khối mỹ ngọc chưa được mài dũa, chỉ cần qua thời gian rèn luyện, qua những cuộc chiến như hôm nay, Hồ Phỉ liền phát triển đến một bước nào không ai rõ.

“Không cần nhìn cũng có thể đâm xuống một dao chuẩn xác như vậy . .. đội trưởng của chúng ta là quái vật sao ?”.

Loại quái bệnh này trong thế giới hiện tại gần như thuộc dạng ‘đặc dị’ nhưng ở thế giới cũ của Vô Song thì không, dù sao thời hiện đại cũng không thiếu mấy k·ẻ b·iến t·hái mắc chứng bệnh này, với Vô Song mà nói hắn không xa lạ gì.

Người cản Hùng Bì lại là Tuyết.

Y đạo tông sư đã khó, còn đòi y đạo tông sư tu luyện chí dương chí cương tuyệt học ? .

“Tuyết ? có việc gì không ? . À . . . cây quạt ngươi cho ta mượn ta làm hỏng rồi, đống ngân châm kia cũng là dùng hết sạch”.

Hồ Phỉ sinh sống ở Đại Tuyết Sơn .

“Trên đời này có công thì phải có thủ ngươi dồn tất cả vào tốc độ lấy tấn công làm phòng thủ đương nhiên là tốt, nhưng tấn công không có biến hóa chỉ như đâm đầu vào tường đây chính là tự sát”.

Hùng Đảm do tinh thần bị tra tấn quá mệt mỏi, có lẽ còn cần thêm thời gian mới tỉnh lại.

Cái khói tím kia bình thường sẽ không quá đáng sợ nhưng nếu ở ngoài trời quá lâu, liền thật sự thảm.

“Ngươi vốn hiểu sai, về tốc độ . Tốc độ không chỉ là cách ngươi di chuyển, là vận tốc của ngươi mà còn là linh hoạt của bản thân, khả năng phản ứng thân thể, khả năng xuất chiêu, khả năng lấy thủ làm công, chuyển công về thủ, toàn bộ đều là tốc độ”.

Chương 19 : Đội Ngũ Mới .

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện .

Cái này gọi là cuộc chiến của y sư cùng y sư . Tuy nhiên nếu có cực hàn khí vào thì lại khác, rất khác.

“Ta cũng muốn như hắn, muốn ngươi dạy ta cách biến cường . Ta đến Thiên Ý Thành chính là vì làm mình không ngừng cường đại lên, ta đã nghĩ bản thân ta trong cùng thế hệ đã là thiên tài nhưng khi đứng gần chân chính thiên tài trước mặt, ta kém quá xa”.

“Ta chưa từng thử qua Thiên Đao Vạn Quả Lộ Hoàn, không rõ cảm giác ra sao nhưng nếu nó là toàn thân ngứa ngáy . .. thì cách tốt nhất liền là dùng đau đớn ngăn cản ngứa ngáy kia, dùng máu huyết ngăn cản cảm giác khó chịu kia”.

Cổ Đại Ngưu người này có hứng thú cực kỳ cực kỳ lớn với võ học, cho dù mệt mỏi vô cùng nhưng Vô Song vẫn có thể nhìn ra, khuôn mặt hắn tràn đầy quyết tâm cùng vui vẻ.

Đường Môn nam nhân vì sao có thể được coi trọng ? đơn giản vì bọn họ có thể sinh sản có thể tạo ra huyết mạch thuần chủng cho Đường Môn dòng chính.

Sau đó ở bên cạnh Hùng Bì, Mộc Tang không ngờ cũng chậm rãi lên tiếng.

. . . . . . .

Hùng Đảm vậy mà thật sự nuốt xuống, hắn vậy mà còn đủ tỉnh táo để nghe lời Vô Song.

Một ngày cực kỳ mệt mỏi với Vô Song, một ngày toàn máu là máu.

Nói xong Đường Vô Lệ khẽ nhìn Cổ Đại Ngưu.

Ánh mắt Tuyết nhìn chằm chằm vào Vô Song, càng ngày trong mắt càng mang theo bội phục.

Hắn lại càng không có tư cách vì người khác chỉ điểm, hắn còn chạy ngược chạy xuôi cầu người chỉ điểm, hắn thì chỉ điểm cho ai ?.

Cổ Đại Ngưu là một tòa bảo sơn khủng bố nhưng thứ hắn cần là thời gian, là người có thể đào móc ra được tòa bảo sơn này, hiện nay muốn dùng Cổ Đại Ngưu đi chiến đấu là việc không thiết thực.

Hắn đối với cô bé này, chỉ là lạnh giọng.

Biến một thiên tài, trở thành phế vật . Đây là bi ai bậc nào ?.

Cổ Đại Ngưu kẻ này, Đường Vô Lệ vừa vặn biết mặt, cũng là nhớ mặt.

Đêm hôm nay Vô Song cũng không ngủ, hắn chỉ chậm rãi điều tức, hồi phục nội lực.

. . . . . .. .

“Tuyết Ảnh tỷ hai người tốc độ cao nhất, tìm cô bé đó về đây “.

“Về phần Tu La Môn mở ra, Đường ca ca không cần quan tâm cho lắm, muội muội ít nhất vẫn là sống khỏe . Một lần cuối cùng, Đường ca ca là cho thuốc giải, hay là không cho thuốc giải ?”.

Vô Song không nói gì, ánh mắt hướng về phía Cổ Đại Ngưu.

“Ngươi mạnh nhất là tốc độ cùng khả năng cận chiến, muốn lấy khinh linh thủ xảo phá dương cương, muốn lấy tốc độ nghiền ép đối phương tuy nhiên ngươi phải hiểu khinh linh không chỉ có khinh mà còn có linh”.

“Đừng động đến nàng, trận này là ta thua, thuốc giải ta liền cho . Đã thua ta cũng không già mồm bao biện, sống c·h·ế·t liền mặc bay, bất quá hy vọng ngươi . . . “.

Cuối cùng Đường Vô Lệ vẫn là thở ra một hơi.

Tây Môn Tuyết chính là đến đây, học nghệ.

Ở nơi đó là thân hình của Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu.

“Tìm đội trưởng, có chút việc”.

Thất bại là mẹ thành công, chỉ cần mỗi lần thất bại có thể biết sai mà sửa, có thể đứng lên đi đủ xa, thất bại đó liền trở thành báu vật của chính cuộc đời này.

Tây Môn Tuyết cũng nhẹ đứng lên bước ra ngoài lều trước.

“Tốc độ tấn công quá dồn dập ngươi liền tự khiến một chữ ‘linh’ mất đi, tốc độ có mà không có linh hoạt, thế công cuồng bạo mà biến chiêu không có, đòn đánh uy mãnh nhưng không hiểm độc, đơn giản chẳng là gì”.

Trong lều trướng hiện tại, lúc này Đường Dần cùng Đường Phong được phái đi trị an, tuy nhiên trọng trách này hai người không cách nào toàn bộ đảm nhiệm.

Nếu muốn phá giải cực hàn khí của Vô Song, trừ khi Đường Vô Lệ tìm được một cái siêu cấp cao thủ y đạo tông sư kiêm tu chí dương chí cương tuyệt học, loại này cao nhân có tồn tại trên đời không Đường Vô Lệ không biết, hắn chỉ biết là có tìm được thì nhân vật bậc này Đường Môn vẫn là không mời nổi.

Cách thứ hai liền là Đường Vô Lệ vận khí nghịch thiên, ra đường cũng nhặt được siêu cấp tuyệt học Dịch Cân Kinh hoặc Cửu Dương Thần Công . .. có điều cách này lại càng vô vọng, Đường Vô Lệ hắn không phải là Trương Vô Kỵ, việc này hắn trực tiếp quên đi vẫn là hơn.

Đường Ngạo do khinh thường Cổ Đại Ngưu mới có thể bị hạ trong một chiêu, với con mắt của Vô Song xem ra quyền kia là quyền mạnh nhất trong cùng thế hệ mà hắn được nhìn thấy nhưng để tránh cũng là không khó.

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt .

Giây phút Hùng Đảm bị Vô Song đâm một dao kia nói thật, Hùng Bì là người sợ nhất thậm chí hắn còn chuẩn bị bất chấp tất cả lao tới tấn công Vô Song, cứu lấy Hùng Đảm.

Đêm về khuya trong lều trướng lớn nhất nơi trung tâm, không ngờ lại có tổng cộng 16 người bên trong.

Vô Song sẽ không trách cũng chẳng coi thường gì Hồ Phỉ, cho dù lấy chính Vô Song mà nói, hắn không phải không có thất bại qua, hắn không phải chưa từng bị người dọa sợ.

Nhóm thứ hai là Hắc Báo cùng Mộ Dung Ảnh

Vô Song không rõ Đường Vô Lệ có bị gì ảnh hưởng đến thần kinh hay không bất quá kẻ này cười làm Vô Song cảm thấy rất ghê người, hơn nữa tên này theo lời Mộ Dung Ảnh nói chính là càng đau đớn hắn càng sung sướng.

Tính đến hôm nay Cổ Đại Ngưu đã gần 2 ngày không có gì bỏ bụng, vậy mà Vô Song vãn kéo hắn ra ngoài luyện quyền, hơn nữa không phải là trung bình tấn.

Sau khi nuốt nốt viên đan dược màu đen, Hùng Đảm thân thể nhẹ rung lên, rồi trực tiếp ngất đi hắn quá mệt mỏi.

Vô Song ánh mắt nhíu lại nhìn Mộ Dung Tuyết, hắn thật ra không có hứng thú đào tạo kẻ khác, thân hắn còn chưa lo xong thì đào tạo ai ?.

Tây Môn Tuyết nghe Vô Song nói vậy, chỉ nhẹ mỉm cười.

“Đội trưởng, ta cảm thấy tốc độ ta rất ưu tú nhưng tốc độ ta căn bản thua ngươi quá nhiều ta từng cảm thấy khống chế lực của ta rất tốt nhưng lại kém ngươi quá xa ta cảm thấy khả năng cận chiến của ta đã là rất đáng sợ nhưng so với ngươi lại càng không có tư cách”.

Dưới cái nhìn của Vô Song, Đường Vô Lệ nhìn xuống hạ thân của mình, sau đó run lẩy bẩy.

Vừa mới tháo ra liền nghe một tiếng hét khủng khiếp từ miệng Hùng Đảm, có thể thấy hắn đang chịu hành hạ đến mức nào.

Cách làm của Vô Song độc ác ở chỗ . .. khiến Đường Vô Lệ không thể sinh sản thế hệ sau.

Công bằng mà nói, hai đội ngũ hiện tại toàn là thương binh nhưng nếu bình phục lại bằng vào hai đội ngũ này thừa sức vượt qua Tu La Môn.

Tây Môn Tuyết chỉ chỉ về phía Cổ Đại Ngưu, rồi lại chỉ về mình.

“Ngươi .. . . dạy ta được không ?”.

Cầu đạo như khát, loại nhân vật này khởi đầu có thể không nhanh nhưng cũng giống ngọa long ẩn mình, chỉ cần gió đến liền nhất phi trùng thiên.

“Học phí ? cái gì học phí ?”.

Cho dù Vô Song mới đào móc ra được một cái ‘dị nhân’ có lực công kích thuộc hàng thượng thừa trong Tông Sư cảnh giới nhưng muốn dùng ‘dị nhân’ này làm quân bài chủ lực liền không đủ.

Đại Ngưu nghe vậy liền lập tức chạy ra chỗ Hùng Đảm, sau đó răm rắp nghe lời Vô Song, hắn thật sự ném Hùng Đảm ‘bịch ‘ một cái ra chỗ Vô Song.

Vô Song chỉ dạy Cổ Đại Ngưu cách tung nắm đấm đơn giản nhất, một dạng biến thể của trung bình tấn.

Hắn nhớ rõ ràng Cổ Đại Ngưu trong đoàn đội của Sử Văn Tiến, ngày đó hắn còn thấy tò mò không thôi, đội ngũ Sử Văn Tiến rõ ràng có 9 tên nhất lưu cao thủ, đội ngũ cực kỳ mạnh thế quái nào lại lòi ra một tên nông thôn nam tử ? nhìn mặt vừa đần vừa vô dụng ?.

Vô Song cũng không cần nghĩ nhiều, trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Vô Lệ, Vô Song cổ tay nhẹ xoay, một dao liền đâm thẳng xuống lưng Hùng Đảm.

“Ngươi . . . . còn thú vị hơn tên cầm đao kia nhiều chỉ là ta không hiểu, nếu ta cắn lưỡi tự sát thì sao ? một mạng của ta đổi lấy hai mạng bên ngươi, liền tính là lời”.

Độc dược trên người Hồ Phỉ đã trừ, hắn chỉ còn cần dùng nội lực triệt tiêu nốt chỗ tàn độc liền coi như chân chính bình phục.

Đại Tuyết Sơn là lãnh địa của Tuyết Sơn Phái, bất quá nếu Hồ Phỉ là người của Tuyết Sơn Phái chắc chắn sẽ không đi vào Thiên Ý Thành làm gì, Tuyết Sơn Phái cũng là một đại thế lực của võ lâm, việc để một siêu cấp yêu nghiệt như Hồ Phỉ lặn lội từ Đại Tuyết Sơn ở cực bắc đến phương nam Vương Bản Sơn là không thực tế.

Đây là một cái kỳ quái đội ngũ, phi thường kỳ quái.

Vô Song cũng không dấu diếm cái gì, thản nhiên đáp.

Sự thật thắng hùng biện, Hùng Đàm lúc trước không nghe được cái gì, Hùng Bì nói hắn cũng không nghe được, trong ánh mắt chỉ có một tia cầu c·h·ế·t nhưng một dao kia đâm xuống, Hùng Đảm thật sự có được một tia thanh minh.

“Toàn diệt, mười người chín người c·h·ế·t, một người sống “.

“Nếu muốn trong thời gian ngắn . . . tăng cường thực lực của ngươi không dễ bất quá cũng không phải là không được, cái gì không biết có thể học, tri thức là sức mạnh”.

Bên cạnh Mộ Dung Ảnh hơi hơi khó hiểu lên tiếng “Tuyết ? ngươi đi đâu vậy”

Mỗi nhóm sẽ ra ngoài canh giữ hai tiếng đồng hồ rồi đổ ca.

Mọi việc diễn ra quá mức bất ngờ, căn bản không ai có thể tưởng tượng nổi.

Đây không phải là tiên hiệp thế giới, cái tình tiết thiên tài thành phế vật rồi sau đó cơ duyên xảo hợp lại trở thành thiên tài căn bản không có.

Vì vậy đoàn đội chia làm 3 nhóm bảo vệ, chia thời gian lần lượt canh giữ xung quanh.

Chân tiếp tục bước, lại dẫm mạnh xuống, thu quyền, tung quyền.

Giây phút đó Hùng Bì thật sự một lần nữa điên cuồng, nếu không phải có một bàn tay chặn trước người hắn, đồng thời một âm thanh nhỏ bé truyền lại, Hùng Bì sẽ làm ra hành động gì cũng không ai biết.

Vô Song thậm chí còn tự hỏi, có phải hắn vận may nghịch thiên hay không dĩ nhiên gặp được hai người này ?.

Đường Tiếu Tâm cô nàng này cũng không phải là một cô bé bình thường, khi nhìn thấy thảm trạng của Đường Vô Lệ vậy mà dám lao vào liều mạng với Vô Song. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

. . . .. . . .

Hắn muốn Đường Vô Lệ biết, thế nào mới là quái dị.

“Tên cầm trường côn đó, thế nào rồi ? .”.

Vô Song cũng không nói nhiều, trực tiếp nhét một viên đan dược màu hồng vào miệng hắn.

Nàng còn không thèm nhìn Hùng Bì, chỉ nhẹ nhàng nói.

Nhóm thứ ba là Mặc Vân cùng Tây Môn Tuyết.

“Hơn nữa muội muội nếu không nhầm nhóm Đường đại ca còn có một cái nhị lưu cao thủ đi ? giữa đêm hôm thế này để nữ lưu yếu đuối chạy đông chạy tây, vẫn là không được, để muội muội chăm sóc nàng vẫn là tốt hơn “. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hồ Phỉ lại khác, Hồ Phỉ thật ra cũng là một tòa bảo sơn, sức mạnh của hắn đã sớm vượt quá ngưỡng tuổi của chính mình chỉ là tâm trí chưa thành thục, hắn chiến đấu quá mức đơn giản mới để Đường Vô Lệ đánh bại, mới đẩy mình vào tình thế này.

“Đường ca ca, ca ca vẫn là quyết định đi, là cứu người hay không cứu người ?”.

“Dao kia là tuyệt tình một dao nhưng cũng là chí tình một dao, dao đâm cực nhanh nhưng khống dính vào động mạch chính, không gây tổn thương kinh mạch, với thân thể đệ đệ ngươi mà nói, dao kia chỉ làm hắn cảm thấy đau đớn, chứ không nguy hiểm”.

Hắn nói xong cố gắng hết sức cử động bàn tay, từ trong túi bên hông lấy ra một viên đan dược màu hồng, lại một viên đan dược màu đen.

Bọn họ vốn là kẻ thù, nhưng thật sự có thể ngồi xuống với nhau.

Đường Vô Lệ bị thương rất nặng, nằm ở một góc khác muội muội của hắn Đường Tiếu Tâm đang chăm sóc ca ca của mình.

. . . . . ..

Cổ Đại Ngưu là một tòa bảo sơn chưa được khai quật, Hồ Phỉ là một khối ngọc thô chưa thành hình.

Hắn cho dù thiên phú cao hơn nữa cũng không có cách nào tranh nổi vị trí gia chủ với hai vị đại ca, hơn nữa vì đoạn đi năng lực nam nhân, hắn chỉ sợ bị đuổi khỏi dòng chính, vĩnh viễn không tiến được vào vòng tròn quyền lực trung tâm của Đường Môn dẫn tới tài nguyên sau này cũng là không có, con đường của Đường Vô Lệ trực tiếp bị hủy.

Nhìn theo bóng lưng của Vô Song, ánh mắt Tây Môn Tuyết càng ngày càng sáng.

. .. . . . . .

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, nhưng cứ như cả thế kỷ vậy.

Đường Vô Lệ kẻ này đúng là yêu nghiệt tư chất, ít nhất từ tâm trí mà xem, Vô Song vẫn là thưởng thức người này.

Đường Vô Lệ khẽ gật đầu ánh mắt lóe lên một tia rung động.

Cổ Đại Ngưu giống một đứa bé, lần đầu được cho kẹo vậy.

Về phần Đường Dần cùng Đường Phong, vì Đường Vô Lệ . . còn đang trong trạng thái trọng thương, lại thêm hàn khí của Vô Song vẫn trong cơ thể Đường Vô Lệ nên cũng không cách nào làm gì, đành vì đội ngũ Vô Song tạm thời hiệu lực, bắt đầu ra ngoài canh gác.

Vô Song không có g·i·ế·t Đường Vô Lệ mà thả hắn về Đường Môn, đồng thời đoạn đi khả năng làm nam nhân của hắn cũng chân chính đoạn luôn con đường của Đường Vô Lệ.

“Cái này không có gì, cứ coi như là học phí đi, được không ?”.

Đường Tiếu Tâm chỉ là một cô bé 12 tuổi, thực lực cũng là nhị lưu cao thủ tất nhiên không cách nào chạy khỏi Mộ Dung Ảnh cùng Tây Môn Tuyết đuổi theo, liền bị bắt về đây.

Tiếp theo liền dễ dàng, Vô Song tiếp tục nhét một viên đan dược màu đen vào miệng Hùng Đảm.

Đầu tiên nói về đám người Vô Song, Hồ Phỉ lúc này ngồi trên giường ánh mắt nhắm lại điều tức.

“Nhanh hơn nữa, đừng có dừng lại”.

Đang hướng dẫn Cổ Đại Ngưu luyện quyền, Vô Song lông mày khẽ nhíu, hắn liền quay lại nhìn thân ảnh đang lại gần.

Ba người Đường Dần – Đường Phong liền được chọn cảnh giới bên ngoài, về phần Đường Ngạo vẫn là chưa tỉnh lại.

Câu trước là nói với Tây Môn Tuyết, câu sau là nói với Cổ Đại Ngưu.

Càng đau đớn, Đường Vô Lệ càng đạt được khoái cảm, càng điên cuồng nhưng cũng càng tỉnh táo.

Vô Song rốt cuộc không có bịt miệng Đường Vô Lệ nữa, hắn mỉm cười.

Hắn cố gắng hết sức ngồi dậy, nhìn Vô Song.

Đối với loại quái bệnh của Đường Vô Lệ, Vô Song liền phải dùng một cái phương pháp mà Đường Vô Lệ cả đời không quên.

Đối với Tây Môn Tuyết mà nói, Vô Song là một cái tồn tại vượt xa nàng quá nhiều, là một bản cường hóa của chính nàng chỉ là cường hóa lên bao nhiêu lần, nàng không rõ.

Lời nói của Vô Song có sức sát thương rất lớn ít nhất là với Đường Vô Lệ.

Lời nói của Mộc Tang cùng Mộ Dung Tuyết triệt để làm Hùng Bì sững sờ cho đến lúc Đường Vô Lệ chịu thua, chịu đưa ra giải độc đan, Hùng Bì chảy ra hai hàng lệ nóng nhìn Vô Song.

Ví dụ như Vô Song, hắn từng đụng đồ Huyết Chích Đoàn nhưng hắn biết cùng cảnh giới quyết đấu, cao thủ Huyết Chích Đoàn không tính là mạnh, cho dù so đấu cùng mười tên trăm tên nhất lưu cao thủ Huyết Chích Đoàn cũng chưa chắc . . . đã thu được lợi ích bằng đấu cùng một cái yêu nghiệt thiên tài cùng thế hệ.

“Tạm thời ta ở đây không có cái gì cho ngươi, nhưng nếu ngươi có thể đến Thiên Ý Thành, thì học tập một chút y thuật đi . Y sư có thể g·i·ế·t người cũng có thể cứu người, hiểu về thân thể con người không ai bằng y sư”.

Xuất thân của Hồ Phỉ chỉ sợ là tán tu, nếu đã là tán tu Hồ Phỉ rất khó có thể đối luyện cùng cao thủ trẻ tuổi ngang thế hệ với mình, kinh nghiệm chiến đấu của hắn khó mà cao nổi.

“Suy nghĩ của ngươi là rất tốt nhưng suy nghĩ cùng thực tiễn khác xa nhau, cái gọi là dùng tốc độ nghiền ép người khác vốn không thực tế, dùng tốc độ bỏ chạy thì thực tế hơn một chút”.

Cũng may sau trận chiến với Đường Vô Lệ, Vô Song vẫn tranh thủ đi tắm được một lần, tẩy đi mùi máu trên cơ thể, cũng thay được một thân y phục mới.

.. . . . .. . . .

Cuộc đời có 60 năm mà thôi, lấy đâu ra cơ hội làm lại nhiều như vậy ?.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Về phần Hồ Phỉ lại càng quan trọng .

Có điều Vô Song chỉ nhìn nàng một cái, ánh mắt kia mang theo kinh người sát khí, một ánh mắt trực tiếp dọa sợ Đường Tiếu Tâm.

“Uống viên đan màu hồng trước, rồi lại nuốt viên màu đen, Thiên Đao Vạn Quả Lộ Hoàn liền giải xong . Về phần kẻ kia, những huyệt đạo quan trọng đã bị ngươi dùng ngân châm chặn lại, chỉ cần độc chưa chạy vào tim liền có thể cứu được . Ngươi mang muội muội ta về trước”.

Đói nữa, mệt nữa cũng vậy, hắn không sợ mệt mỏi, cũng chẳng sợ vất vả.

“Đại Ngưu, ném Hùng Đảm ra đây”.

Ngoại trừ tổ đội của Vô Song, còn có tổ đội của Đường Vô Lệ, có điều đội ngũ 16 người này hơi hơi đặc biệt một chút.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19 : Đội Ngũ Mới .