Công Lược Nam Thần Phúc Hắc
Nhan Tạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7
"Mạn Mạn, em ở đây à, anh tìm em nãy giờ."
Thành Mạn ngay lập tức đổi sắc mặt, hoàn toàn khác với bộ dạng chua ngoa khi nói chuyện với tôi lúc nãy. Cô ta cười ngọt ngào, thân mật khoác tay anh ta.
"Nói chứ, dạo này không thấy Lục Gia Trạch đâu cả. Lần cuối gặp anh ta là hôm ba người tụi mình đi ăn chung. Em rủ riêng anh ấy không được, phải kéo cả anh theo, ha ha."
Tôi âm thầm thở dài. Một người đàn ông nhã nhặn, đẹp trai thế này mà lại bị Thành Mạn nắm thóp đúng là đáng tiếc.
Tôi chỉnh lại váy áo, định quay người lại tiếp tục nói chuyện với Tống Văn, vừa ngẩng đầu liền c·h·ế·t sững.
"Cảm ơn anh Tống, anh đúng là người chu đáo. So với Lục Gia Trạch thì hơn đứt rồi. Anh ta... thật sự rất tệ khoản này."
Anh ta lễ phép đưa tay bắt tay tôi.
Tức muốn khóc luôn. Lục Gia Trạch mà được nửa độ tinh tế như Tống Văn thôi thì tôi đã mừng lắm rồi!
"Chào Tiểu Phong, tôi là Tống Văn."
Tôi phải giật mạnh tay mới rút ra được.
Xem ra... cô ta cũng nhanh chóng cập nhật người mới rồi nhỉ? Lại là một "người theo đuổi trung thành" khác?
"Mạn Mạn, đây là bạn em à? Sao trước giờ anh chưa từng gặp?"
Chàng trai đeo kính liếc nhìn tôi, mỉm cười nói:
Trong lòng cười thầm: Thành Mạn à, cô từng nghĩ sẽ có ngày mình bị bẽ mặt chưa?
Nghĩ đến vụ hôm qua bị Lục Gia Trạch bế lên giường, còn đập đầu vào thành giường, chỗ bầm ở trán tôi giờ vẫn hơi đau. Tôi đã phải đánh thật nhiều kem che khuyết điểm mới giấu được.
Cái... gì thế này? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Gia Trạch đang đứng phía sau Tống Văn.
Tôi mỉm cười, khẽ gật đầu:
Thành Mạn nghiêng đầu, nép sát vào anh ta hơn, làm bộ nũng nịu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một chàng trai đeo kính, trông thư sinh nho nhã bước tới.
Tống Văn quay sang Thành Mạn, cười như không có gì:
Ồ hố? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột nhiên anh ta nhìn về phía cổ tôi:
Tôi: "..."
Sắc mặt anh ta đen sì, nghiến răng ken két, cứ như sắp nhào đến ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Bộ vest hàng hiệu cao cấp tôn lên vóc dáng cao ráo, đường nét gương mặt lạnh lùng khiến người khác phải kiêng dè.
"Anh Tống tinh mắt thật đấy, nói đâu trúng đó."
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã nhẹ nhàng tiến lại gần, tỉ mỉ gỡ phần tóc đang mắc vào dây chuyền dưới cổ tôi, rồi cẩn thận chỉnh lại.
Đôi mắt sâu thẳm đang khóa chặt vào tôi — ba phần lịch thiệp, bảy phần băng giá, mười phần nổi giận đùng đùng.
Sắc mặt Thành Mạn trầm xuống, chỉ "ừ" một tiếng, sau đó cầm ly champagne nốc cạn một hơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành Mạn sững người.
Tống Văn đẩy gọng kính, nghiêm túc nói:
Chương 7
Tống Văn chống cằm đánh giá tôi từ đầu đến chân:
Tôi cũng ngớ ra.
Tống Văn cũng không phải dạng vừa.
"Thật thất lễ, vì cô quá xinh đẹp. Tôi không hiểu nổi Lục Gia Trạch làm sao mà không để mắt đến cô. Mắt anh ta đúng là có vấn đề."
Tôi cảm thấy... có biến rồi.
Ơ? Sao anh ta chưa buông tay?
"Tiểu Phong, tóc cô bị vướng vào dây chuyền rồi, để tôi gỡ giúp." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi ngượng ngùng cười cười:
"Chiếc đầm cô đang mặc là mẫu cao cấp trình diễn tại Tuần lễ thời trang Paris đúng không? Tôi nhận ra thương hiệu đó. Cả sợi dây chuyền này cũng hợp với cô lắm — phiên bản giới hạn toàn cầu."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.