Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Nhấp Thập Thất Lâu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Hồi nhỏ, tôi và anh ấy cùng nhau nghịch cát, bắt côn trùng.
[Vậy cũng được.]
May mà bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc.
“Tôi sẽ điều tra kỹ thông tin của anh ấy. Khuyên cô đừng có mà tranh với tôi. Cô cũng biết thân biết phận của mình rồi đấy, cô lấy gì mà so được với tôi?”
Chỉ là mọi người không hiểu rõ tính tình của Tạ Quan Nam, nên chẳng ai dám lại gần anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
Cô ta nhìn tôi vô cùng kiêu ngạo, tự tin.
Dương Phương ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.
Còn cha mẹ Tạ Quan Nam thì dũng cảm lăn lộn làm ăn, dần dần phất lên và ngày càng giàu có…
Anh ấy gật đầu, mắt cong cong:
“Chào hàng xóm, tan làm rồi à?”
“Tôi không có.”, Nói đắc ý thì không có, chứ hoang mang thì có thật đấy.
Tôi liếc nhìn Tạ Quan Nam một cái.
Tôi không nhịn được mà chọc anh ấy:
Lớn lên rồi, khi tôi dần nhận ra cảm xúc của mình, tôi bắt đầu trở nên xấu hổ và cố tình tránh né anh ấy.
[Cùng về nhé, sẵn anh tiện đường đưa em về luôn.]
Tôi lấy cớ đi vệ sinh, không ngờ lại rơi trúng kịch bản điển hình.
Anh ấy còn cố ý nhấn mạnh thêm:
Tôi vẫn đang thì thầm nói chuyện với cậu ấy…
Tôi và Tạ Quan Nam thật sự là lớn lên cùng nhau, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau.
Tan làm, anh gửi tin nhắn trước:
“Gần sông gần nước dễ hứng trăng, anh cũng phải tranh thủ chứ. Sau này có chuyện gì thì nhớ tìm anh, sẽ tiện hơn.”
Tôi cũng ăn mà cứ như ngồi trên đống gai.
Chương 3
Anh ấy cũng thoải mái đáp:
Nhưng điều thực sự khiến chúng tôi dần trở nên xa cách…là thái độ của cha mẹ anh ấy.
Dương Phương bị tôi nói cho nghẹn họng, chỉ còn cách mắng:
Ai ngờ vừa ngồi xuống, mọi người đã nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi hỏi lại:
“Vấn đề tình cảm cũng được nhé, anh rất sẵn lòng giúp đỡ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn vẻ mặt anh ấy bỗng chốc trầm xuống, tôi cười càng rạng rỡ, vẫy tay chào rồi về nhà.
Dương Phương bị dọa chạy mất dép.
“Dư Thi, sếp Tạ nói hai người quen nhau từ trước à?”
“Đầu óc cô có vấn đề à?”
Tôi:
Nhưng vừa bước vào nhà, tôi lại dựa lưng vào cánh cửa suy nghĩ rất lâu.
Tôi thầm nhủ từ nay cứ làm việc đàng hoàng, an phận thủ thường là được.
Tôi giật mình đến mức bấm sai mật khẩu:
[Không cần đâu, em đi tàu điện ngầm rất tiện.]
“Tốt nhất là cô không nên có ý gì với sếp Tạ.”, Đây là đang cảnh cáo rồi.
“Bây giờ là xã hội pháp trị, xâm phạm thông tin cá nhân của công dân là vi phạm pháp luật đấy.”
“Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến công ty, lát nữa tan làm sớm một chút, chúng ta cùng đi ăn tối, trò chuyện một lúc nhé.”
Anh ấy quay sang nhìn tôi cười:
“Cô thích anh ấy à?”, Tôi hơi tò mò. Quả thật với gương mặt của Tạ Quan Nam, có người cảm nắng cũng dễ hiểu, “Cô biết gì về anh ấy chưa?”
Ở phía trước, Tạ Quan Nam lên tiếng nói:
Anh ấy cầm ly rượu vang, nhàn nhã thưởng thức, vẻ mặt cực kỳ thảnh thơi.
“Em mà thất tình sẽ tìm anh than thở.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh thật sự dọn về ở đây rồi à?”
Lúc đó, cha mẹ tôi vẫn là công nhân bình thường ở xí nghiệp, cần cù chịu khó nhưng không có bước tiến gì nổi bật.
“Tôi thấy sếp Tạ cứ nhìn cô suốt đấy, chắc cô đang đắc ý lắm nhỉ?”
Tôi chỉ đành gật đầu cho xong.
7
“Thì là…”, Tôi đang định viện cớ kiểu chỉ là bạn học cũ, thì bị Tạ Quan Nam cướp lời.
Tôi vất vả lắm mới về tới nhà, còn chưa kịp mở cửa, thì cánh cửa phía sau đã bật mở.
Lúc đó, nhà họ vẫn chưa chuyển đi, chúng tôi vẫn còn ở cùng một khu.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.
Bởi tôi có thể cảm nhận rõ ánh mắt của Tạ Quan Nam thỉnh thoảng lại rơi lên người tôi.
Anh ấy chủ động như vậy, mình phải làm sao đây?
“Thật đúng là trùng hợp, tôi mới chuyển đến thành phố này, căn hộ tôi mua lại ở đối diện nhà cô Dư.”
“Sao thế?”, Tôi không nhịn được hỏi.
Bố cô ta là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn lớn. Cô ta đến đây làm chỉ là kiểu “trải nghiệm cuộc sống”, lương tháng còn chưa bằng tiền tiêu vặt.
Có đồ ăn thì tất nhiên ai cũng vui, dù ngồi cùng bàn là sếp cũng chẳng sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thậm chí hai bên gia đình còn từng vì bận không ai trông con mà gửi chúng tôi sang nhà bên kia trông giúp.
“Phải không, hàng xóm?”
“Người mắc bệnh thần kinh g·i·ế·t người có phải chịu tội không nhỉ?”
Anh ấy nhàn nhã nhìn tôi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.