Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Công Chúa Tại Thượng

Sơn Hữu Thanh Mộc

Chương 174: Chương 174:

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 174: Chương 174:


Nếu không phải A Giản kịp thời gọi hắn lmột tiếng phụ thân, e rằng hắn thực sự sẽ tự sát trước mặt đứa nhỏ.

Thân Đồ Xuyên nhếch môi: "Có thể nói chuyện rồi."

“Bênh này của hắn rất nghiêm trọng, cho dù có chữa khỏi thì việc bị liệt nửa người là không thể tránh," Trương quý phi lạnh nhạt nói, “Cho dù là bất cứ triều đại nào cũng chưa từng có vị hoàng đế nào bị liệt nửa người, bây giờ trong hậu cung đều đang trông ngóng Hoàng Thượng chọn con nhà mình làm thái tử kế vị, ngày sao có thể một bước lên trời.”

Nàng không biết làm sao để an ủi hắn nên chỉ có thể lặp lại mấy câu này, thật ra trong lòng nàng thật sự cũng rất đau khổ, khi nghĩ đến dáng vẻ cô đơn của hắn bố trí phòng ốc, nàng đau lòng tới mức cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.

Khi Quý Thính vào cung, Trương quý phi khóc vô cùng thảm thiết, nàng cau mày nhìn bốn phía xung quanh, nghiêm mặt đi tới trước mặt Trương quý phi: "Bản cung đem Hoàng Thượng giao cho người, người hầu hạ như thế nào? Đang yên đang lành vì sao lại trúng gió?!"

“Ta không có.” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng đáp lại một câu, nhưng không chịu ngẩng đầu lên.

"Để ta hôn hắn," Thân Đồ Xuyên bình tĩnh ôm lấy con trai trong lòng Quý Thính, "Sau này giao nó cho ta chăm sóc, nói không chừng sẽ muốn hôn ta."

Trương quý phi nghe thấy động tĩnh liền đi vào, vừa bước vào liền nhìn thấy y nằm trên đất, nàng ấy vội vàng kêu người dìu hắn lên giường, hai mắt đỏ hoe, giúp y lau nước miếng: "Hoàng Thượng, người không sao chứ, Hoàng Thượng... "

Trương quý phi bĩu môi: "Hôm nay lúc thăm bệnh Lý tần khóc lóc chưa đủ, Hoàng Thượng cho nàng ta một bạt tai, nói nàng ta mưu đồ gây rối, khiến người suýt nữa tự sát, dù gì ta cũng là quý phi, nếu như giống ai kia bị cho một bạt tai, nhất định sẽ rất mất mặt."

Quý Thính im lặng một lúc, nghiêm túc nói: "Chờ hai ngày nữa, khi Quý Văn tỉnh lại, vụ án đầu độc sẽ được phơi bày triệt để, ta sẽ công khai thân phận thật sự của A Giản." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Thính khẽ ‘chậc’ một tiếng: "Đang yên đang lành đột nhiên bị liệt, có thể không kích động được sao... Thái y nói như thế nào, có thể chữa khỏi được không?"

"Ô…. Ô ô…” Miệng của y méo xệch, muốn mở miệng nói chuyện lại phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ, khi há miệng ra nước dãi không ngừng chảy xuống. Y bị chính dáng vẻ lúc này của mình dọa sự, không ngừng giãy dụa, không để ý liền rơi xuống giường.

“Nàng muốn ép Quý Văn lập A Giản làm thái tử?” Thân Đồ Xuyên vừa nghe đã hiểu được ý định của nàng.

“Hiểu rồi.” Thân Đồ Xuyên cười nói.

“Có ta ở đây, hắn không sợ bị người khác phát hiện.” Thân Đồ Xuyên nhìn về phía nàng.

“Nương!” A Giản mỉm cười đưa tay về phía Quý Thính muốn ôm.

Hai người nói chuyện một lúc, Quý Thính mới đoe mắt đi tới nhìn bào đệ của nàng, tới khi ra khỏi cung bên ngoài trời đã nhá nhem tối.

Quý Thính liếc xéo hắn một cái: “Ta không nỡ.” Nói xong dừng lại một chút, “Tốt nhất chàng cũng đừng để ta biết được, nếu không nhất định ta sẽ không khách khí đâu.”

Cuối cùng thì trời cũng hửng sáng.

Đám cung nhân lập tức nhìn nhau, vội vàng lui xuống, Trương quý phi vẫn đang rơi lệ, mặt ủ mày ê vươn tay về phía Quý Thính: "Mau đỡ ta ngồi xuống."

"Không vội, cứ để cho bọn họ đánh nhau hai ngày," Quý Thính bình tĩnh nhìn nàng, "Trước tiên ngươi đem chuyện người hạ độc nói cho Hoàng Thượng, chỉ khi Hoàng Thượng xem qua, việc này mới có thể lắng xuống."

Quý Thính bình tĩnh nhìn Thân Đồ Xuyên: "Chàng bắt đầu làm việc này từ khi nào?"

Tuy trời vẫn còn tối, nhưng bên tai đã vang lên tiếng gà gáy, hiển nhiên đã sắp tới hừng đông. Quý Thính gần như đã thức cả một đêm, vừa đi vừa ngáp dài, nhỏ giọng than thở: "Đều tại chàng, có chuyện gì không thể nói ở chỗ ta sao? Cứ nhất định phải đưa A Giản tới chỗ này, làm cho cả lớn lẫn nhỏ không được yên."

“Nếu nàng tức giận, có thể đánh ta hai cái.” Hắn lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi hai người nói chuyện một lúc, Thân Đồ Xuyên bế A Giản đang ngủ, tiễn Quý Thính ra khỏi phủ.

Thân Đồ Xuyên im lặng một lát: “Chứng cứ hắn hãm hại cha mẹ ta, thánh chỉ hắn hạ xuống tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, còn có bên ngoài thành Ngọc Quan, vì hãm hại nàng mà g·i·ế·t hại dân chúng… Nhiều chuyện như vậy, ta sẽ tìm ra tất cả bằng chứng, đổi lại hắn sẽ phải ra chiếu thư mà ta mong muốn."

Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Hôm nay hẳn là có không ít người tới tham kiến quý phi nương nương để nói bóng gió đúng không?"

"Ta hiểu rồi, giao cho ta," Trương Quý Phi nói xong dừng lại một chút, cười tủm tỉm nhìn về phía nàng, "Có phải chờ thêm một lúc nữa, ta mới có thể nhìn thấy đứa nhỏ nhà ngươi?"

"Nương nương ..." A Giản dẩu môi, ấm ức rúc vào trong lòng nàng, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy quần áo của nàng.

A Giản gật đầu ngay lập tức.

Thân Đồ Xuyên vỗ nhẹ vào lưng A Giản, mới làm cha chưa được nửa ngày, đã thuần thục kỹ năng ẵm bồng con rồi.

Tay chân Quý Thính trở nên luống cuống, khoa tay múa chân hơn nửa ngày mới cứng ngắc ôm hắn vào trong lòng: "Không, đừng khóc, chuyện đã qua rồi, mọi chuyện đã qua, chúng ta sau này sẽ ngày càng tốt hơn."

Trong căn phòng ngủ đầy mùi vị của Quý Thính, nhất thời không thể khống chế được cảm xúc đành phải trở về trước, nhưng lại sợ Quý Thính lại trốn tránh cho nên mới cân nhắc mang theo đứa nhỏ, giống như đang cưỡng ép.

Quý Thính kinh hãi lập tức chui vào trong xe ngựa, giục người đánh xe nhanh chóng rời đi, sau đó tức giận nhìn hai người đang xuất hiện kia: "Ai cho các ngươi chạy ra ngoài, nếu bị người khác nhìn thấy, biết sẽ có bao nhiêu phiền phức không?"

“Ngày mai hãng đi, ta đưa hai người về.” Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng nói.

“… Nói lời vô nghĩa, nếu ta không tin tưởng chàng, trên đời này còn có người để ta có thể tin tưởng sao?” Quý Thính cứng họng.

Quý Thính vừa tức giận vừa buồn cười liếc xéo hai người kia một cái, sau đó mới ôm lấy A Giản.

Quý Thính gật đầu: "Ta đã sớm tính toán như vậy, vẫn còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào để Quý Văn đồng ý."

"Đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ đem hắn giao cho chàng, chàng phải quyết tâm dạy dỗ nó mới được." Quý Thính nhướng mày.

"Tất cả lui ra! Bản cung là ngươi ngay thẳng, không sợ trưởng công chúa tìm ra lỗi!" Trương Quý Phi cũng đột nhiên mạnh miệng.

Hai người đều không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ ôm nhau, cho đến khi bên trong truyền ra một khóc, bọn họ mới vội vã buông đối phương ra, lập tức chạy vào bên trong.

Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên: "Vậy thì giao việc này cho ta, ta sẽ để A Giản trở thành thái tử như ý muốn của nàng."

Quý Văn nghe xong lời của đối phương, lập tức hôn mê, trong cung nhất thời vô cùng hỗn loạn.

Chương 174: Chương 174:

Hôm nay Phù Vân không đứng ở bên ngoài cung đợi nàng, nàng tự mình đi tới xe ngựa, đợi tới khi nàng đến gần, rèm xe đột nhiên được vén lên, ánh mắt một lớn một nhỏ đồng thời nhìn về phía nàng.

Thân Đồ Xuyên yên lặng ngồi đó, không nói lời nào.

“Chàng định làm gì?” Quý Thính thật sự rất tò mò, Thân Đồ Xuyên muốn dùng cách gì để thuyết phục Quý Văn.

Quý Thính bất đắc dĩ: "Không được, A Giản còn quá nhỏ, nếu trên đường nó đột nhiên ầm ĩ, sẽ khiến cho người ta phát hiện.”

Hắn không nói lời nào nhưng một giọt nước đã rơi trên ngón tay, Quý Thính sửng sốt một lúc, nhất thời có chút luống cuống: "... Thân Đồ Xuyên, chàng đang khóc sao?"

“Đó là điều đương nhiên.” Quý Thính nhếch môi.

“Sẽ không bị phát hiện đâu, A Giản đã đồng ý với ta, khi tới đón nàng không được lên tiếng.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn A Giản trong tay.

Quý Thính khẽ hừ một tiếng: "Lúc này mới nghĩ tới ta, lúc con đi theo phụ thân sao không nghĩ tới ta?" Nếu không phải tên nhóc này ngoan ngoãn phối hợp, Thân Đồ Xuyên cũng không thể đưa hắn ra khỏi phủ.

Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Chàng đúng là… Thích im lặng làm tất cả mọi chuyện, chàng đã làm chuyện này rất tốt, cho nên đến hôm nay mọi chuyện vẫn luôn thuận lợi." Diễn ra thuận lợi tới mức giống như trước đó đã có người dọn sẵn là một con đường.

Thân Đồ Xuyên trầm tư một lát, sau đó không nhanh không chậm lên tiếng: "Nàng có tin tưởng ta không?"

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Thân Đồ Xuyên: "Chờ một chút, ta sẽ thu thập tất cả chứng cứ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chứng cứ gì?” Quý Thính càng lúc càng tò mò.

Hắn đột nhiên im lặng, Quý Thính mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, nhịn không được khẽ gọi hắn một tiếng: "Thân Đồ Xuyên?"

... Đúng vậy, Quý Văn tuy là kẻ tiểu nhân bất tài, lại là kẻ coi trọng thanh danh, chiêu này của Thân Đồ Xuyên rất có thể buộc hắn phải khuất phục.

Quý Thính tức giận: "To gan, những người khác đều lui xuống cho bản cung, để bản cung từ từ nói chuyện với Trương quý phi, cái gì gọi là cảm thấy Hoàng Thượng không bảo vệ được người!"

"Ô ..." Quý Văn thở hổn hển, như một con thú sắp c·h·ế·t.

"Thần thiếp đang chờ bệnh, sao điện hạ có thể làm nô tỳ khó xử? Chẳng lẽ Hoàng Thượng không thể bảo vệ thần thiếp sao?" Quý Phi Trương lập tức phản bác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sau khi hòa ly với nàng.” Thân Đồ Xuyên đáp. Mấy năm nay, không có ngày nào hắn không vì chuyện này mà bận rộn.

Hai người cùng nhau dỗ dành A Giản một lúc cuối cùng cũng dỗ được A Giản ngủ, Quý Thính từ tốn nói: "Ta phải đưa A Giản về."

“Đáng đời, ra sức khóc lóc thảm thiết như vậy làm gì?” Quý Thính phụng phịu đỡ nàng ngồi xuống.

Trương phi nức nở không thôi, sau khi thái y đến liền nhanh chóng tránh sang một bên, ngự y cẩn thận chẩn đoán một hồi, sau đó vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng! Quý phi nương nương! Chứng bệnh này của Hoàng Thượng chính là bị trúng gió!"

A Giản không ngừng gào khóc, vừa nhìn thấy Quý Thính thì lập tức đưa tay ra muốn ôm, Quý Thính bật cười bế hắn lên: "Khóc nhè, đúng là không biết xấu hổ?"

"Được rồi, vì chàng đã nắm chắc mười phần, ta liền đem một chuyện giao cho chàng," Quý Thính hít một hơi thật sâu, "Nhưng chàng phải nhớ kỹ, nhất định không được chủ quan khinh địch, nếu như có chuyện không thể giải quyết hoặc là cần hỗ trợ, nhất định phải nói cho ta biết, biết không?"

Quý Thính bật cười một tiếng, quay đầu lại, đắc ý nhìn Thân Đồ Xuyên: "Nghe thấy không, không muốn hôn phụ thân."

Quý Thính cũng không thể an tâm, đe dọa hắn thêm hai câu, lúc này mới đưa A Giản đang ngủ say rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lúc nào nàng cũng lo lắng cho ta, nhưng đổi lại ta chưa từng nghĩ cho nàng, ta không xứng làm phụ thân của A Giản, cũng không xứng làm phu quân của nàng." Thân Đồ Xuyên nói xong, đầu đột nhiên cúi xuống, lưng hắn trước giờ vẫn luôn thẳng tắp đột nhiên cúi gập xuống.

Tuy rằng vào trong cung không cần phải làm bất cứ chuyện gì, nhưng lại khiến Quý Thính cảm thấy còn mệt hơn một ngày ở trên thao trường, mệt đến mức nhấc chân không nổi.

Thân Đồ Xuyên tốt bụng xin lỗi nàng: "Tất cả đều là lỗi của ta."

"Cũng không hẳn, phàm là những kẻ có dính dáng một chút tới hoàng thất, đều tới thăm hỏi một phen, trong nhà có mấy đệ tử xuất sắc, cảm thấy trữ vị phi của bọn họ không thể," Trương quý liếc xéo nàng một cái, “Đứa nhỏ kia nhà người, tới khi nào mới nói ra?”

Thân Đồ Xuyên nghe lời này của nàng, im lặng nắm tay nàng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quý Văn hôn mê mấy ngày, cuối cùng cũng theo tiếng gà gáy mà tỉnh dậy, sau đó liền hoảng sợ phát hiện ra, nửa người không thể cử động.

“Được."

Thân Đồ Xuyên im lặng tránh sang một bên, cảm thấy dường như mình đã bị trúng một mũi tên.

A Giản cũng đã hơn hai tuổi, tuy không nói được nhiều nhưng vẫn có thể hiểu được những điều cơ bản, lúc này khi nghe Quý Thính nói vậy, thằng nhóc vội vàng biểu hiện thành ý của mình với Quý Thính: "Nương nương hôn, hôn nương, phụ thân không hôn... "

Quý Thính giống như đang dỗ dành A Giản, vỗ nhẹ vào lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Thật sự đều đã là chuyện quá khứ rồi, chàng không cần phải nghĩ ta đã khó khăn như thế nào, căn bản là nếu không khó khăn như vậy, ta cũng sẽ không hiểu được chàng có bao nhiêu đau khổ… Chàng xem nơi này của chàng quả thực rất giống phòng của ta trước đây, không phải ta cũng không hỏi chàng vất vả như thế nào sao, tất cả đều đã qua rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 174: Chương 174: