Công Lược Trái Tim
Ngự Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 222
Những ngón tay thon dài của cô siết chặt lấy ghế ngồi, miệng run rẩy: “Có phải tôi sắp c·h·ế·t rồi không?”
Thời tiết càng lúc càng lạnh, bước vào tháng 12 rồi, gió càng thổi mạnh hơn.
Tông Khải Phong không biết nên an ủi cô thế nào, anh cũng rất lo lắng, chỉ có thể dùng sức ôm lấy cô, an ủi một cách im lặng.
“Quên cái gì? Quên mình đang mang thai sao?” Văn Khuynh cảm thấy bản thân như vừa nghe thấy một lời nói đùa, còn có chuyện quên mình đang mang thai, liền đưa tay ra véo mũi cô ấy: “Trong bụng của em, nhưng là đứa bé đầu tiên của nhà họ Tông, cũng là đứa đầu tiên của nhà họ Văn, em phải bảo vệ tốt bản thân, luôn luôn ghi nhớ, lần sau mà để anh trông thấy em liều lĩnh như vậy nữa, là anh cho em một trận đấy.”
Trang Tử Ý đưa tay ra kéo cô ấy ôm vào lòng: “Chúng ta rõ ràng là người yêu của nhau, em yêu anh, anh cũng yêu em, tại sao đến gặp mặt nhau cũng khó như vậy?”
Văn Nhàn chạy ra ngoài, đuổi theo anh ấy, từ phía sau ôm lấy: “Anh, có lẽ là em bị trầm cảm trước khi sinh, tâm trạng không tốt, cho nên anh đừng giận em nhé, vừa nãy không phải em cố ý đâu, biết là anh quan tâm em mà.”
“Văn Nhàn.”
Chương 222
Trang Tử Ý cũng biết, cúi đầu hôn lên môi cô ấy: “Bao lâu anh cũng đợi em.”
Cô ấy nhìn theo chiếc xe rời đi, xoay người đi vào nhà, nghe thấy….
Văn Nhàn nhìn chằm chằm anh ấy: “Sau này nếu đến, nhớ báo trước một tiếng.”
Cô ấy liền đẩy tay anh ấy ra, giật mình đổ mồ hôi lạnh, cô ấy không ngờ tới việc Văn Khuynh đột nhiên muốn chạm vào bụng mình.
Khi cô ấy đi mua sắm trở về, Văn Khuynh đã ở trong nhà rồi.
Cô ấy liền có thể rời đi, cùng anh ấy đi đến cùng trời cuối đất, bỏ lại mọi thứ ở đây, sống một cuộc sống chỉ thuộc về họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Văn Khuynh xót xa xoa: “Tay của anh không đúng, lần tới sẽ nhẹ tay hơn.” Anh ấy thở dài: “Sắp làm mẹ rồi, mà còn làm nũng, còn trẻ con hay sao?”
Văn Nhàn kéo lại áo khoác, xoay người đi vào nhà.
Văn Khuynh bảo lái xe mang đồ đạc trong cốp xe vào: “Mẹ bảo anh mang đến, đều là cho em với cháu của anh, còn chưa sinh ra mà đã nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người rồi.”
Lúc cô ấy nhìn thấy anh ấy, cô ấy suýt chút nữa nổ tung, may mắn thay, Trình D·ụ·c Tú không có ở đó, nếu không việc này chắc chắn đã bị phát hiện rồi.
“Còn không phải là cho đứa bé nhà em sao?” Văn Khuynh lúc nói liếc nhìn bụng cô ấy, định đưa tay ra chạm vào.
Văn Nhàn gật đầu.
Cô ấy quay người lại liền thấy Trang Tử Ý đang đứng ở bên đường đối diện, mặc quần áo đơn giản, nhưng rất khôi ngô tuấn tú.
Văn Nhàn ngơ ra, sau khi kịp phản ứng, liền nhìn ngó xung quanh, cô ấy nhanh chóng bước đến: “Sao anh lại đến đây?”
Nói xong xoay người rời đi.
“Đợi đến bao lâu?” Trang Tử Ý hỏi.
Dù bao nhiêu tuổi thì cũng vẫn là em gái nhỏ của anh ấy.
Văn Nhàn cũng thấy lời của mình vừa rồi có chút hơi quá đáng, suy cho cùng thì đây là anh trai cô ấy, cũng chỉ là vì quan tâm đến cô ấy.
Cô ấy không biết Tông Khải Phong nói Trình D·ụ·c Tú sinh con xong, liền để cô ấy rời đi là thật hay giả, nhưng thời gian một năm, cũng đủ để anh có thể nhìn rõ lòng mình.
“Nhiều nhất là một năm.”
Một người kiên cường như cô, cũng không cách nào chịu nổi cảm giác đau đớn từng đợt từng đợt như này, giống như có thứ gì đó đang cắt xé da thịt cô: “Đau quá, tôi đau quá.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình D·ụ·c Tú cảm thấy rất đau, để không bị phát hiện, họ không thông báo cho ai cả, trong đêm đưa Trình D·ụ·c Tú đến bệnh viện.
Văn Khuynh cau mày, kéo cô ấy ra: “Em đang mang thai, tự mình không biết suy nghĩ sao, còn chạy?”
Văn Khuynh nhận lấy chiếc mũ từ trong tay tài xế, nghe thấy lời Văn Nhàn nói, động tác liền khựng lại một chút, sau đó đội lên: “Nếu như cậu ta bắt nạt em, gọi điện cho anh.”
Văn Nhàn đứng trước cửa, nhìn theo anh ấy, vẫy tay với anh ấy: “Lái xe cẩn thận.”
Như vậy sẽ có thể qua mắt được mọi người.
Trang Tử Ý hạ cửa kính xuống: “Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Nghe thấy tiếng đầu dây bên kia trả lời Văn Nhàn mới cúp máy, may là không có vấn đề ngoài ý gì, cô ấy hít một hơi thật sâu, nhìn bụng của mình ở trong gương, thấy không có gì bất thường, mới kéo cửa phòng vệ sinh bước ra.
Nũng nịu chui vào lòng anh ấy, ôm lấy anh ấy: “Anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh, em xin lỗi, em không phải cố ý đâu.”
“Anh biết rồi.”
Suy cho cùng cũng là giả, chạm vào một cái là bị bại lộ ngay.
Văn Khuynh véo má cô ấy, lực tay mạnh như binh lính, Văn Nhàn kêu lên: “Đau, đau,….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em nhất thời quên mất….”
Cô ấy chưa từng sinh con, nên không biết, ngay cả khi đến bệnh viện rồi, cũng phải trải qua cơn đau đẻ khủng khiếp.
Cô ấy nhìn ra Trình D·ụ·c Tú rất khó chịu, trái tim cũng giật liên hồi: “Đừng sợ, đừng sợ, có chúng tôi ở đây, luôn theo sát cô.”
Văn Nhàn bước tới ngồi xuống ghế sofa, bảo người làm rót nước cho Văn Khuynh: “Em đi khám thai về tiện đường qua trung tâm thương mại một chuyến, thì đó, không phải là đứa bé sắp chào đời sao, em chuẩn bị một chút quần áo, mà đúng rồi, anh hôm nay đến có chuyện gì vậy?”
“Công việc anh ấy rất bận…”
“Anh mà dùng lực thì bên mặt này của em đã bị xé ra rồi.” Văn Nhàn xoa mặt, má hơi ửng đỏ.
Văn Khuynh có chút không vui, em gái anh ấy mang thai, anh thân làm chồng, không quan tâm chu đáo, hơn nữa cũng gần đến ngày dự sinh rồi, càng không thể không có người bên cạnh.
“Công việc quan trọng, hay đứa con quan trọng?”
Cô ấy không nên làm tổn thương anh ấy như vậy.
Lúc nói anh ấy đưa mắt qua nhìn những túi đồ lớn nhỏ đặt trên ghế sofa.
Văn Nhàn chưa kịp nói hết câu đã bị Văn Khuynh ngắt lời: “Không rõ cái nào quan trọng hơn sao?”
Cô ấy sững sờ một lúc mới phản ứng lại, liền nhanh chóng tránh sang một bên, Tông Khải Phong cúi xuống để bế người ra khỏi xe, Trình D·ụ·c Tú bám chặt lấy cổ áo anh: “Đau, em đau quá, từng đợt từng đợt……”
Nhưng Văn Nhàn biết, anh trai là vì thương yêu cô ấy, quan tâm cô ấy.
“Nhớ em.” Anh ấy cong môi, nở một nụ cười vô cùng đẹp.
“Trở về đi.” Văn Nhàn buông anh ấy ra.
Anh ấy nhìn em gái: “Em nói như vậy có nghĩa là anh muốn đến thăm em gái thì phải báo trước một tiếng mới được hay sao? Nhưng không phải hôm nay là ngày em đi khám thai sao? Sao lại đi mua sắm vậy?”
Văn Nhàn vẫn muốn giải thích, nhưng Văn Khuynh đã không còn kiên nhẫn liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Tông Khải Phong.
Văn Khuynh cau mày, sững sờ, thất vọng nhìn em gái, anh ấy là vì muốn tốt cho cô ấy, sợ Tông Khải Phong bắt nạt cô ấy, nhưng cô ấy…..
Rất nhanh sau đó lái xe bước vào, hai tay xách đầy đồ, đồ ăn mặc dùng cho trẻ con, còn cả đồ tẩm bổ cho Văn Nhàn, lái xe vẫn chưa mang hết đồ vào, lại phải đi xách lần nữa mới xong.
Gió có chút mạnh, thổi bay tóc của anh ấy.
“Không đâu, không đâu.” Văn Nhàn không biết những đau đớn của cô, cũng không thể hiểu hết, một người chưa có kinh nghiệm, càng không có cách nào đồng cảm được.
Tông Khải Phong cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, trong lúc anh ấy đang chất vấn, Văn Nhàn liền giật lấy điện thoại rồi cúp máy: “Việc của em không cần anh quan tâm.”
Rất nhanh, xe đã dừng trước cửa bệnh viện, Văn Nhàn xuống xe, mở cửa xe ra, ngay lúc đang định đỡ Trình D·ụ·c Tú, thì Tông Khải Phong đã bảo cô ấy tránh ra.
Văn Nhàn vỗ lưng anh ấy: “Đợi…”
“Em cho dù làm mẹ hay cả khi làm bà rồi, thì vẫn là em gái của anh.”
Suy cho cùng thì vẫn là em gái ruột của mình, cho dù vừa mới rất tức giận, nhưng cũng không thể không quan tâm cô ấy.
“Anh đã dùng lực đâu.”
Văn Khuynh khẽ ho một tiếng để che giấu sự ngại ngùng, em gái đã lớn rồi, đã gả cho người ta rồi, anh ấy không thể tùy tiện chạm vào cô ấy nữa.
Văn Khuynh nghẹn lời, suy nghĩ kỹ thì điều này cũng có lý.
Đợi sau khi Trình D·ụ·c Tú sinh con ra, Văn Nhàn ôm lấy đứa bé, thông báo rằng cô ấy đã sinh xong.
Văn Nhàn có chút bất ngờ: “Những thứ này.”
“Anh thấy em một mình trở về, Tông Khải Phong không đến bệnh viện cùng em sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tông Khải Phong lái xe, Văn Nhàn ở phía sau ôm lấy người phụ nữ đang đau đớn đổ mồ hôi lạnh khắp người, cô ấy an ủi Trình D·ụ·c Tú: “Cô cố chịu một chút, sắp đến bệnh viện rồi.”
Nét mặt Văn Nhàn nghiêm túc: “Đây là biệt thự nhà họ Tông, để người khác nhìn thấy thì đối với em và anh ấy đều không tốt.”
Văn Khuynh giả vờ hung dữ.
Ngày 20 tháng 12, khi năm mới đang đến gần, ban đêm, đèn trong biệt thự nhà họ Tông đột nhiên bật sáng.
Tông Khải Phong thỉnh thoảng lại quay lại nhìn phía sau, trái tim cũng chạy lên đến tận cổ.
Văn Nhàn tiễn anh trai ra xe, Văn Khuynh cúi người ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn em gái một cái: “Quay vào đi, trời lạnh, mặc thêm đồ vào, chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Anh của em đến, bên ngoài rất lạnh, anh mang cô ấy đến khách sạn nghỉ ngơi, đợi anh trai của em về rồi, hai người hãy trở về.” Lúc này Văn Nhàn trốn trong nhà vệ sinh gọi điện thoại cho anh.
Đợi đến lúc Trình D·ụ·c Tú sinh con xong, đợi đến lúc Tông Khải Phong nhìn rõ lòng mình.
Chương 222: Chạm một cái là bị bại lộ ngay
“Được, sau này chuyện của em, anh sẽ không quan tâm.” Văn Khuynh đứng dậy.
Đến lúc đó, cô ấy có thể thoải mái, rời đi mà không mang theo cảm giác tội lỗi.
Cô ấy phàn nàn: “Anh đến sao không báo trước một tiếng.”
Nói xong liền rảo bước đi ra ngoài.
“Anh vẫn còn muốn ngắm em.” Trang Tử Ý nắm lấy tay cô ấy không buông.
Văn Khuynh dựa vào ghế sofa, cơ thể anh ấy rắn chắc, lại cao, dù cho không nói lời nào cũng khí thế kinh người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.