Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt
Hàn Đại Bảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Đại ca 5
Không biết ai truyền chuyện xảy ra trong phòng họp ngày hôm qua ra ngoài cho mọi người biết, lại thêm dầu thêm mỡ nói không thành có, chỉ thiếu đương nói Lâm Gia là con gái của tổng thống quốc gia, các học sinh đều cực kỳ tò tò mình lại có thể cùng trường với nhân vật lớn như vậy?
"Nhất Lâm! Thư Mẫn!" Lâm Gia nhìn thấy hai người thì rất vui mừng, thân thiết kéo tay của họ lôi vào phòng mình.
Nhìn Văn Phong đang giảng bài trên bục giảng, Tương Cường giả vờ lật sách rồi nói: "Cũng đúng thôi, bọn Cao Kỳ làm chuyện này cũng quá đáng, dù sao Lâm Gia cũng đều là con gái, con gái với nhau mà còn đối xử như vậy thì không còn gì để nói rồi. Chứ đừng nói đến chuyện nhà Lâm Gia lại có quan hệ nữa, kể cả cha mẹ không có quan hệ thì cũng không nên làm như vây. Ai!"
Anh hỏi: "Nếu như anh không đồng ý?"
Bọn trẻ của gia đình bình thường làm sao đã trải qua những chuyện như vậy, cái gì mà gọi là thế lực của người giàu có, họ chỉ nhìn thấy trên phim ảnh và tiểu thuyết mà thôi, chuyện xảy ra mà họ thấy cũng chỉ là tặng quà cho cấp trên hoặc họ hàng nhờ giúp đỡ cho nhà mình một chút mà thôi.
Hoàng Nhất Lâm nhát gan không dám nói câu nào chỉ đành nhìn Thư Mẫn.
Khương Nguyên đi từ trên tầng xuống thấy các cô, đoán Lâm Gia đã nói chuyện chuyển trường cho các cô ấy biết.
Sau ngày thứ hai, Lâm Phong không cho Lâm Gia đến trường nữa, anh đã làm xong thủ tục chuyển trường cho cô, thứ tư bọn họ sẽ quay về thành phố S.
Lâm Gia cười tủm tỉm gọi anh: "Anh cả."
Lâm Phong nhìn dấu răng in trên gò má của cô, Khương Nguyên cắn không mạnh nên chỉ có vết mờ mờ, do da của Lâm Gia vừa trắng lại mẫn cảm, nên chỉ nhẹ một chút cũng đỏ lên, lúc này nhìn khá rõ.
Khương Nguyên nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, Lâm Gia làm người ta yêu thương như vậy thì sao lại không thích được chứ, anh không nhịn được cúi đầu hôn trên mặt cô, cảm giác hôn thế nào cũng không đủ.
Chờ các cô về hết, Lâm Gia mới chạy lên tầng ba gõ cửa phòng Khương Nguyên "Khương Nguyên Khương Nguyên, mình muốn vào!"
Tương Cường nhất thời không biết nói gì, mà bạn cùng bàn với cậu ta bắt ngay được trọng tâm: "A! Cậu kết hôn với Lâm Gia?! Cô ấy thật là cháu gái của ai đấy hả!"
Cũng không biết sao về chuyện này Lâm Phong và Khương Nguyên lại rất ăn ý với nhau, hai người cùng thống nhất đến bây giờ cũng không nói cho Lâm Gia biết anh sẽ đi về cùng cô.
Lâm Gia ở trong lòng anh cười ngọt ngào: "Cám ơn anh."
Khương Nguyên không trả lời ngay, anh nghĩ một chút rồi nói: "Cậu gọi cho Thư Mẫn, nói với cậu ấy tối nay Lâm Gia mời hai người tới nhà mình ăn cơm."
Sau khi anh nói xong, cô chỉ nháy mắt một cái rồi nhẹ nhàng đi tới nắm ay anh, nói với anh: "Anh cũng không nói là không được mà đúng không?"
Lâm Phong nhìn cô cười, "Được rồi, bắt đầu ăn cơm thôi."
Đã mười mấy năm rồi, anh đặt cô trong bàn tay mà cưng chiều, chưa từng để cô không có được gì mà phải nhăn mày. Bây giờ cũng như vậy.
Chiếc xe địa hình này của Khương Nguyên giá rất đắt, kiểu dáng cũng rất đẹp nhưng vì nó đắt nên bình thường cậu chỉ dám cẩn thận đi vòng quanh xe sợ bị làm bong thì c·h·ế·t, cậu không đền nổi. Bây giờ tự dưng anh nói tặng cho mình, phản ứng đầu tiên là nghi có bẫy gì ở đây.
Khương Nguyên cau mày: "Chắc chắn như vậy?"
"Anh Lâm, chúng em coi Gia Gia giống như chị em của mình, kể cả không có món quà đó thì chúng em vẫn đối xử với cô ấy như thế. Về phần cái chìa khóa kia "Thư Mẫn nhìn Lâm Gia, rồi lại nhìn cái hộp nhung trên bàn, cuối cùng vẫn cầm lên "Chúng em sẽ nhận. Gia Gia, chờ bao giờ cậu rảnh thì phải nhớ gọi cho bọn mình, bọn mình chờ cậu trong hội sở bí mật nhé."
Lúc mọi người về nhà dì Trương vẫn chưa nấu nướng xong, Khương Nguyên để hai người vào phòng Lâm Gia trước.
"Bởi vì cậu đã hôn mình!" Lúc này Lâm Gia cũng sốt ruột, cũng không xấu hổ gì nữa, trả lời rất đương nhiên xong cô lại dán vào muốn anh ôm "Cậu đã nói muốn cầu hôn mình thì phải đi về nhà với mình."
Tương Cường ngồi sau bàn Khương Nguyên đã hai năm, cậu ta biết Khương Nguyên đi học lúc nào cũng siêng năng chăm chỉ, hôm nay cậu ta cũng không trông mong anh sẽ để ý đến mình.
Lâm Gia không có khái niệm về phòng to hay nhỏ nhưng nghe Hoàng Nhất Lâm khen như thế cô cũng thấy rất vui, mặt mũi cong cong cười hiện lên xoáy ngọt ngào "Hì hì!"
Bộ giáo d·ụ·c đấy! Hiệu trưởng bị mất chức! Rất nghiêm trọng!
Khương Nguyên nghe xong không nhịn được cười, "À, cậu muốn mình về nhà với cậu, rồi muốn kết hôn với mình chỉ vì muốn mình giúp cậu làm bài tập?"
Lâm Gia nghe xong, vội vàng nói: "Không phải thế mình muốn mà!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lâm tam rất nhanh sẽ biết vì sao tội mình lại nặng hơn, nói lầm bầm, nhị ca của chúng ta đang nghiên cứu phải đánh gãy xương của anh ta ở đâu trước!
Lâm Phong cười nhẹ trả lời cô: "Là chìa khóa của căn hộ trong Eslite, anh đã mua một ngôi nhà cho ba đứa ở sau khi lên đại học, coi như là trụ sở bí mật cùa mấy đứa, khi nào em nghỉ anh sẽ đưa e qua đây, ba đứa sẽ ở đây chơi với nhau."
Lâm Phong lấy lại tinh thần, nhịn xuống cảm giác muốn lên tầng ba xóa sạch răng của Khương Nguyên đi, anh khôi phục sự bình tĩnh, mỉm cười hỏi Lâm Gia: " Tìm anh có việc gì không?"
Lâm Gia lấy chìa khóa trong hộp ra hỏi Lâm Phong: "Anh ơi, đây là gì?"
Anh nhịn!
Bên kia hàng rào cổng trường, Tương Cường thấy Khương Nguyên lên một chiếc xe đen có rèm che, cậu dụi mắt ngạc nhiên nhìn: "Mẹ kiếp, kia không phải xe Lâm Gia ngồi sao?"
Lúc ba người xuống tầng ăn cơm viền mắt đều đỏ, ai nhìn cũng biết là khóc.
"Thư Mẫn Thư Mẫn, cậu sao thế?" Lâm Gia cẩn thận thấy sự thay đổi của cô, nghĩ rằng cô biết mình phải đi nên không vui, cô không nhịn được thấy chua xót, ôm bả vai của cô nói: "Ô ô, Thư Mẫn cậu biết mình sắp đi đúng không? Mình sẽ nhớ các cậu lắm! Các cậu cũng phải nhớ mình đấy, được không?"
Lâm Gia hoạt bát đáng yêu, mặc dù đôi khi chậm hơn những người khác, nhưng chính vì thế mà sự thật thà tốt bụng của cô không ai hơn được. Tuy chỉ học cùng nhau có hai tháng ngắn ngủi, nhưng các cô thật lòng thích công chúa nhỏ ngây thơ hiền lành không rành sự đời này. Đột nhiên phải nói lời chia tay, trong lòng mọi người đều cảm thấy không nỡ.
Anh buồn bực: "Khương nguyên? Cậu ta tới làm gì?"
Lâm Gia đẩy cửa ra, thấy Khương Nguyên đang đứng trước giá sách, liền lao vào trong ngực anh, dính vào cọ cọ, nghe giọng nói mềm mại của cô mà làm cho người ta không nhịn được chỉ muốn giày vò.
Khương Nguyên cười: "Tặng cậu."
Nói thật, cho đến tận bây giờ Tương Cường chưa bao giờ thấy Khương Nguyên cười, bình thường khuôn mặt lúc nào cũng một kiểu tự dưng bây giờ thấy anh cười lên trong lòng cậu ta bỗng nhảy ra hai chữ.
"Mình phải về nhà rồi! Ngày mai sẽ phải đi." Lâm Gia nói.
Lúc Lâm Gia nói câu này mang theo sự uất ức, bĩu môi quả nhiên là dáng vẻ ghen tị cùng không tình nguyện.
Khương Nguyên không nói gì.
"Lâm Gia phòng của cậu rộng thật đấy! Phòng quần áo của cậu còn to hơn cả phòng khách nhà mình!" Hoàng Nhất Lâm đi dạo một vòng trong phòng Lâm Gia, cả một phòng quần áo như này là giấc mộng của các cô gái trẻ, "Lâm Gia mình ghen tị với cậu c·h·ế·t mất!"
Hôm nay Thư Mẫn cũng không đến trường, Hoàng Nhất Lâm chạy đến cạnh Khương Nguyên hỏi nhỏ: "Khương Nguyên, hôm qua mình thấy Thư Mẫn không được tốt lấm, Lâm Gia thì sao? Cậu ấy có khỏe không?"
Lâm Gia vùi trong lòng Thư Mẫn khóc, Hoàng Nhất Lâm dựa vào vai cô thút thít ch** n**c mắt, Thư Mẫn cũng khóc đỏ cả mắt.
"Hai em đừng quá lo lắng." Lâm Phong mỉm cười nói, "Các em là bạn tốt của Gia Gia, Gia Gia cũng rất thích các em vì vậy món quà này cũng không đáng gì đâu. Hơn nữa phòng này được chủ nhà là Gia Gia nên các em không cần cảm thấy gánh nặng."
Lâm Phong thân thiết hỏi cô: "Hình như em không vui mấy?"
Tương Cường hôm nay không phải huấn luyện định đi cùng Khương Nguyên về nhà, ai biết lúc đi tới nhà xe, Khương Nguyên lại ném chìa khóa xe đạp cho cậu.
Khương Nguyên cũng không ngăn, chờ cậu kiểm tra xong mọi thứ đều tốt, anh mời thản nhiên nói: "Phía trên thân xe có mã hóa, nhớ thường xuyên đưa xe đi bảo dưỡng. Còn nếu cậu không thích cũng có thể bán đi cũng được mấy vạn đấy. Học với nhau lâu rồi cái này coi như là quà chia tay mình tặng cậu."
Mặc dù trong mắt anh Khương Nguyên chưa được hoàn mỹ nhưng chỉ cần Lâm Gia thích thì cậu ta sẽ là người tốt nhất.
"Buồn quá!" Lâm Gia bị hôn làm cho ngứa ngáy, cười khanh khách né trong ngực anh.
Chương 29: Đại ca 5
Nếu như cô ta ở bên cạnh Khương Nguyên.
"Thật không? Sau này bọn em có thể gặp lại nhau? Nhất Lâm Nhất Lâm, bọn mình có trụ sở bí mật đấy!" Lâm Gia sung sướng, mặt lập tức chuyển từ mây sang nắng, cầm tay Lâm Phong làm nũng "Anh cả là tốt nhất!"
Hoàng Nhất Lâm còn nói: "Yêu xa không bao giờ an toàn, nhỡ bên cạnh cậu ấy có người con gái khác thì sao?"
"A? Anh, anh cả à, anh!" Lâm Vũ còn chưa hiểu anh nói gì thì điện thoại đã ngắt.
Cho đến tận khi Lâm Phong gọi điện là sắp về thì anh mới như tỉnh từ trong mộng, lập tức gọi điện cho quản gia và đám người làm quay về. Mà anh giống như đội trưởng đội vệ sinh, cả ngày không có việc gì làm đi khắp nơi nhìn chằm chằm từng góc phòng bắt bọn họ lau dọn từng hạt bụi nhỏ.
Anh nghĩ nghe xong câu này Lâm Gia có thể sẽ thất vọng rồi bĩu môi, sẽ làm nũng để anh đồng ý, nhưng anh không ngờ biểu hiện của Lâm Gia hoàn toàn khác với anh suy đoán.
Nhưng đừng nhìn Tương Cường ra vẻ chính nghĩa ngăn ở cửa, thật ra cậu ta lúc trong lớp cũng không nhịn được lén hỏi Khương Nguyên: "Ôi chao, cuối cùng thì lai lịch Lâm Gia như nào? Không phải là cháu gái của người nào đấy chứ? Bọn Cao Kỳ bị đuổi học rồi à?"
Khương Nguyên không trả lời chỉ khẽ cười quay đầu lại, tiếp tục nghe giảng.
Anh thấy Lâm Phong chiều chuộng mà xoa đầu Lâm Gia, N lần đã tự nhủ với mình, bỏ qua đi, đấy là anh cả của cô, nhịn một thời gian nữa cho gió êm sóng lặng mà lùi một bước.
Edit: Gấu Đại Tỷ
Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn còn không biết tin Lâm Gia chuyển trường, tâm trạng của Thư Mẫn vẫn không tốt lắm, Hoàng Nhất Lâm nhìn sắc mặt của cô cũng không biết nên khuyên như nào, Khương Nguyên ngồi chỗ ghế lái phụ không nói lời nào suốt quãng đường, không khí trong xe rất yên tĩnh hoàn toàn khác với lúc có Lâm Gia, vô cùng vui vẻ náo nhiệt.
- --------------
"Ừ!" Lâm Gia gật đầu, lúc sau lại lắc đầu, "Cũng không phải! Mình không muốn yêu xa, Nhất Lâm nói không ở bên cạnh cậu thì sẽ có người khác mất, mình không muốn bên cậu có người khác, cũng không muốn xa cậu."
Lâm Gia không cười nữa, rõ ràng cô cũng nghĩ vấn đề này rồi, nên lát sau cô lại cười nói, "Mình đi nói với anh cả, anh ấy nhất định sẽ đồng ý!"
Hai người đang nói chuyện, không chú ý đến Khương Nguyên đang nghiêng về phía sau nhích lại chỗ họ cho đến khi nghe được giọng anh mới quay lại.
"Cậu đùa với mình à? Có phải bị hỏng ở đâu nên muốn gạt mình sửa cho cậu chứ gì?!" Tương Cường vừa nói vừa ngồi xuống kiểm tra xe cho anh, "Mình đã nói với cậu rồi mình không có tiền!"
Lâm Gia gật đầu trả lời: "Đúng thế! Anh cả thương mình nhất, mình mà nói anh ấy nhất định sẽ đồng ý!"
Beta: Gấu Beo
Mẹ kiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Phong nói rất chân thành, sự áp lực trong ngực Hoàng Nhất Lâm nháy mắt tan thành mây khói, nhưng cô vẫn không thấy Thư Mẫn nói gì nên cô cũng không nói.
Mấy bạn gái lén lút nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của cậu, nhìn dáng vẻ kia đáng ghét muốn c·h·ế·t, mỗi người thưởng cho cậu ta một ánh mắt coi thường rồi quay đầu đi.
"Cậu muốn gì?" Khương Nguyên cúi đầu hỏi cô.
"Lâm Gia, nhất định phải đi sao? Mình sẽ rất nhớ cậu!" Hoàng Nhất Lâm thấy Lâm Gia muốn khóc, cô cũng không nhịn được mà hít hít mũi.
Lâm Gia nghe nói phải về lại không thấy vui vẻ như Lâm Phong nghĩ "À, phải về nhà rồi."
Nghĩ đến chuyện này, ngực cô như bị khối đá nặng đè xuống không thể thở được.
"Anh Lâm ạ, chúng em biết anh thương Gia Gia, nhưng lần trước anh đã mua cho chúng em nhiều đồ lắm rồi, chúng em cũng rất xấu hổ huống chi lần này còn là phòng ở." Thư Mẫn đóng hộp quà lại, để lên bàn, "Bọn em không thể nhận được."
Vừa nãy Hoàng Nhất Lâm đột nhiên hỏi: "Cậu đi rồi thì Khương Nguyên phải làm sao? Cậu ấy không phải đã cầu hôn với cậu rồi à?"
Lâm Phong cho Lâm Vũ mười ngày, nhưng anh ta nào dám dùng hết cả mười ngày, mà Chu Tĩnh lại không chịu về cùng anh, hai người cãi nhau một trận nên Lâm Vũ xách hành lý đi về nước trước.
Buổi trưa Khương Nguyên gọi điện về nhà, dì Trương đã ra ngoài mua rất nhiều món, Lâm Gia thì càng vui hơn, từ lúc ngủ trưa đã cực kỳ hưng phấn rồi.
Khi các món đều đặt trên bàn, anh mang các món quà đã chuẩn bị trước đưa cho ba cô gái.
So với niềm hạnh phúc của cô thì Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn lại hoảng sợ.
Tương Cường và bạn cùng bàn cảm thấy lộn xộn không hiểu.
Khương Nguyên được cô ôm, thật ra tim đã mềm như kẹo, nhưng vẫn mạnh miệng không chịu nói ra: "Vậy cậu có muốn kết hôn với mình không? Lúc ăn cơm cậu chỉ nói anh trai là tốt nhất, cũng không quan tâm đến mình, mình nghĩ chắc cậu không muốn kết hôn với mình."
Lâm Phong thấy cô như vậy, hiểu rõ nhưng không thúc giục hỏi cô mà để cô về phòng nghỉ ngơi trước.
"Tặng, tặng mình?!" Vẻ mặt Tương Cường trợn mắt há mồm.
Khương Nguyên lại một lần nữa cảm giác được sự bỏ rơi ngay trên bàn cơm nhà mình.
Mặc dù tin đồn hơi bị phóng đại, nhưng khá nhiều người tin. Không từ mà biệt, người ta nói hai hàng người mặt đồ đen hôm qua đã đủ sức thuyết phục rồi, huống chi có người nghe nói hiệu trưởng vì xin cho hai người làm chuyện kia đã bị nhà cô nói với bộ giáo d·ụ·c cắt chức ông.
Lâm Gia là màu tím nhạt, Thư Mẫn là màu đỏ, Hoàng Nhất Lâm là màu vàng, ba người mở quà ra bên trong lại giống nhau.
"Sắp đi?" Nghe xong Thư Mẫn và Hoàng Nhất Lâm đều kinh ngạc, "Cậu sẽ đi đâu?"
"Đúng đúng!"
"Anh cả?" Lâm Gia thấy Lâm Phong đang nhìn mình mà không nói gì, còn tưởng rằng trên mặt mình bị bẩn, cô sờ mặt hình như không có gì mà "Anh cả, anh đang nhìn gì vậy?"
"Cũng không phải." Lâm Gia cụp mắt xuống, c*n m** d*** nghĩ về những chuyện đã trải qua.
Khương Nguyên gật đầu: "Tốt lắm."
Mặc dù các cô cũng từng nghe Lâm Gia nói nhà cô ấy ở thành phố S, không phải ở đây, đến nhà Khương Nguyên là vì anh trai của cô, bây giờ anh của cô về rồi nên tất nhiên phải về nhà mình, Nhưng các cô không nghĩ sẽ chia tay nhanh như vậy.
Lớp 11 tổng cộng có 8 lớp, ngoài lớp một ra thì bảy lớp còn lại đều chạy đến trước cửa lớp một, mọi người đều muốn nhìn xem Lâm Gia có ba đầu sáu tay trông như nào.
Lâm Phong cũng đoán cô sẽ đến tìm anh, nhưng không đoán được là mang theo dấu răng trên mặt tới tìm anh.
Anh buông cô ra tiếp tục sắp xếp giá sách, giọng anh bình thản: "Tại sao phải đi cùng cậu?"
Lâm Gia không biết nói như nào, cô chưa nghĩ đến vấn đề này thậm chí còn không biết cái gì gọi là yêu xa, lúc Hoàng Nhất Lâm nói như vậy thì người đầu tiên cô nghĩ tới là Mộ Khả Y.
Sau khi vào cửa hai người vẫn có sự thận trọng, nhưng nhìn thấy Lâm Gia các cô liền thả lỏng rất nhanh.
Đi từ phòng anh ra cũng không còn sớm nữa, trên đường Lâm Gia về phòng, cô qua gõ cửa phòng Lâm Phong.
Trong khi anh ta đang thấp thỏm chờ đón mọi người quay về, Lâm Phong gọi điện thoại bảo anh ta sắp xếp phòng cho Khương Nguyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vì sao lại muốn?"
"Mình muốn chuyển trường."
Khó trách nữ sinh đều thích cậu ta, người này cũng đẹp trai thật.
Vừa nghe thấy chuyện lần này kinh động đến cả bộ giáo d·ụ·c, mọi người đều dài cổ ra như thấy chuyện gì mới mẻ lắm.
Ăn cơm tối xong, ba cô gái lại vào phòng Lâm Gia ngồi nói chuyện, sau đó được chú Lưu đưa về nhà.
Cả ngày thứ ba, lớp 11/1 không có lúc nào yên tĩnh.
Bởi vì chuyện xảy ra ngày thứ hai, trong trường gần như nổ tung, đặc biệt là lớp 11.
Tương Cường không hiểu: "Làm gì đấy, đừng nói là bắt mình chở cậu về chứ?"
Lúc này được Khương Nguyên ôm vào trong lòng mới thấy tốt hơn một chút.
Trong phòng ăn, Lâm Phong vẫn ngồi ở vị trí chính như cũ, thấy mấy cô bé đều buồn bã không vui, anh không khỏi mỉm cười.
Khương Nguyên nhẹ nhàng cắn một cái trên mặt cô, vẫn cố gắng dùng lý trí cuối cùng hỏi cô: "Nhưng anh của cậu không đồng ý thì phải làm sao?"
Cuối cùng trên mặt Thư Mẫn cũng có nụ cười, cô thấy Lâm Gia vẫn dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ như thế, nhẹ nhõm hẳn, thật tốt khi chuyện hôm qua không ảnh hưởng đến cô ấy. Nghĩ đến chuyện hôm qua, nụ cười trên mặt Thư Mẫn cũng nhạt đi một chút.
Khương Nguyên nghe người trong hỏi mình lại nhớ tới sự tức giận bị nén lại lúc trên bàn ăn, đột nhiên muốn trêu cô một chút.
Đôi mắt to đen nhánh và giọng nói mềm mại của Lâm gia làm cho anh nhớ tới thời điểm cô còn trong tã lót, từ lúc đó anh đã quyết định chỉ cần em gái thích thì cho dù cái gì anh cũng mang tới cho cô.
Lâm Phong định nói chuyện này cho cô, nhưng nhìn thấy dấu răng trên mặt cô, anh lại không muốn cho cô biết đáp án sớm như vậy nữa.
Lâm Gia ngập ngừng một lúc rồi nói: "Anh ơi, em muốn Khương Nguyên đi về nhà với mình được không?"
"Vâng ạ, quá quý trọng." Hoàng Nhất Lâm cũng theo Thư Mẫn đặt hộp xuống.
Giọng Lâm Phong trong điện thoại cũng không được tốt lắm, anh lạnh lùng nói: "Cậu ta tới làm gì, chờ về thì cậu sẽ biết, còn nữa Lâm Song nói gần đây tập tán đã khá tốt, em ấy nói tháng sau về nước cùng cha mẹ. Em ba à, anh rất xin lỗi phải thông báo cho cậu biết, lần này anh chắc chắn sẽ không tha cho cậu, cả cha cũng thế."
Tương Cường nói xong bạn ngồi cùng bàn với cậu cũng hùa theo nói: "Mình cũng nghĩ như thế, đều là người đẹp cả, sao Cao Kỳ lại làm được chuyện này chứ? Hôm qua mình thấy Thư Mẫn khóc rất nhiều, thật đáng thương."
Anh thở dài, đi phía sau mọi người xuống tầng.
"Muốn kết hôn!"
"Ôi chao?" Đây là lần đầu tiên sau hai năm Khương Nguyên tham gia nói chuyện với bọn họ, nhưng anh vừa nói gì nhỉ? Chuyển trường? "Ai chuyển trường? Cậu muốn chuyển trường á? Vì sao?"
"A? Không phải chứ, cậu tặng thật à?!" Tương Cường vẫn không tin được, cậu đang định nói thêm thì Khương Nguyên đã xoay người đi ra cổng trường.
Lâm Phong ôm Lâm Gia vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô như một trưởng bối yêu quí "Được rồi, chỉ cần Gia Gia thích, anh cả nhất định sẽ đồng ý."
Thư Mẫn như người chị cả vuốt tóc đã xõa trên vai của Lâm Gia, nhẹ nhàng nói: "Về nhà cũng tốt, về nhà có người thân bên cạnh cậu sẽ càng vui hơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thư Mẫn cũng nói: "Cậu có hỏi Khương Nguyên có muốn cậu đi không, có lẽ cậu ấy còn đồng ý đi cùng cậu ý? Thành phố S và thành phố H mặc dù không xa nhau lắm nhưng không thể thường xuyên gặp nhau được."
"Bởi vì, bởi vì..." Lâm Gia nghĩ một chút, rồi đếm đầu ngón tay còn Khương Nguyên không biết đã ôm cô tư lúc nào "Bởi vì ngày nào cũng muốn đi học cùng Khương Nguyên, muốn Khương Nguyên nắm tay mình đi công viên, buổi tối Khương Nguyên còn giúp mình làm bài tập."
Sau khi tan học Khương Nguyên không đi xe đạp mà chú Lưu tới đón anh.
Khương Nguyên đang sắp xếp lại giá sách, nên không mở cửa được cho Lâm Gia "Vào đi."
Khương Nguyên nghiêng đầu nhẹ cười, "Bởi vì phải đi theo cháu gái của ai đó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Khương Nguyên, cậu đi về nhà cùng mình được không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Nhất Lâm thở phào rồi lại hỏi: "Bao giờ cậu ấy quay lại lớp học?"
Anh ta nắm chặt điện thoại lo lắng nghĩ, chẳng lẽ cha cũng biết chuyện này rồi?
"Khương Nguyên, cậu đi về nhà với mình được không?"
"Nhưng có các cậu bên cạnh mình cũng rất vui!" Đôi vai nhỏ bé của Lâm Gia run lên, hai mắt đầy nước rất đáng thương "Mình rất thích Thư Mẫn, cũng rất thích Nhất Lâm, nhưng anh cả có nói người nhà các cậu sẽ không nỡ xa các cậu, giống như anh trai không nỡ xa mình. Ô ô, Thư Mẫn, mình sẽ rất nhớ các cậu!"
Tuy nhiên Lâm Phong và Khương Nguyên đã đoán trước được tình huống này nên không cho Lâm Gia đến trường, vì vậy mọi người đến xem chỉ thấy Tương Cường duỗi tay duỗi chân ra chống trước cửa, cả ngươi như hình chữ "Hỏa" chặn trước cửa, ai tới cậu ta cũng nói một câu: "Lớp một là trọng địa của thần tiên, há để cho con người đi vào?"
Vỏ ngoài của món quà là hộp nhung đựng trang sức, ba món quà ba màu khác nhau.
"Được! Chúc mừng tình bạn tuyệt vời!" Lâm Gia hoan hô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.