Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44: Cô nói cô c·h·ế·t trong nhà mình, bao lâu cảnh sát mới phát hiện?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Cô nói cô c·h·ế·t trong nhà mình, bao lâu cảnh sát mới phát hiện?


“Được.”

Cô vô ý thức muốn tìm điện thoại di động của mình, phát hiện điện thoại lại để trên bàn.

“Lên đi.” Hứa Quốc Hào đi về phía cửa chống cháy, bởi vì luôn có thợ sửa chữa ra vào, cửa ga ra tầng ngầm bị bọn họ dùng cục gạch chống đỡ, không cần quét thẻ ra vào cũng có thể trực tiếp đi vào.

“Ai vậy?” Cô không qua lại với người trong tiểu khu, hai ngày nay bà Quách lại ra ngoài du lịch với hội chị em, sẽ không có ai gõ cửa nhà cô.

Tạ Chiêu nghe thấy là cảnh sát tới, nhanh chóng đi ra mở cửa cho họ. Cảnh sát thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm, vào phòng khách, nhìn thấy hai kẻ tình nghi nằm rạp dưới đất, đau đến nửa c·h·ế·t nửa sống.

Tiền Vĩ nhìn cô, sớm mất sự ngang ngược càn rỡ vừa rồi: “Chị, chị gái tiên nữ, tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi…”

Có thể là Tạ Chiêu có cảm ứng đối với chuyện sắp xảy ra, mí mắt máy liên tục.

“Máy mắt trái phát tài, máy mắt phải… Cũng phát tài.” Tạ Chiêu nhỏ thuốc nhỏ mắt, tiếp đó sửa kịch bản. Mặc dù sắp tới ngày khai máy rồi, nhưng thỉnh thoảng kịch bản của cô vẫn bị thông bảo sửa lại chỗ này chỗ kia. Ừm, cái này rất bình thường, dù sao lúc quay phim kịch bản đều trong trạng thái bị sửa đổi.

Lời này giống như thần chú, cô vừa nói xong, Tiền Vĩ c*̃ng xuất hiện cơn đau bụng dữ dội, trực tiếp ôm bụng co quắp dưới đất không đứng dậy nổi.

“Ừm.” Hứa Quốc Hào gật đầu, nhận lấy cái của ông ta, “Cụ thể Tạ Chiêu ở toà nào, hỏi thăm rõ ràng chưa?”

Chương 44: Cô nói cô c·h·ế·t trong nhà mình, bao lâu cảnh sát mới phát hiện?

Hứa Quốc Hào đau đến mức đỏ ngầu cả mắt, nước mắt trào ra: “Cô, dừng lại cho tôi…”

“Lấy thẻ căn cước ra đăng ký.” Bảo vệ canh cửa chỉ bản đăng ký trên bàn, bảo bọn họ đăng ký tên tuổi và số căn cước.

“Trời vừa sáng chúng ta qua đó, chỉ cần tránh được nhóm cảnh sát tuần tra đầu tiên sẽ không có vấn đề quá lớn.” Tiền Vĩ nói, còn ném hai cái thẻ lên bàn, “Kiểm tra của tiểu khu đó khá nghiêm, thợ sửa chữa ra vào đều phải đăng ký thẻ căn cước. Tôi tìm người làm giả hai cái giúp chúng ta, đủ lừa gạt bảo vệ ở cửa ra vào.”

Tạ Chiêu chuyển ánh mắt sang ông ta, đây chính là người vừa rồi lừa cô mở cửa, cô không ngờ Hứa Quốc Hào còn tìm đồng bọn, cho nên lúc đó cũng không khiến cô cảnh giác.

Tạ Chiêu mấp máy môi, người này không thù không oán với cô, chắc chỉ muốn đòi tiền: “Tôi chuyển cho ông cũng vô dụng, sau khi tôi xảy ra chuyện, cảnh sát có thể trực tiếp đóng băng tài khoản của ông, ông có tiền c*̃ng không dùng được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Chiêu nói: “Đúng vậy, tôi vùng vẫy mạnh mấy cái, thế mà lại cởi ra, có lẽ vào lúc nguy hiểm con người có thể bộc phát ra tiềm lực vô hạn.”

“Được.” Tạ Chiêu gọi điện thoại cho bệnh viện thú y, sau đó gửi gắm Thịt Ba Chỉ cho một đồng chí cảnh sát. Xe cứu thương tới đưa Hứa Quốc Hào và Tiền Vĩ đi, Tạ Chiêu nhân lúc mọi người không chú ý, xoá bỏ nội dung đã viết trước đó, sau đó bổ sung một câu: “Một ngày trước Hứa Quốc Hào và Tiền Vĩ ăn đồ không sạch sẽ, ngộ độc thực phẩm.”

Cô thở hổn hển mấy hơi, trước tiên gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó nhìn Hứa Quốc Hào còn nằm rạp dưới đất r*n r*: “Sao, có phải đau lắm không? Trước kia lúc ông đánh vợ, cô ấy cũng đau như vậy đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không phải, không giúp ông ta thì thôi, làm sao còn chế nhạo ông ta? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Biết sợ?” Dường như Hứa Quốc Hào rất hài lòng với phản ứng của cô, cười trông đáng sợ hơn, “Còn nhớ năm đó tôi nói gì không? Chờ tôi ra tù, nhất định sẽ g**t ch*t cô. Kiếp sau làm người, bớt can thiệp vào chuyện nhà người khác đi.”

Tạ Chiêu không để ý ông ta, chỉ nhìn Tiền Vĩ núp ở bên cạnh ông ta. Tình huống của Tiền Vĩ rõ ràng tốt hơn Hứa Quốc Hào nhiều, nhưng cũng không thể tự do hành động.

Hôm sau, trời vừa sáng, Tiền Vĩ và Hứa Quốc Hào dựa theo kế hoạch, mặc đồng phục công ty lắp đặt thiết bị, đi theo xe của bạn Tiền Vĩ vào tiểu khu Tạ Chiêu ở. Người bạn này rất đúng mực, nhận phí dẫn đường của bọn họ, c*̃ng không hỏi thăm bọn họ cái gì linh tinh.

Hiện giờ hối hận cũng vô ích, cô cẩn thận phân biệt hình dạng người này, xác định mình không biết ông ta: “Ông là ai? Hình như tôi không biết ông.”

“Được, vậy sáng mai ra tay.”

“A… Tầng trên cũng bắt đầu sửa chữa à?”

“Đến lúc đó chúng ta nói, bên công ty lắp đặt thiết bị không nói rõ, lại không liên lạc được với chủ nhà.”

“Như vậy đi, chúng tôi sắp xếp đồng nghiệp đưa qua giúp cô.”

Tạ Chiêu bóc gói đồ ăn vặt, kiên nhẫn sửa kịch bản, chợt nghe có người gõ cửa. Cô quay đầu nhìn thoáng qua, mở cửa phòng sách đi ra ngoài.

“Tôi c*̃ng không biết cô, có điều cái này không quan trọng.” Ông ta chỉ cái thẻ ngân hàng ném cho Tạ Chiêu, “Chuyển tiền là được.”

“…” Cảnh sát nói, “Cô không sao là tốt rồi, còn phải phiền cô theo chúng tôi về cục một chuyến.”

Tạ Chiêu lại hít một hơi, lớn tiếng nói: “Hứa Quốc Hào bỗng nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội, ngay cả dao trong tay cũng không cầm chắc!”

Tạ Chiêu đi đến mắt mèo nhìn ra, ngoài cửa đúng là một người mặc đồng phục lắp đặt thiết bị. Bản thân cô cũng từng lắp đặt thiết bị, biết tầng trên lắp chống thấm, xuống tầng dưới xem hiệu quảcũng là có trách nhiệm với hàng xóm tầng dưới.

Hứa Quốc Hào bật cười một tiếng, vỗ vỗ dao gọt hoa quả trên cổ cô giống như uy h**p: “Sắp c·h·ế·t đến nơi rồi còn có tâm trạng quan tâm c·h·ó. Cô nói chờ lát nữa, tôi cắt chỗ nào của cô mới tốt đây?”

Mỗi ngày trong khu chung cư đều có thợ sửa chữa ra vào, cô quét dọn c*̃ng không nghi ngờ, trực tiếp nói toà nhà của Tạ Chiêu cho bọn họ. Tiền Vĩ và Hứa Quốc Hào đi theo địa chỉ bà ấy nói, lẩm bẩm: “Cô này nói không sai chứ?”

Tiền Vĩ nói: “Vậy dễ làm, cô nói mật mã, tôi thao tác.”

“Cám ơn lão Liêu.” Tiền Vĩ vỗ vai lão Liêu, cùng Hứa Quốc Hào xuống xe. Ga ra tầng ngầm có nhân viên vệ sinh đang quét dọn, Tiền Vĩ đi đến hỏi thăm chỗ ở của Tạ Chiêu từ bà ấy: “Chào cô, chúng tôi tới lắp đặt thiết bị, cô biết chủ nhà tên Tạ Chiêu ở toà nhà nào không? Bên công ty không viết rõ, chúng tôi lại không liên lạc được với cô ấy.”

“…” Cảnh sát đi tới khống chế người, quay đầu lại hỏi Tạ Chiêu, “Hai người bọn họ làm sao vậy?”

Dù sao biết được càng ít càng an toàn.

“Tôi nói ông anh này, tôi không thù không oán với ông, tại sao ông phải giúp Hứa Quốc Hào phạm tội?”

Tiền Vĩ: “…”

Đây là chức năng mới Tạ Chiêu “nghiên cứu phát minh” cho mình sau khi Hứa Quốc Hào ra tù… Phương pháp nhập nội dung bằng giọng nói. Trước đó cô quen một tác giả dùng giọng nói để gõ chữ, bởi vì như thế tốc độ nhanh nhất, nhưng Tạ Chiêu không quen dùng giọng nói, cho nên vẫn dùng tay gõ chữ.

Lúc Tạ Chiêu tỉnh lại, tay và chân của cô đều bị dây thừng trói lại, ngồi trên sofa. Đối diện chính là Hứa Quốc Hào và Tiền Vĩ, tay Hứa Quốc Hào cầm một con dao gọt hoa quả, thấy cô tỉnh lại thì nhếch miệng cười: “Tỉnh nhanh thế, còn nhớ tôi không?”

Tạ Chiêu lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bọn họ bỗng nhiên đau bụng, có phải ngộ độc thực phẩm không?”

Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của cảnh sát. Bởi vì thời gian này bọn họ thường xuyên tuần tra gần đó, cho nên sau khi nhận được điện thoại báo cảnh sát cũng đến rất nhanh.

“Được.” Tạ Chiêu hơi lo lắng v**t v* Thịt Ba Chỉ dưới đất, “C·h·ó của tôi cũng bị bọn họ đánh, tôi có thể đưa c·h·ó của tôi đi bệnh viện khám trước không?”

Tạ Chiêu lại nhanh chóng mở miệng: “Đồng bọn đi cùng ông ta c*̃ng đau bụng ngã xuống đất không dậy nổi!”

Tài liệu trên điện thoại di động tự động xuất hiện một hàng chữ, chính là câu Tạ Chiêu vừa mới nói.

Điện thoại vốn đang khoá màn hình tối thui bỗng nhiên sáng lên, đồng thời tự động mở một tệp tài liệu. Hứa Quốc Hào và Tiền Vĩ đều chuyên chú nhìn chằm chằm cô, nhất thời không phát hiện sự khác thường của điện thoại di động.

“Cô nói cô c·h·ế·t trong nhà mình, bao lâu cảnh sát mới phát hiện?” Hứa Quốc Hào hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngoài cửa truyền đến tiếng của một người đàn ông xa lạ: “Chào cô, tôi lắp đặt thiết bị ở tầng trên, muốn đến xem chống thấm.”

Tạ Chiêu lắc đầu: “Thật ra tôi có chút bội phục anh, dù sao ở thời đại này, lại còn có người lừa đảo ngoài đời thực, người ta đều lừa gạt trên mạng rồi.”

“Không sai.” Hứa Quốc Hào nhìn một chiếc xe màu đỏ trong ga-ra, nói với Tiền Vĩ, “Xe này chính là của Tạ Chiêu, tôi từng thấy rồi.”

“A, hoá ra cảnh sát họ Sở đến lần trước là bạn của cô à?” Hứa Quốc Hào giật mình mỉm cười, “Cô yên tâm, sau khi cô c·h·ế·t, tôi sẽ dùng điện thoại của cô, mỗi ngày báo bình an cho cậu ta.”

Tạ Chiêu nhìn cái thẻ, mở miệng nói: “Tay tôi bị các người trói, không chuyển được.”

Tạ Chiêu hít sâu mấy cái, cầm điện thoại trên bàn, cách xa hai người bọn họ.

Tiền Vĩ nghe cô nói như vậy thì nhíu mày. Đây đúng là một vấn đề, nếu cảnh sát biết cô xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ điều tra được việc cô chuyển tiền, đến lúc đó có thể thông báo thẳng cho ngân hàng, đóng băng tài khoản của ông ta.

Tạ Chiêu nhíu mày, đậu xanh, chủ quan, vừa rồi phải nói mỗi ngày đều gọi video trò chuyện.

“Nhìn vẻ mặt của cô, xem ra còn nhớ tôi.” Hứa Quốc Hào dí lưỡi dao lạnh buốt lên cổ Tạ Chiêu, Tạ Chiêu chỉ cảm thấy toàn thân đều mát lạnh, vô ý thức run một cái.

Hứa Quốc Hào sừng sốt vì hành động của cô, còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy bụng đau dữ dội, dao trong tay c*̃ng vì thế rơi xuống đất. Tiền Vĩ bên cạnh rõ ràng mông lung, nhưng vẫn vô ý thức muốn đi nhặt dao.

Tạ Chiêu nói tiếp: “Dây thừng trói Tạ Mỹ Lệ tự cởi ra.”

“Ông chờ một chút.” Tạ Chiêu mở cửa ra, lúc này Hứa Quốc Hào mới từ bên cạnh đi tới. Mặc dù đã vài chục năm chưa từng gặp, nhưng Tạ Chiêu liếc mắt một cái vẫn nhận ra ông ta, cô muốn đóng cửa lại, lại bị Tiền Vĩ giơ tay ngăn cản. Hứa Quốc Hào không cho cô nhiều thời gian phản ứng, trực tiếp dùng côn điện làm cô hôn mê bất tỉnh.

Sau khi trong tài liệu xuất hiện câu nói này, Tạ Chiêu cảm giác tay chân của mình buông lỏng. Cô cởi dây thừng, đứng từ trên ghế lên, nhưng bởi vì chân nhũn ra, suýt lại ngã xuống. Cô vịn sofa, đá dao vào dưới gầm sofa, sau đó mở miệng nói: “Hứa Quốc Hào không chỉ đau bụng, tay chân và đầu c*̃ng bắt đầu đau nhức, đau đến mức ông ta khó có thể chịu đựng.”

Hai người nhanh chóng kéo Tạ Chiêu vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.

Như thế thuận tiện cho công nhân ra vào, nhưng cùng lúc c*̃ng gia tăng nguy hiểm về an toàn, giống như bây giờ, Hứa Quốc Hào và Tiền Vĩ đi vào rất thuận lợi.

Tay Tạ Chiêu bị trói sau lưng nắm chặt thành đấm, bởi vì ký ức khi còn bé, theo bản năng cô hơi sợ Hứa Quốc Hào. Cô ép buộc mình tỉnh táo lại, tự nhủ trong lòng không cần phải sợ.

Nhưng kể từ khi biết Hứa Quốc Hào có thể sẽ tìm cô trả thù, cô lập tức download phương pháp nhập bằng giọng nói. Cô từng cân nhắc, nếu quả thật có người đến tập kích cô, chắc chắn cô sẽ mất năng lực hành động, c*̃ng không có cơ hội dùng tay viết bản thảo.

Tiền Vĩ c*̃ng nhìn về phía chiếc xe, cười một tiếng: “Xe này đáng giá không ít tiền, xem ra quả nhiên là phú bà.”

Đám người trốn phía sau Internet lảm nhảm có thể có k*ch th*ch đao thật s·ú·n·g thật như bọn họ không?

“Cô Tạ, cô ở đâu?”

Cổ Tạ Chiêu có cảm giác nhoi nhói, hẳn là bị mũi dao cứa trầy da. Cô hít sâu một hơi, nhìn điện thoại trên bàn, ở trong lòng đọc ba tiếng: “Tài liệu tinh, tài liệu tinh, tài liệu tinh.”

Tiền Vĩ nói: “Tôi không tiết lộ quá nhiều với người bạn kia, nhưng anh ta nói nếu như muốn hỏi thăm người có thể hỏi nhân viên quét dọn, nhân viên quét dọn cơ bản đều rõ.”

Hứa Quốc Hào cảm thấy toàn thân mình chỗ nào cũng đau, quỳ dưới đất kêu gào: “Cô, cô là ai!”

“Gâu gâu gâu!” Thịt Ba Chỉ xông tới, sủa to bọn họ, còn xông lên muốn cắn Hứa Quốc Hào. Hứa Quốc Hào nhíu mày, nhấc chân đá nó ra ngoài. Thịt Ba Chỉ bị đá bay ra một khoảng, nằm dưới đất rên hai tiếng.

“Có lẽ… Chúng tôi gọi xe cứu thương trước.” Cảnh sát gọi điện thoại cho 120, bảo bọn họ tới đưa người đi. Sau khi nhìn thấy dây thừng, cảnh sát lại không nhịn được hỏi một câu: “Dây thừng này là cô tự cởi?”

“Đúng vậy.”

Căn cứ quan sát hai ngày nay của Tiền Vĩ, cảnh sát sẽ tuần tra một lần ở gần tiểu khu vào sáng, chiều và tối mỗi ngày, buổi tối bảo vệ trong tiểu khu cũng tuần tra trong khu chung cư, cho nên buổi tối không an toàn nhất. Hơn nữa bọn họ định giả làm thợ sửa chữa đi vào, nhất định phải ra tay ban ngày.

Nhưng dùng giọng nói sẽ nhanh hơn nhiều.

Mặc dù Tạ Chiêu vô ý để lộ tiểu khu trên Weibo, nhưng cụ thể ở toà nhà nào thì cô không nói. Tiểu khu này rất lớn, bên trong có mấy chục tòa nhà, nếu như đến lúc đó bọn họ đi lung tung rất dễ khiến người ta hoài nghi.

“Hư…” Thịt Ba Chỉ nằm dưới đất lại rên một tiếng, dường như muốn giãy giụa đứng dậy. Lúc này Tạ Chiêu mới nhìn rõ nó, lập tức có chút nôn nóng gọi nó: “Thịt Ba Chỉ, mày sao rồi?”

Tiền Vĩ và Hứa Quốc Hào lấy thẻ căn cước ra, cùng đăng ký với người bạn dẫn đường, sau đó lại ngồi lên xe, đi vào bãi đỗ xe dưới mặt đất.

Tạ Chiêu không để ý bọn họ nữa, đi xem Thịt Ba Chỉ. Trông nó không có vết thương bên ngoài, cũng không biết bị thương chỗ nào, còn phải mau chóng đưa đến bệnh viện khám.

Tiểu khu quy định 9 giờ sáng mới có thể bắt đầu lắp đặt thiết bị, nhưng 8 giờ 30 phút mỗi ngày đã rục rịch có công nhân bên ngoài xếp hàng báo tên. Tiền Vĩ và Hứa Quốc Hào nhìn chiếc xe tuần tra đằng trước rời đi mới lái xe của bọn họ tới.

“Được rồi, đừng kéo dài thời gian, mau giao mật mã đi.” Con dao trong tay Hứa Quốc Hào lại dí chặt vào cỏ Tạ Chiêu mấy phần, giống như đã hơi không kiên nhẫn.

Hứa Quốc Hào nghĩ ngợi, cảm thấy Tiền Vĩ nói có lý, chuyện này càng ít người biết càng tốt, người bạn kia chỉ cần phụ trách dẫn bọn họ vào, về phần bọn họ đi vào muốn làm cái gì, anh ta cũng không cần phải biết.

“Ban ngày có khá nhiều người tới, cho nên chúng ta phải hành động nhanh chóng.” Tiền Vĩ nói, lại đưa cho Hứa Quốc Hào một chiếc áo may ô đồng phục của công ty lắp đặt thiết bị, “Cái này là bạn tôi cho tôi, ngày mai mặc cái này vào, đi theo anh ta vào tiểu khu.”

Tạ Chiêu nhìn ông ta một cái: “Mỗi ngày tôi đều nhắn tin báo bình an cho người bạn cảnh sát, nếu có một ngày tôi không gửi, anh ấy sẽ tới nhà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Chiêu hơi váng đầu, cô nhìn Hứa Quốc Hào, gương mặt của ông ta và gương mặt cô nhìn thấy trong mắt mèo mười hai năm trước kết hợp với nhau làm cô rơi vào ký ức đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Cô nói cô c·h·ế·t trong nhà mình, bao lâu cảnh sát mới phát hiện?