Con Mồi
Hắc Khiết Minh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9-1
côtheo phản xạ tiếp được bộ tai nghe kia.
"Tốt lắm."hắncười cười,nói: "Vừa mới Hàn cũngnóiqua.trêncơ bản tôi là bác sĩ, điều này có nghĩa là chỉ cần tôi muốn, tôi có thể luôn ngănhắnở bên ngoài, cho nên bây giờ, tôinóicái gì,thìcôlàm cái đó, hiểukhông?"
côkhôngcần.khôngcần.
Lúc A Namđira cửa phòng,cômơ hồ có thể nghe thấy A Phong ở bên ngoài rít gào, còn có giọngnóibình tĩnh mà có sức thuyết phục của tên bác sĩ quái đản,côtiếp tục cuộn mình ở tại chỗ, gắt gao ôm lấy bản thân.
cônhìnhắnqua tầm mắt mơ hồ, saumộtlúc lâu, gật gật đầu.
côkinh ngạc trợn mắt nhìnhắn.
A Phong biết, nhưng đâykhôngphải đáp ánanhmuốn nghe, môianhnhếch lên, mày vặn xoắn càng chặt, nhìn người đàn ông kia trầm giọng hỏi: "Nếu bị nhốt ở bên trong là vợanhthìsao?"
Hoặcanhcó là? Mà chínhcôlạikhôngmuốn đối mặt với chuyện này.
anhbị hỏi á khẩukhôngtrả lời được, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Thối lắm!"
anhnghe xong, khí cứng lại, con ngươi đenhiệnlên buồn bực cùng tức giận.
Sau đó,cônghe thấy thanhâmkhàn khàn củaanh, xuyên thấu qua ván cửa, truyền đến.
"đãkhôngphản đối, tôi coi nhưcôđãđồng ý,côhiệntạikhôngngủ đủ, đầukhôngrõràng,khôngcó cách nào suy nghĩ cẩn thận.côhãyđingủmộtgiấc, tôisẽkhôngđể bất kỳ ai quấy rầycô. Chờ sau khicôngủ dậy,côhãy cầm lấy điện thoại, đánh nội tuyến ấn 0,nóicho Tiểu Phìcômuốn tìm tôi,côấysẽchuyển điện thoại tới chỗ tôi, đến lúc đó, chúng tasẽnóichuyện kỹ lại, OK?"
"Mẹ nó! Rốt cuộc tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ? Bắt cậu ta ra ngoài cho tôi! Bằngkhônglỗ tai tôisẽđiếc mất!"
côkhônghề động, chỉ đề phòng nhìnhắn, quamộthồi lâu, mới cất giọng khàn khàn.
Cuộc hôn nhân này, lại giả dối đến thế.
côtừ từ nhắm hai mắt tiếp tục thét chói tai, mỗimộttiếng hét phát ra, mang theosựsợ hãi xuyên qua yết hầu, từ trong miệng thoát ra ngoài.
A Nam mở cửa ra ngoài, thấy phần lớn mọi ngườiđãkhôngcòn ở đây, chỉ cỏ Nghiêm Phong che ở cửa, A Phong đút hai tay ở túi quần,mộtmặt khó chịu dựa vào tường,trênmặt có thêmmộtvết thâm quầng ở mắt, tám phần là lão tặc đầu lão bản làm.
Lần này,côlà cố ý,côbiết những người đó vẫn ở đây, ở bên ngoài cửa, cho nêncônhắm hai mắt, cuồng loạn gào thét, kêu ầm lên. Mỗi lần thét chói tai,côđều rất sợsẽđưa tới thợ săn, tuy rằngtrênlý trí,côbiếtsẽkhông,côđangở trong phòng,côkhôngphảiđangở trong trò chơi, nhưngcôkhôngthể khống chế nỗi sợ hãi kia,côrất muốn ngậm lại miệng, trốnđilà tốt rồi, chỉ cần trốnđilà tốt rồi. Nhưng mặt khác,côlại càngkhôngmuốn choanhnhìn đến bộ mặt này củacô,côkhôngmuốn nhìn thấyanh, cũngkhôngmuốn để choanhthấy.
Tươi cười của người này giống ánh mặt trời xán lạn,côchậm nửa nhịp, mới nhận ra mìnhđãkhôngtự chủ được gật đầu.
"Còn có, đừng nghĩ tới việc chạy trốn, nhà trọ này có thể nhìnkhônggiống, nhưng nó có hệ thống bảo vệ tốt nhấttrênthế giới. Nếucômuốn chạy, nhất địnhsẽbị pháthiện. Nếucôphá hủy thiết bị nào, lão bảnyêutiền của chúng tasẽđem phí tổn thất nhân gấp đôi rồi đổ lên đầu A Phong, làm cho thằng nhóc kia có bán mạng cả đời cũngkhôngtrả hết nợ.”
"Hoài An."
Cách bắn s·ú·n·g củaanhtốt lắm, tốt đến dọa người.
"anh... Muốn tôi làm cái gì?"
Nghiêm Phong nhíu mày, nhìnanhnói: "A Nam cũngkhôngcó đemcôấy nhốt vào, cửa này khóa là ở bên trong, nếucôấy muốn mở, lúc nào cũng có thểđira, trọng điểmkhôngphải là cánh cửa này, mà là cánh cửa ở trong lòngcôấy.”
Trong lòngẩnẩnđau đớn, nước mắt lại chảy xuống.
anhtiếp tục ầm ỹkhôngngừng, làm cho trong lòngcôcàng xoắn lại, ngay vào lúccôsắpkhôngchịu nổi, kháng nghị củaanhrốt cục tiêu thất.
"Dựa vào! Xú tiểu tử, chú đánhanh? Có nhầmkhông?! Chú mày đúng là thằng nhóc gặp sắc quên bạn c·h·ế·t tiệt—— " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Phong nhíu mi hướng Nghiêm Phong nhìn lại, người đàn ông có dong máu lai Trung Nga thấy thếmộtmặt xấu hổ, nhưng saumộtlúc lâu, vẫn là chậm chạp nuốt nước miếng mở miệng.
Tựa nhưsựthực làanhchưa từng hiểu biếtcô, hiển nhiêncôcũngkhôngthựcsựnhận thứcanh.
Sau đó, người đàn ông kia rời khỏi, khuất khỏi cửa phòng tắm, nhưng giây tiếp theo,hắnlại trở về, cười cười lấy từ trong túi ramộtbộ tai nghe, quăng chocô.
Saumộttrận hỗn loạn, cửa phòng đóng rầmmộtcái.
côhết hy vọng trở lại phòng, lại nhìn thấy tấm thủy tinh găm đ·ạ·n, ba phát, sắp thànhmộtđường thẳng tắp,khôngphải hình tam giác tùy ý.
"Ngườianhem,thậtcó lỗi, tôi cảm thấy A Namnóiđúng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trongmộtgiây ấy,côcơ hồ chỉ có thể nghe thấy chính mình hô hấp cùng tiếng tim đập.
Người đàn ông kiakhôngcó gõ cửa,khôngcó rít gào, chỉ im lặng đứng ở đó.
"Vẫn làkhôngcó, đúngkhông?" A Nam tức giận nhìnanhnói: "Vừa rồicôấy thiếu chút nữathìhỏng mất,rõràng có liên quan đến cậu, tôikhôngbiết nguyên nhân là gì, phụ nữ bình thườngkhônggiống với chúng ta, nghĩđinghĩ lại trongmộttrăm tám mươi phương án khả thi, điều tôi khẳng định là,hiệntạicôấy căn bảnkhôngmuốn nhìn thấy cậu, nếu cậu cứ cứng rắn xông vào, tôi cam đoancôấysẽlại hỏng mất cho xem." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"A Phong, cậu ra ngoài trướcđi."
côkhôngbình thường, đại khái vĩnh viễn cũngkhôngcó biện pháp khôi phục bình thường.
"Nhóc con, tôi là người từng trải, ở thời điểm phụ nữ phát điên, cưỡng ép là vô dụng, bình thường họđãăn mềmkhôngăn cứng,khôngtin cậu hỏi Nghiêm Phongmộtchút, nếuhắnkhôngđồng ý với tôi, cậu có thể trực tiếpđivào, dù sao cũngkhôngcó ai ngăn cản cậu."
nóixong, A Nam vỗ vỗ Nghiêm Phong đầu vai, liền cười xoay ngườiđimất.
côchờ, ai ngờđãthấyhắnlục tục vươn ra hai ngón tay, phun điều kiệncôkhônghề nghĩ tới.
"anhtránh ra ——đira —— "
côkhôngbiết nênnóicái gì, chỉ trừng mắt vớihắn.
Tuy rằng vị bác sĩ kiađãcảnh cáocô,côvẫn thử tìmmộtđường ra khác, nhưngcôrất nhanh pháthiệnhắnnóikhôngsai, nhà trọ này tuy rằng cũ kỹ, nhưng hệ thống bảo vệ rất tốt, trừ bỏ thủy tinh chống đ·ạ·n, hướng ra ngoài cửa sổ đều gắn hệ thống cảnh báo, ngay cả cửa thông gió ở phòng tắm cũng có.
" Lã đại thiếu gia của tôi ơi, sau khi cậuđira, cậu có nghe đượccôấy thét chói tai sao?khôngcóđi?hiệntạithìsao? Cậu có nghe thấycôấy tiếp tục mèo khóc quỷ hờnkhông?"
"Khúc mắc củacôấy, cậu phải nghĩ biện pháp tìm ra."
A Nam đem hai tay ôm ở trước ngực, lại tiếp tụcnói: "Tôi tinkhôngcần phải tôinói, cậu cũng biết, tinh thầncôấy tệ như vậy, tám phầnkhôngtránh được liên quan đến trò chơi quỷ quái kia, tôikhôngthể để cậu công kíchcôấy vào thời điểmcôấy yếu ớt như thế này được, đấy cũng là lý do vì sao tôikhôngép hỏicôấy ngay bây giờ, nguyên nhân chủ yếu là quan hệ giữacôấy và trò chơi. Đương nhiên, nếu cậu muốn xông vào, cánh cửa này tuyệt đốikhôngngăn nổi cậu, nhưng nếu tôi là cậu, tôisẽđể chocôấy bình tĩnh lại, sau đó chờcôấy cam tâm tình nguyện mở cửa ra."
côlạikhôngthở nổi, nhưng lúc nàycôkhôngthét chói tai,cômím chặt môi, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, sống c·h·ế·t nhịn xuống xúc động muốn thét chói tai.
"anhđira ngoài..."
Phát run,cômở miệngyêucầu.
Trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng thét chói tai củacô, còn cómộtngười đàn ông khác, người kêu A Nam.
"Vâng vâng vâng,côấy là vợ cậu, cậu giảngmộttrăm lần, tôi nghe đến lỗ tai sắp chaiđirồi." A Nam cười hề hề xem tên nhóc mũi sắp nở to bằng mặt,nói: "côấy là vợ cậu,thìsao? Cậu có tin bây giờ chỉ cần cậu bước vào,khôngđến 3 phút có thể lấymộttấm thỏa thuận li hônđira haykhông?"
Khi tinh thầncôkhôi phục lại, rốt cụccôcó thể suy xét,côđương nhiên biếtanhkhôngcó khả năng là nhân vật trong trò chơi.
anhở ngoài cửa,côbiết,khôngbiết vì sao, chỉ là biết.
côkhôngvì lờinóicủahắnmà yên tâm, chỉ nín nhịn hỏi lại: "anhmuốn tôi làm cái gì?"
Saocôlại có thể thét chói tai? Làm sao có thể thét chói tai? Thét chói taisẽđưa tới thợ săn, đưa tới họa sát thân, đâykhôngphải là giáo huấncôđãhọc rồi sao?côcòn muốn hại c·h·ế·t bao nhiêu người nữa?
A Phong ngẩn người, cứng đờ tại chỗ, cho rằng chính mình nghe lầm, nhưngcômộttay che lấy mặt,mộttay bắt đầu dùng sức đẩyanh.
"Đúng rồi, ngay bên cạnh chúng ta cómộttòa nhà thi công, sau chín giờsẽrất ầm ỹ,côđeo cái này vào, có thể ngăn cáchmộtchút tạpâm."
"anhđira ngoài..."cônghẹn ngào, lại đẩyanhmộtchút, "anhđira ngoài mau!"
"Hi, tôi là A Nam, khicôcùng A Nam kết hôn, tôi cũng có mặt,côcòn nhớ chứ?"
Người đàn ông bộ dạng lưu manh ngồi xổm trước mặtcô, lộ ra mỉm cười hiền lành.
anhbiết A Namnóikhôngsai,anhkhôngnên tiếp tục k*ch th*chcô, nhưngmộtmìnhcôở trong phòng, chống chọi vớisựthống khổ,anhlàm sao có thể chỉ ngây ngốc chờ ở bên ngoài?
Nhưnghắnnóiđúng.
"Cứt c·h·ó! Buông tôi ra!"
Trong phòng, trở nênthậtyên tĩnh.
anhbất động, lại vươn tay về phíacô, "Hoài An..."
"Tốt lắm, cậu ấyđãlăn,côbình tĩnhmộtchút, bằngkhôngcậu ta lại muốn xông vào!"
côche lấy mặt, hung hăng đẩy ra tayanhra,khôngnhịn được lại bắt đầu thét chói tai, kêu khóc, dùng sức gạtanhra.
"côấy là vợ của tôi! Tôisẽkhôngđểcôấy ởmộtmình —— "
thậtlà, thằng nhóc ngốc này, tính tình hai người đềukhôngai kém ai,hắnvốnđangcho rằng A Phong làmộttrong những người tốt tính nhất, kết quả căn bản là kẻ tám lạng người nửa cân.
"Tốt lắm." A Nam nhìnanh,nói: "Xem ra cậu rấtrõtình huống, tôi đây liềnnóirõmộtlần. Tình huống củacôấykhôngtốt lắm, bị thương cùng ngủkhôngđủ làm cho tinh thần củacôấy trở nên rất tệ, thứcôấy cầnhiệntạikhôngphải là cậu,côấy cần là nghỉ ngơi."
Uy h**p này, rất hiệu quả làmcôngậm miệng lại.
côthở phì phò, môi run rẩy, rốt cục mở ra hai mắt đẫm lệ.
Thấyhắnđira, tên nhóc c·h·ế·t tiệt vội đứng thẳng người,mộtbộ dự tính sấm quan bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Đúng vậy,côbiếtanhlàthật, nhưngcôđiên cuồng cũng làsựthực.
Hoảng loạn,côđưa tay che khuất mặt mình, thống khổ tột đỉnh.
Khihắnđóng cửa, thuận tay ấn khóa trong xuống, rồi mới đóng cửa vào.
"Em có biếtanhlàthật, em hiểu em có thể tin tưởnganh."
A Nam nhíu mày,nóithẳng: "Tôi khuyên cậu tốt nhấtkhôngcầnđivào, trừ phi cậu lại muốn nghecôấy thét chói tai." "Cứt c·h·ó,côấy là vợ em,côấy cần em."anhbước lên phía trướcmộtbước, cắn răngnói.
"Vợ, đem cửa mở ra, choanhvàođi."
"Cám ơn trời đất." Người đàn ông thở dài, vươn tay ra trước mặtcô,nói: "OK, Hoài An, tôiđãgiúpcôđuổi cậu tađi.hiệntại tôi chocôhai lựa chọn,cômở mắt ra, hoặc là tôi mở cửa cho chồngcôđivào."
khôngtự chủ được,côdựa đầu vào cánh cửa, nâng tay đè nặng ngực.
"đira ngoài..."
"côkhôngnghe nhầm, tôi muốncôăn nốt sandwich ở tủ đầu giường, sau đóđingủ."hắnlộ ra hàm răng trắng ngần, cười hỏi: "côlàm sao?"
nóixong,hắncòn hướngcônháy mắtmộtcái, sau đó mới quay đầuđi.
côphải bảo trì bình tĩnh, bảo trì bình tĩnh, bảo trì bình tĩnh, trốnđi, sau đó bảo trì bình tĩnh ——
"Bọn họ đềuđãđira ngoài."anhtrầm thấp trấn an nàng.
"điăn cơm, sau đó ngủ."
Tiểu vương bát đản sắc mặt nháy mắt trắng xanh, cứng nhắc tại chỗ.
Thanhâmcủaanhlại vang lên, trầm thấp, ôn nhu, kiên định.
"Tôi cũngkhôngmuốn thừa nhận cậu tanóiđúng."
Hàm dưới củaanhbuộc chặt, vẻ mặt khó chịu, "côấy có thể nghỉ ngơi với em."
Chương 9-1
Cổ họng nghẹn lại, lòng nhanh chóng co rút, mắt lại ẩm ướt, nhưngcôkhôngcó mở cửa,côchỉ lùi lại, lặng yênkhôngmộttiếng động rời xa cánh cửa kia.
Nhìn thấy bộ dáng cảnh giác sợ hãi củacô,hắnnởmộtnụ cười ôn nhu vô cùng gạt người, dịu dàngnói: "côkhôngcần phải sợ,côở đây rất an toàn, trong Hồng Nhãnsẽkhôngcó ai làm tổn thương đếncô." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hắnđưa tay lên đầu, dùng hai tay chống mặt mình, bộ dáng đángyêucườinói: "Kỳ thực tôi muốncôcườimộtcái, nhưngcôhiệntại đại kháikhôngcười nổiđi, cho nên trongmộtngày tới,côchỉ cần làm hai việc —— "
nóixong, Nghiêm Phongkhôngchắn ở cửa nữa, xoay người tránh ra, trước khiđichỉ nâng tay vỗ vỗ đầu vaianh, đưa choanhmộtlời khuyên cuối cùng.
cônghe thấyanhđem những người khác đuổiđi, nhưngcôkhôngdám bỏ tay ra,côkhôngmuốn đối mặt vớianh,khôngmuốn đối mặt với tất cả mọi thứ,cômuốn trốnđi, đem chính mình giấuđi, ở nơi sâu nhất trong bóng tối.
khôngkhôngkhông,anhlàthật,anhđãnói——
Cho nên, mỗi lầnanhmuốn đụng vào nàng,côthét càng lớn tiếng, giãy dụa lợi hại hơn,côkhôngcho phép mình dừng lại, cho đến khi rốt cục có người tiến vào kéoanhra.
anhđãbiết, biếtcôđiên rồi.
Khianhnổ s·ú·n·g, thậm chíkhôngcó quay đầu nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cậu cònkhôngnhận ra sao? Chính cậuđangk*ch th*chcôấy!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.