Công Lược Trái Tim
Ngự Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 412
V·ú Vu quan tâm cô, Lâm Tân Ngôn cũng biết bà ấy muốn tốt cho mình, cũng không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại ngủ.
“Em thích, anh sẽ tặng cho em.” Tông Cảnh Hạo đi lại ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Em ngủ với anh một lát.”
V·ú Vu ngồi trên ghế: “Cô ngủ đi, có gì không thoải mái thì gọi tôi, tôi sẽ ở đây với cô.”
Lâm Tân Ngôn cười, giống như tất cả mọi khó khăn bây giờ không hề tồn tại, lúc này đây chỉ có cô và anh.
Cô không làm chuyện gì có lỗi với anh, sao anh lại tức giận?
Lâm Tân Ngôn: “…”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Tông Cảnh Hạo nhàn nhạt ừ một tiếng, anh lập tức đi tới mép giường, Lâm Tân Ngôn đang ngủ say vẫn chưa tỉnh.
Chỉ là sao lại tặng hoa hồng…
Lúc đó cô cũng không xem giờ, lúc Tông Cảnh Hạo gọi điện thoại bảo cô đến, là năm giờ, cô thu dọn đồ đạc xong đi tới bệnh viện, cũng tầm nửa tiếng, Tông Cảnh Hạo có giao cho cô chút chuyện, ngồi ở đầu giường Lâm Tân Ngôn một lúc mới đi.
Lâm Tân Ngôn siết mạnh cốc nước.
Anh cởi cúc cổ áo, ánh mắt nhìn vào Lâm Tân Ngôn, hỏi v·ú Vu: “Hôm nay cô ấy không cảm thấy khó chịu gì chứ?”
Chương 412: Chỉ cần là em sinh, anh đều sẽ thích
Bây giờ cô đang mang thai, nhất định sẽ làm anh thêm áp lực.
Vốn dĩ cũng không buồn ngủ, ban ngày lại có ngủ một lúc, cô cũng không thấy buồn ngủ, nhưng có lẽ do nằm quá lâu nên bất tri bất giác ngủ mất.
Một điều bất ngờ mà cô không dám nghĩ đến.
Tông Cảnh Hạo không chút nghĩ ngợi nói: “Chỉ cần là em sinh, anh đều thích.”
Lâm Tân Ngôn nói thật, dù cô có muốn giấu cũng không giấu nổi: “Ừm.”
Ở khoảng cách gần, Lâm Tân Ngôn bây giờ mới thấy ánh mắt mệt mỏi của anh, cô lùi người về phía trong, để lại một khoảng trống cho anh ngủ, anh nghiêng người ôm cô, bàn tay rộng lớn vuốt lưng cô, từng chút từng chút một…
Không hề bị bất cứ ai trên thế giới này quấy rầy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Tân Ngôn nhìn anh: “Có phải đứa bé đến không đúng lúc không?”
Anh rút ra một bông hoa hồng, cẩn thận từng chút, rõ ràng dáng vẻ dịu dàng nhưng là Lâm Tân Ngôn lại cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng trong nháy mắt bỗng nhiên yên tĩnh.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, nói: “Được rồi.”
Động tác uống nước của Lâm Tân Ngôn khẽ ngừng, chưa kịp nói gì thì v·ú Vu đã mở miệng trước: “Là một người đàn ông ngồi trên xe lăn tặng, xem ra rất thành tâm.”
Nhưng, lại vô cùng đẹp đẽ.
Lâm Tân Ngôn cố ý nói: “Không có người phụ nữ nào lại không thích hoa, em cũng thích, em thấy đẹp, nên bảo v·ú Vu c*m v**.”
V·ú Vu nói xong, tắt đèn đi, căn phòng lập tức tối sầm.
“Đúng vậy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật ra nội tâm của cô cũng cảm thấy hơi sợ hãi, dù sao đây cũng là một chuyện dường như không thể giải quyết
Chuyện này vốn dĩ rất khó giải quyết.
Cô lại còn có tâm tư cắm hoa sao?
Tông Cảnh Hạo gật đầu, anh đưa tay sờ lên gò má cô, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, trắng nõn mịn màng, có lẽ bị Tông Cảnh Hạo sờ lên, Lâm Tân Ngôn mới run run hàng lông mi, cô chậm rãi mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy người đàn ông đang ở cạnh giường, cô khởi động cơ thể muốn ngồi dậy, Tông Cảnh Hạo đỡ lấy cô, lấy một chiếc gối lót sau lưng cô, dịu dàng hỏi: “Có phải anh đánh thức em rồi không?”
“Còn muốn uống không?” Tông Cảnh Hạo nhìn cốc nước trong tay cô hỏi.
Lâm Tân Ngôn khàn giọng nói: “Không nên mang thai vào lúc này…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Tân Ngôn cầm ly, nhìn Tông Cảnh Hạo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tông Cảnh Hạo cúi tầm mắt xuống, giọng nói không biết là vui hay giận: “Hôm nay anh ta đến?”
Chương 412 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh thích con trai hay con gái?” Lâm Tân Ngôn chậm rãi hỏi.
Anh chỉ thuận miệng hỏi, hôm nay Lý Chiến đến, ngoại trừ anh ta, không có người khác.
“V·ú Vu, v·ú đi nghỉ ngơi đi.”
Lồng ngực anh cứng rắn lại nóng bỏng, nhịp tim mạnh mẽ đập lên bàn tay cô.
Rõ ràng môi bị cắn đau đớn, nhưng là trong lòng lại cảm thấy ấm áp, cô ôm đầu anh, mặt của Tông Cảnh Hạo chôn sâu trong ngực cô.
Người này…
V·ú Vu không yên tâm để cô lại một mình: “Không được, cô ngủ đi đừng để ý đến tôi, nếu mệt tôi sẽ nằm trên ghế sofa chợp mắt.”
Lâm Tân Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tình trạng bây giờ của cô cũng không thể đi ra ngoài, Tông Cảnh Hạo cũng cả ngày không lộ mặt, chắc hẳn chuyện này rất khó xử lý.
Tông Cảnh Hạo chợt mở mắt ra, ánh mắt nhìn thằng cô: “Em nói cái gì?”
Đối với cô đây là một bất ngờ.
Lâm Tân Ngôn cũng biết tình trạng của mình, dù có lo lắng cũng không giúp được gì, điều duy nhất có thể làm là không gây thêm phiền phức cho Tông Cảnh Hạo.
Anh nhếch mày nhìn Lâm Tân Ngôn, đây là tức giận sao?
Ánh đèn quá sáng, cô không bình tĩnh lại được.
Tông Cảnh Hạo đáp lại: “Em thích hoa này sao?”
“V·ú Vu, tôi không sao, bà đi nghỉ đi.”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Em hơi khát.”
“Em thích?”
“Nói bậy bạ gì đó?” Lâm Tân Ngôn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời, anh cúi đầu hôn môi cô, trừng phạt cắn lên môi cô một cái, Lâm Tân Ngôn đau đớn, anh vẫn không chịu rời đi, còn lên giọng cảnh cáo: “Còn dám nói bậy nói bạ không?”
Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng đặt cô tựa vào đầu giường: “Anh đi rót cho em.”
Tông Cảnh Hạo lúc nào cũng rất để ý đến Bạch Dận Ninh, Lâm Tân Ngôn biết anh nhất định sẽ không vui, muốn giải thích, nhưng lại phát hiện mình có nói cũng không được gì, dù sao cô và Bạch Dận Ninh cũng không có chuyện gì khó nói.
Tông Cảnh Hạo không trả lời cô, chỉ cầm lấy tay cô đặt lên ngực, ngón tay của anh nhấn mạnh lên tay cô: “Đến bây giờ, nó cũng chưa hề bình tĩnh chút nào.”
Một âm thanh vang lên, Tông Cảnh Hạo ném hoa trên bệ cửa sổ vào thùng rác.
Lúc Tông Cảnh Hạo quay về đã là gần 12 giờ, trong phòng tối om, anh mở đèn gần cửa, V·ú Vu ngủ không sâu, nghe được động tĩnh bỗng tỉnh dậy.
Anh đi đến trước bàn, ánh mắt lơ đãng nhìn vào hoa tươi đặt trên bệ cửa sổ, anh nhìn một chút, lại đưa nước cho Lâm Tân Ngôn: “Hoa ai tặng?”
V·ú Vu nhìn về phía Lâm Tân Ngôn, Lâm Tân Ngôn gật đầu với bà một cái, lúc này bà mới xoay người rời khỏi phòng.
Cả tầng này đã được thuê hết, phòng bên cạnh cũng có thể nghỉ ngơi được.
Cô nhắm mắt lại: “V·ú Vu, v·ú tắt đèn đi, tôi muốn ngủ một chút.”
“Vẫn nôn nhiều, không ăn được gì mấy, thầy thuốc phải tiêm thuốc bổ, viết một ít đò ăn thanh đạm, buổi tối mới hơi khỏe lên, cũng ăn được một chút, không nôn ra nữa.” V·ú Vu nói.
Bà đứng lên: “Quay lại rồi?”
“Nghĩ gì vậy? Sao trông cô có vẻ không vui?” V·ú Vu lo lắng hỏi, rồi sau đó lại nói: “Bây giờ tình trạng của cô cũng không thể thêm hao tổn tinh thần nữa.”
“Anhi…”
“Chính em cũng thấy bất ngờ, em còn tưởng rằng em thật sự không thể sinh con nữa, lúc biết tin, em đã rất vui, anh có vui không?” Lúc nói chuyện giọng cô có chút run rẩy.
V·ú Vu cũng không biết quan hệ của Bạch Dận Ninh và Lâm Tân Ngôn, cho nên nói chuyện không hề kiêng kỵ.
Anh cầm lấy cốc đặt lên bàn, v·ú Vu đứng cạnh không dám lên tiếng nữa, phát hiện bầu không khí có chút lúng túng, bà cũng không biết là có vấn đề chỗ nào.
V·ú Vu suy nghĩ một chút: “Tầm khoảng sáu giờ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.