Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Ông chú già
An Văn suy nghĩ một lúc, cuối cùng siết chặt nắm tay tự động viên bản thân: Tất cả vì Tam Phong!
An Quốc Khánh im lặng vài giây, rồi đổi sang giọng phân tích hợp lý: “Điềm Điềm, ba có hại con bao giờ chưa? Con tin vào mắt nhìn người của ba đi, ba rất hài lòng với cậu ấy. Thế này nhé, hai đứa thử tìm hiểu nhau một thời gian xem sao.”
“……” An Văn ngừng lại vài giây, tức tối đáp: “Con sẽ nói với mẹ!”
Lại còn là một ông chú già!
——An Văn: [Xin hỏi, tôi còn cơ hội làm bạn với anh không?]
An Văn này có thể chịu nhịn để đạt mục đích!
“Không cần đâu, mẹ con đã về nhà rồi.” An Quốc Khánh đưa điện thoại cho Đinh Tinh Lan, “Con gái cưng của em muốn tố cáo đây.”
Cô mở trang yêu cầu kết bạn, phát hiện yêu cầu xác nhận từ Cố Tranh đã chuyển sang màu xám.
An Văn chẳng có chút hứng thú nào, ngắt lời: “Dù sao thì con không xem mắt, cũng không liên hôn!”
Nhưng ba không bị lạc đề: [Kết bạn chưa?]
Đến hơn 10 giờ tối khi vừa chui vào mền chuẩn bị ngủ, điện thoại lại rung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm 2002?
Cô mở mục tin nhắn xác minh, dòng chữ vài ngày trước hiện lên rõ ràng trước mắt.
Thế này thì già quá rồi!
Cô vội vàng ngồi dậy, mở bức ảnh mà An Quốc Khánh vừa gửi.
——Biết điều chút đi được không?
Nhưng đến trưa sau khi tan học, cô vẫn không nhận được bất kỳ yêu cầu kết bạn nào từ Cố Tranh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Quốc Khánh nói trúng tim đen: “Mặt mũi quan trọng hay Tam Phong của con quan trọng hơn?”
Chưa tới 6 giờ sáng, phải không?
An Văn bĩu môi không trả lời, đặt điện thoại xuống và tiếp tục làm bài.
Chỉ vài giây sau, giọng Đinh Tinh Lan vang lên trong điện thoại: “Điềm Điềm, có chuyện gì vậy?”
An Quốc Khánh nhẹ giọng thuyết phục qua điện thoại: “Cố Tranh không phải người bình thường đâu, cậu ấy là tổng giám đốc điều hành mới nhậm chức của tập đoàn Bách Gia, vẻ ngoài rất ưu tú. Điềm Điềm, ba không phải là người lẩm cẩm đâu, ba đã tìm hiểu rồi, cậu ấy rất tài giỏi, không phải chỉ có vẻ bề ngoài, lại không có thói quen xấu nào…”
An Văn mất kiên nhẫn: “Con còn nhỏ mà! Nếu có xem mắt… thì cũng vài năm nữa đi!”
Nhìn tài khoản của Cố Tranh trong tay, An Văn ngây người một lúc lâu.
An Văn ngọt ngào: [Ba, bên đó đã khuya rồi, ba gặp lại bạn cũ vui vẻ nhưng cũng nên uống ít rượu thôi, nghỉ ngơi sớm nhé.]
An Văn lơ mơ mở mắt, chỉ liếc qua điện thoại nhưng bộ não mơ màng lập tức tỉnh táo.
Không lâu sau khi kết thúc cuộc gọi, An Quốc Khánh đã nhắn tin cho An Văn.
Mà giờ trong nước là mấy giờ rồi?
Sau khi kiểm tra điện thoại vô số lần, An Văn gọi điện cho An Quốc Khánh, lập tức chuyển sự trách móc sang Cố Tranh với giọng điệu đầy chính nghĩa.
An Quốc Khánh: [Chuẩn bị lại thành trẻ lang thang nhé, haha!]
Thật là trẻ con!!!
Câu nói “Phong thủy xoay vần” đại khái chính là ý này.
Uy h**p trắng trợn!!
Trong ảnh, Tam Phong đã béo hơn, đeo một chiếc ba lô nhỏ màu vàng, nằm trong khu vườn giữa những cây xanh, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào ống kính.
An Văn từ chối: “Con không đồng ý! Ba đừng dàn dựng mấy chuyện này với con!”
Uy h**p!
Thêm một biểu cảm: [[Yêu ba nhé.gif]]
Là năm 2002 cách đây 11 năm sao???
Ba: [Tam Phong đã về nhà an toàn rồi.]
“Liên hôn gì chứ? Nhà mình còn chưa đủ tư cách, là cậu ấy chủ động muốn kết bạn với con! Cậu ấy quan tâm đến con…” An Quốc Khánh khựng lại, không nói thẳng, chỉ lấp lửng: “Con hiểu không, bảo bối của ba?”
Thôi vậy!
Vậy mà An Quốc Khánh vẫn không ngừng lải nhải, thậm chí còn tung ra chiêu cuối: “Con đồng ý kết bạn với cậu ấy đi, ba sẽ lập tức cho người đi đón Tam Phong.”
!!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông chú này đúng là dai dẳng không chịu dừng!
Chương 2: Ông chú già
***
Sau đó đặt điện thoại xuống, nghe tiếng đồng hồ cơ ‘tích tắc, tích tắc…’ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Mẹ biết chuyện này.” Đinh Tinh Lan cắt ngang sự ai oán của An Văn, nhẹ nhàng dùng giọng đặc trưng của Thượng Hải nói, “Điềm Điềm à, Cố Tranh điều kiện các mặt đều rất tốt, con đừng phản cảm như vậy. Ba mẹ cũng không ép con đâu, chỉ thấy cậu ta có ý đó nên muốn con thử tiếp xúc, trước làm bạn, chủ yếu là vì cậu ta thật sự xuất sắc. Con xem chị họ con kia kìa, tìm một bạn trai như thế, bác con ngày nào cũng uống thuốc mà huyết áp vẫn không hạ được…”
Đối với An Văn, câu này đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
An Quốc Khánh không truy hỏi thêm, chỉ gợi ý: “Điềm Điềm, cậu ta không kết bạn với con, con không thể chủ động thêm cậu ta à?”
Nhắm mắt mở mắt, cô hạ quyết tâm gửi yêu cầu kết bạn cùng dòng tin: [Học trưởng Cố Tranh, em là An Văn, trước đây có chút hiểu lầm. Thật ra em rất ngưỡng mộ anh, xin anh chấp nhận kết bạn nhé, làm ơn mà~]
Cũng đúng, tuổi đó chắc sáng sớm ngủ không nổi nữa!
“Ba cũng thấy con còn nhỏ, nhưng người đàn ông như cậu ấy không dễ gặp đâu.” An Quốc Khánh tiếp tục thuyết phục, “Điềm Điềm, con với cậu ấy rất có duyên, năm 2002 cậu ấy cũng từng du học ở đại học JQ. Nói vậy, hai đứa còn là đồng môn đấy…”
Cô nhớ tới một câu người xưa từng nói: “Làm người chừa lại một lối đi, ngày sau còn dễ gặp mặt”
An Văn rùng mình, hơi bừng tỉnh.
“Ba!” An Văn nhấn mạnh lý do, “Bây giờ là do anh ta không kết bạn với con, đâu phải lỗi của con! Anh ta nhỏ nhen như vậy, con đã đắc tội anh ta rồi! Chúng con không thể nào đâu!”
An Văn do dự một lúc lâu, cuối cùng gõ nhanh vài chữ, nhấn gửi rồi nhắm mắt lại, ngả người ra sau như kiệt sức. Một loạt động tác liền mạch.
Cô không đồng ý, mà gõ lại trong khung xác minh: [Biết điều chút đi được không?]
Nghe đến đây, An Văn yếu hẳn đi: “Không… không có mà.”
Cô giả vờ uất ức nói: “Ba, là do Cố Tranh không muốn kết bạn với con, con cũng hết cách rồi.”
Đã hết hạn rồi…
An Văn lập tức thay đổi giọng điệu, vừa ai oán vừa khoa trương: “Mẹ, mẹ có biết không, lúc mẹ đi công tác ba ra Bắc Đô gặp bạn cũ, chưa kịp ăn xong đã muốn bán con, bán cho một người tên là Cố Tranh…”
An Văn trợn mắt ngán ngẩm, quyết đoán: “Không hiểu! Không đồng ý!”
Cô cầm lên nhìn, vẫn là yêu cầu kết bạn từ ông chú già kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vài ngày sau, một buổi sáng sớm.
An Văn chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, làm thái dương cô giật giật, mọi âm thanh bên tai đều biến mất, chỉ còn lại câu hỏi trong lòng.
Nhưng cô mới 21 tuổi thôi mà, đã phải đi xem mắt rồi!
Cô đâu phải không lấy được chồng!
Người xưa nói quả thật không sai.
Thông tin xác minh vẫn y nguyên câu: [Xin chào, tôi là Cố Tranh.]
Sự tự động viên trong cô lập tức xẹp xuống.
An Văn suy nghĩ nhanh chóng, nhướng mày, đáp ngay: “Đồng ý, con đồng ý.”
An Quốc Khánh không nói nhiều: “Tự con quyết định.”
Đây là… vì cô không thêm bạn với Cố Tranh nên bị phát hiện rồi sao?
An Văn tức tối đập mấy cái lên chiếc mền bông mềm mại rồi lại nhìn Tam Phong đáng yêu trong bức ảnh.
An Văn lắc đầu: chậc chậc.
An Văn quyết định sửa sai ngay lập tức.
Giọng An Quốc Khánh vẫn rất bình thản: “Vậy ngày mai ba sẽ gửi Tam Phong đến chỗ ký gửi thú cưng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con đắc tội cậu ta thế nào?” An Quốc Khánh hỏi.
Vì làm mẹ phải kiên cường!
An Văn không ngờ An Quốc Khánh lại làm đến mức này, im lặng vài giây, hết sức bất lực: “Ba, ba đang ép con đó!”
An Văn không hiểu được hành động tự hạ thấp mình này: “Như vậy thì con mất mặt lắm!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.