Công Lược Trái Tim
Ngự Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 395
Thẩm Bồi Xuyên đi theo vào: “Hôm nay chúng ta chưa chắc đã được gặp.”
Chương 395
Anh nhắm mắt, ổn định lại tâm trạng, bước vào trong, anh muốn được gặp cô trước, ít nhất cũng phải biết bây giờ cô có ổn không, có bị dọa nạt hay không.
Tô Trạm không biết, nhưng Thẩm Bồi Xuyên có biết chút ít, lần trước Tông Cảnh Hạo bảo anh ta hỗ trợ điều tra Văn Khuynh, có nhắc tới Văn Khuynh biết quan hệ của Lâm Tân Ngôn và Trình D·ụ·c Tú.
“Hai người cậu đi điều tra…” Nói được một nửa Tông Cảnh Hạo phát hiện bây giờ mình mới để cho hai người đến quầy rượu điều tra dường như đã muộn, nếu như đã sắp xếp xong chuyện ở cục cảnh sát, cuối cùng tất cả chứng cứ đều sẽ hướng đến Lâm Tân Ngôn.
Cho nên anh có thể vì người phụ nữ đó mà chấp nhận Trình D·ụ·c Tú, quên đi cái c·h·ế·t của Văn Nhàn?
Văn Khuynh cũng bực mình, không ngờ thái độ của anh lại có thể cương quyết như vậy.
“Anh tới rồi…”
Thấy Tông Cảnh Hạo, anh ta cũng không hề kinh ngạc: “Tổng giám đốc Tông, bây giờ vẫn không được gặp người, có muốn gặp, chỉ e là phải đến nhà họ Văn một chuyến.”
Càng nghĩ ông ta càng tức giận, cơ bắp cả người cũng căng lên, vừa cứng rắn vừa lạnh lùng.
Xe của Tông Cảnh Hạo ngừng trước của nhà họ Văn, anh xuống xe đi vào, cửa không khóa, dường như đang đợi anh ta đến.
Bây giờ càng trì hoãn, càng bất lợi cho Lâm Tân Ngôn.
Trong phòng khách Văn Khuynh và Trần Thanh đang đánh cờ, Trần Thi Hàm ngồi ở bên cạnh cùng hai người nói chuyện phiếm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong này nhất định còn có lý do gì đó mà anh ta không biết.
Cục cảnh sát lớn như vậy, muốn đưa Lâm Tân Ngôn ra ngoài chỉ sợ là sẽ không đơn giản.
Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo như nhuốm màu đỏ thẫm, giống như nhuộm bởi máu tươi vậy: “Nếu như cháu không đồng ý thì sao?”
Thẩm Bồi Xuyên mở lớn hai mắt, Tô Trạm cũng vô cùng sững sờ, nhà họ Văn?
“Nói điều kiện đi.” Văn Khuynh còn chưa nói dứt lời đã bị ngắt đứt.
Chuyện này có liên quan đến nhà họ Văn?
Gốc rễ của anh ta vẫn chưa hề suy cạn, việc kinh doanh mấy năm nay cũng có không ít người cả bản thân.
“Anh đã bị người phụ nữ kia làm mờ mắt, tôi có dùng cả nhà họ Văn cũng phải làm cho anh tỉnh lại, để cho anh thấy rõ ràng, những người bên cạnh anh là loại người gì!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông ta không cần lấy mạng của người phụ nữ kia, ông ta chỉ muốn nhìn xem người phụ nữ này trong lòng anh quan trọng như thế nào!
Văn Khuynh có ý thù hận Trình D·ụ·c Tú.
Lời của anh còn chưa dứt, đội trưởng Trần đã đi sang bên này.
Lâm Tân Ngôn gần gũi với bà ấy, nhất định sẽ làm cho Văn Khuynh không vui, nhưng cũng không đến nỗi như vậy chứ.
Tông Cảnh Hạo dừng chân một cái: “Người phụ trách vụ án lần này là ai?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có thể tìm ra được Hà Thụy Trạch là chuyện có thể tưởng tượng được.
Người phụ nữ kia thật sự quan trọng với anh đến vậy sao?
Chuyện cho tới bây giờ Văn Khuynh cũng không hề giấu giếm việc mình biết sự thật.
Anh phải mau chóng đi gặp Văn Khuynh.
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽ, Lý Tịnh định khuyên nhủ: “Cảnh Hạo, cháu cũng đừng trách bác cháu, ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho cháu…”
Ông ta nhìn Tông Cảnh Hạo: “Lúc đầu bác yêu thương mẹ cháu thế nào, bây giờ lại vì thương cháu, người phụ nữ kia ngoài việc sinh con cho cháu, cô ta làm được cái gì cho cháu? Cô ta và Trình D·ụ·c Tú cấu kết với nhau làm điều xấu, cô ta muốn làm gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông ta nhìn gương mặt nghiêm nghị của Tông Cảnh Hạo: “Tôi là bác của cháu”.
Nói xong anh xoay người lên xe.
Dù sao quan hệ của Văn Khuynh và Tông Cảnh Hạo cũng đã rõ ràng ra rồi.
Có phải là vì người phụ nữ này, anh có thể quên đi Văn Nhàn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vụ án lần này anh ta không thể chen chân vào được
“Được rồi, được, được lắm.” Văn Khuynh càng tức giận: “Cô ta hoàn toàn không hợp với cháu, cậu ly hôn với cô ta đi, cưới Thi Hàm, bác sẽ thả người.”
Chương 395: Anh ly hôn với cô ta.
“Ra điều kiện đi.” Tông Cảnh Hạo lại lập lại một lần nữa.
Tông Cảnh Hạo mím chặt môi, tất cả mọi ưu tư hoảng hốt lập tức được che giấu.
Ngực của anh phập phồng không ngừng: “Thử một chút xem có thể nhìn thấy cô ấy không.”
Tông Cảnh Hạo híp mắt, trong lòng dường như đã có suy đoán, nhưng đáp án này…
Nhìn xe bị lái đi, Tô Trạm cảm thấy không hiểu tại sao Văn Khuynh lại có thể có liên quan đến chuyện này.
Anh một mình một ngựa, rất có phong độ, giống như một tấm lưới, cuốn lấy tầm mắt của tất cả mọi người, bỏ ngoài tai lời chào hỏi của Lý Tịnh, bình tĩnh đi đến chỗ của Văn Khuynh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.