Cõng Cổ Thi Đi Tu Tiên
Thạch Đầu Phát Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 133: Chuyện cũ lưu luyến
Tu vi những trưởng lão này cách Tôn Giả cảnh cũng chỉ còn một bước, nhưng trong Ngũ Dương giáo có một quy tắc không hiểu bao phủ, số lượng Tôn Giả từ đầu đến cuối khống chế ở chín vị.
Chương 133: Chuyện cũ lưu luyến
Chiến Thiên sơn tuyết trắng mênh mang, đều nói lên núi dễ xuống núi khó, lúc vừa lên núi tốn gần hai canh giờ, hiện tại xuống núi còn nhanh hơn gấp đôi so với tốc độ lên núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Hà tự nhiên cũng nằm trong nhóm người xuống núi, tuy nói tu vi của hắn trong đám đệ tử còn miễn cưỡng coi được, nhưng đặt giữa những trưởng lão kia, liền như đom đóm so với trăng sáng, thật nực cười.
Không phải vì gì khác, chỉ vì những người xuống núi đều là chiến lực đỉnh cao trong Ngũ Dương giáo, một đường nhanh như điện chớp, dù đường trượt tuyết dày, nhưng như giẫm trên đất bằng.
“Sư tôn, thật sự là đã lâu không gặp. Không ngờ ngươi một sợi tàn hồn trăm năm sau cũng có thể thức tỉnh. Nếu không phải ngươi bỗng nhiên thức tỉnh, Ngũ Dương giáo này sớm đã là thiên hạ của Thượng Tam Phong ta.” Tử Long Phong chủ tay phải nắm một thanh cương đao hàn quang bắn ra bốn phía, như một tôn sát thần đứng trước mọi người, phía sau hắn cũng có hai vị Tôn Giả đứng đó.
Đã quyết định xuống núi, Âu Dương Chiến Thiên thuận tiện kiểm lại mấy tên trưởng lão thực lực không tệ, theo hắn cùng mấy vị phong chủ cùng nhau xuống núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn nửa Tôn Giả đối đầu với năm Tôn Giả, trong đó ba Tôn Giả vẫn là người của Tam Phong, làm sao có thể thắng được? Trong lòng Nam Hà lo sợ, nhưng hắn không có cách nào, chỉ có thể kiên trì đi theo mọi người ngẩng cao đầu tiến lên.
Dù là lúc trước Ngũ Dương giáo chưa từng ngăn cách như vậy, thời kỳ đỉnh phong, vẫn chỉ có chín vị Tôn Giả.
Càng xuống núi, càng thấy màu xanh biếc chói mắt, đến khi nhìn thấy một mảng lớn màu xanh biếc trước mặt, Nam Hà hiểu đã đến chân núi, phía trước hẳn là doanh trại của đám phản quân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu trên người không có Xích Hà Tôn Giả tọa trấn, Nam Hà tự hỏi tuyệt không có cơ hội kiến thức một trận đại chiến như vậy.
Hoàng hôn buông xuống, một vầng tà dương treo trên không, từng tia khí lạnh không ngừng sinh sôi, khiến Nam Hà cảm thấy lạnh lẽo, dường như có chuyện không tốt sắp xảy ra.
“Phi! Ngươi cũng xứng gọi ta là sư tôn?” Âu Dương Chiến Thiên trước kia cũng vô cùng yêu thương Tử Long Phong chủ, một thân tuyệt học cơ hồ dốc túi truyền thụ, nhưng một trăm năm trước lại đột nhiên gặp biến cố, trúng mai phục của mấy kẻ đạo chích, trong nháy mắt hắn để mắt đến thanh cương đao trên tay phải của Tử Long Phong chủ, sắc mặt lập tức biến đổi: “Khu Ma Đao, đây chính là cổ Tà Đao, ngươi lại tự tiện phá hủy phong ấn, lấy ra đao này, ngươi chẳng lẽ muốn Ngũ Dương giáo diệt vong sao?”
“Lão bất tử, năm xưa chính là dùng thanh đao này đưa ngươi lên Tây Thiên, hiện tại chỉ còn một sợi tàn hồn, ngược lại không nhớ rõ thanh cương đao này đã sớm lộ diện trước mặt ngươi.” Dù sao xung quanh cũng không có đệ tử hay trưởng lão khác, Tử Long Phong chủ cũng không che giấu nữa, mà chủ động nói ra chuyện cũ năm xưa.
Những trưởng lão này tư lịch thậm chí còn già hơn một số phong chủ, nhưng tu vi không bước vào Tôn Giả cảnh, chung quy là khác biệt một trời một vực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về phần Xích Hà Tôn Giả, sau khi thi triển bản lĩnh trên đỉnh núi, giờ phút này dường như lâm vào ngủ say, dù Nam Hà có gọi thế nào cũng không nhận được trả lời, Nam Hà chỉ đành bỏ cuộc, gấp gáp theo sát sau Sở Tử Bách, trong Chiến Thiên Phong, tu vi của Sở Tử Bách cao nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.