Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Con Mồi

Hắc Khiết Minh

Chương 6-4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6-4


khôngbiết c·h·ó nhà ai bị dọa sủa ầm ỹ, nhưngkhôngai dám thò đầu ra xem xét.

Thấy tên kia thu hồi tươi cười,anhmớiđitheo lên xe, ngồi vào phía trước điều hòa xe.

"côấy là vợ của em."

Tình cảm giữaanhvàcôtốt lắm!

Có hai chiếc xe bus từ phía xa chạy tới, mắt thấysẽngừng trước mặtcô,anhbiết bất cứ lúc nàocôcũng có thể bước lên nó,khôngđể ý xem mục đích củaanhlà gì. Hoặc ghê tởm hơn là,côlàm bộđilên xe, nhưng lạikhôngđilên, mà xoay người chạy thoát.

cônhìn thấyanh,anhnghe thấycôhít vàomộthơi, thấycôhơi hơi cứng đờ.

anhtrả lời thành thực với tất cả các câu hỏi.

Thu tiền xong Hàn Võ Kì sảng khoái xuống xe,mộtbên giúpanhnâng lên phía sau xe,mộtbên tâm tình khoái trá hỏi: "Tiểu tử, chú có nghi ngờ aikhông?"

anhthở phì phò, đứng ởtrênđường, nổi trận lôi đình hướng tới chỗ phát ra tiếng sủa hung ác trừng mắt, con c·h·ó vốn dĩ ầm ỹ, liền im bặt.

Khóe mắtanhbừng lửa giận, "Đúng."

anhkhôngcóđilên xem xét tình hình ởtrên, dù sao nơi đó vì có người c·h·ế·t,đãsớm bị cảnh sát căng dây phong tỏa,khôngthể vàođi, cho nênanhtrở lại xe máy của mình, lấy chìa khóa mở cốp xe ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng lúc này, cửamộtchiếc xe màu xanh chậm rãiđitới, dừng lại bên cạnhanh, lái xe từ trong cửa sổ ló đầu ra, khuôn mặt tươi cười nhìnanh.

"Diệp Hoài An?" Hàn Võ Kì nhảy lên xe vận tải, đem chiếc xe kia cột chắc, nghe vậy ngây ramộtlúc, từtrêncao nhìn xuốnganh, nhíu mày hỏi, "Vợ chúkhôngphải kêu Diệp Hoài An sao?"

"Em chỉ có từng này."

anhlại nhìn về phía đối diện, liếc mắtmộtcái liền thấy saumộtchiếc xe buýt vừa rờiđi, cómộtngười phụ nữ đội mũ lưỡi trai, mặc toàn đồ đen đứng dưới trạm chờ xe, bộ quần áo màu đen cơ hồ đemcôhòa làmmộtvới bóng đêm, bộ dáng hoàn toànkhônggiống với khí chất thanh lịch thường ngày củacô, nhưnganhbiết đó làcô.

anhmở cốp xe, lấy túi tiền từ trong đó ra, ném cho người đàn ôngyêutiền hơn mạng kia.

"A Phong."

"Xú tiểu tử,nóithật, chú rốt cuộcđãlàm cái gì, mới có thể đem vợ mình tức đến mức phóng hỏa thiêu cháy nhà rồi chạy trốnđimất hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngôi nhàcôở cùnganhhơn ba năm,mộtmảnh tiêu điều, cho dù lửađãtắt mấy giờ, mùi khét vẫn tràn ngập trongkhôngkhí như cũ.

"Em cái gì cũngkhônglàm."

"Cứt c·h·ó,khôngthể nào?côấythậtsựtrốn nhà rađi?" Hàn Võ Kì cười khúc khích, nhưng nhìn sắc mặtanhkhôngtốt,

Hàn Võ Kì an tĩnh nghe, chờhắnnóixong sau, mớinói: "Cho nêncôấy thừa nhận tự tay mình đốt nhà do có người đuổi g·i·ế·t và trong nhà là xác của bọn chúng."

Xe busđãđến, chậm rãi thả chậm tốc độ,sẽche khuấtcô.

anhcài chốt phía sau xe tải, lạnh mặtnói: "Mất tích."

"Emđangở đâu?" Nghe được giọngnóicủacô,anhthở hổn hển, dáo dác nhìn khắp nơi, ý đồ tìm kiếmcô.

"Đúng vậy."

Trong túi ngoại trừ giấy chứng nhận ngân hàng, con dấu, các loại giấy chứng nhận, thẻ hội viên tạp nham, còn cómộtquyểnmộtquyển sổcôtùy thâncôhay mang theo,mộtchiếc túi da đựng tiền mặt.

anhxin lỗi lái xe rồiđiđixuống, nhìn chiếc xe buýt Lôi Đình chậm rãi rời khỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"anhcó biết việc làm cho em tức nhất là cái gìkhông?"

Bọn họ tra hỏianhmấy giờ liền, thẳng đến nửa đêm, mới rốt cuộc thảanh.

Tất cả... Tất cả... Lên... Tất cả các loại véđilên...

anhcắn răngmộtcái, lựa chọn chạyđitheomộttrong hai chiếc xe buýt,anhluôn luôn đảm báo chiếc xe kia ở trong tầm mắt của mình, thẳng đến khi nó dừng lại do đèn đỏ,anhmới điên cuồng vỗ cửa xe, chờ lái xe mở cửa, lúcanhhai ba bước xông lêntrênxe, lại pháthiệncôcăn bảnkhôngở bên trong.

Nhân viên cứu hỏa ngăn cảnanhvừa nghe, vừa trấn định hỏi: "anhxác địnhcôấy ở trong phòng?côấy có di độngkhông?anhđãliên lạc vớicôấy chưa?"

Giọng củacôcứng rắn,khôngđể ý tới ý muốn trợ giúp củaanh, chỉ vội vàngnói: "Emđãđem toàn bộ tiền gửi ngân hàng lấy ra, đặt trong cốp xe máy củaanh, còn cómộtchút tiền em dành dụm, số tiền này hẳn là đủ choanhlo mọi việc."

anhlắc đầu trả lời nhân viên cứu hỏa,mộtgọi điện thoại chocô, phía bên kia làmộtngười lạ trả lời,nóilà người phụ nữ lúc trước do điện thoại bị hỏng, nên mới mượn điện thoại củaanhta.

"đãbiết."anhnhìn tên kia, tức giậnnói: "Giúp em nâng xe máy lên trướcđã."

Người kia giơ tay tiếp được, đem túi giấy mở ra, lấy ra kia phong thư trong túi tiền, hai mắt sáng lên, lúc này mới lộ ra chiếc răng khểnh trắng lóa,nói: "OK, nhưng đây chỉ là tiền đặt cọc trước, tri phí điều tra tính sau, hiểu chứ?"

anhmắngmộttiếng, bất chấp dòng xe cộ trước mắt, vọt qua.

côkhôngcó trả lời.

côcứng ngắc tại chỗ, cơ hồ có chút hổn hển lạnh giọngnói: "anhđừng làm chuyện gì ngu xuẩn, emkhôngphải là người nhưanhnghĩ, Diệp Hoài An thậm chíkhôngphải là tên của em."

"Cái gì?" Hàn Võ Kì nhíu mày.

"Diệp Hoài An."

khôngnghe thấy câu trả lời, người kia từ trong ghế lái thò đầu ra, chỉ thấy kia xú tiểu tử đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi mím môi,khôngnóimộtlời.

côluôn luônkhôngnghe.

anhđột nhiên quay lại, thấy chiếc xe máyđãđược dựng lênkhôngbiết từ lúc nào,anhkhôngcó lập tức hướng phía xe máyđitới,anhbiết nếucôđãnóinhư vậy, nhất định làđãly khai chiếc xe kia, cáchthậtxa, cho nênanhchỉ cheđitai, nhắm mắt lại, chú ý ngheâmthanh truyền đến từ di động.

Trong cốp xe, là túi xách củacô.

Vội vàng nhịn cười, honhẹhai tiếng, hướnganhvẫy tay, sửa lờinói: "Tốt lắm tốt lắm, trước lên xeđi, trở vềnóisau."

không,côkhôngcó ngoại tình,anhcũngkhôngcó nuôi tình nhân ở ngoài!

Chương 6-4

"A Phong, là em,anhbình tĩnhmộtchút, emkhôngở nhà, emđãra bên ngoài."

anhđem tất cả những gì mình biếtnóilạimộtlần.

anhcó thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập củacô, nghe thấycôhơi hơi nghẹn ngào, còn có tiếng xe, tiếng loa, tiếng người cứng nhắc lậpđilập lại.

côcáchmộtkhoảng cáchthậtxa, cùng vô số chiếc xe nườm nượp qua lại, nhìnanh, giọngnóikhàn khàn.

Quay trở lại ghế lái, Hàn Võ Kìkhôngchút suy nghĩ thốt ra lời chế nhạo: "Chú xác địnhcôấy mất tích, chứkhôngphải trốn nhà rađi?"

Người đàn ông lại cười: "Cần hỗ trợkhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"khôngcó."

"khôngcó, trong nhà chỉ có hai chúng tôi thôi."

nóithật,anhtuyệt đốikhôngngạc nhiên khi người này xuấthiệnở đây, Hàn Võ Kì có mạng tình báo của chính mình, tám phần là vừa nghenóianhxảy ra chuyện bị đưa lên đồn cảnh sát, liền cấp tốc chạy tới chờ kiếm lời.

"Đúng." Gương mặtanhcó chút vặn vẹo thừa nhận.

anhcúi đầu xem di động của mình, biếtrõcôsẽkhôngnhận, vẫn là cố chấp ấn phím gọi.

"Vậy hãy đểanhgiúp em."anhnói.

Cơn tức nghẹn cả tối, giờ phút này rốt cục hoàn toàn bùng nổ,anhđem túi đồ ném mạnh lên tường,mộtcước đá vào chiếc xe máy.

"Nhưng em vẫn muốn tìmcôấy?"

"Tiên sinh, nhàanhcòn có người kháckhông?"

Là xe buýt.

"Emkhôngsao, nhà là em đốt, thực xin lỗi, nhưng emkhôngthểkhônglàm như thế." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa nghe lúc ấycôđangở bến xe điện ngầm về nhà, trong lònganhphát lạnh, gấp đến phát điên, lại muốn xông lên phía trước, di động lại lần nữa vang lên.

Chung quanh chật ních người vây xem, nhưnganhkhôngnhìn tớicô, chỗ nào cũngkhôngcó,anhkhôngnhìn xung quanh nữa, chính lànóigiọng khàn khàn: "Hoài An,anhcó thể giúp em, tin tưởnganh,nóichoanhbiết emđangở đâu, để choanhgiúp em."

anhnghe vậy, lúc này mới vội vàng lấy điện thoại ra để liên lạc vớicô, lại thấy tin nhắncôgửi choanhlúc trước,anhvội vã điểm mở ra xem, vừa thấycônóicôđangở công trường đợianh,anhmớinhẹnhàng thở ra.

"Đừng."anhmở miệng ngăn cảncô, "Đừng đểanhphải đuổi em ởtrênđường, tin tưởnganh, đấykhôngphải làmộtý hay."

"Được rồi." Hàn Võ Kì cố gắng nhịn cười, bày ra sắc mặt nghiêm túc,nói: "Chú đem mọi việcnóirõtừ đầu đến đuôimộtlầnđi."

Giây tiếp theo,cônhấn phím tắt cuộc gọi.

anhxem cảnh vật thay đổi bên ngoài, hàm dưới buộc chặt, trầm giọngnói: "Em biết."

không,anhkhôngbiết những người đó là ai.không,anhkhôngbiết vợ mìnhđangở đâu.không,anhkhôngbiết vì sao nhà mình xảy ra vụ cháy nổ gas lớn như thế, cũngkhôngbiết vì sao ba người đàn ông kia lại c·h·ế·t ở đấy.không,anhkhôngcó cùng vợ cãi nhau.không,anhkhôngbiếtcôcó hiềm khích với ai haykhông.không,anhkhôngbiếtcôcó người thân nào để chạy tới haykhông.

Chỉmộtcâu này thôi,đãđủ.

"anhkhôngcần khoản tiền ấy."anhcắn răng,nói: "anhđãnóirồi, emkhôngchỉ cómộtmình, em còn cóanh, emđãquên sao? Mặc kệ là chuyện gì, chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt."

anhkhôngnhìn về phía nhà trọ, chính là đứng tại chỗ hít sâu, làm cho bản thân tỉnh táo trở lại. Năm phút sau,anhphủiđibụi bặmtrênxe, đem những thứ vương vãitrênmặt đất nhặt lên, nhét vào trong cốp xe.

"Chuyện gì xảy ra? Emđangở đâu?"anhhỏi lại,mộtbên đẩy ra đám người: "nóichoanhbiết emđangở nơi nào?"

anhthối mặt nhìn người đàn ông mang gương mặt hớn hở kia, gật đầu chào hỏi, "anhVõ."

"Vì sao?"

côtrầm mặc.

Nhìn khuôn mặt người đàn ông bên cạnh so với đêm còn đen hơn, giám đốc công ty điều tra Hồng Nhãn Ý Ngoạikhôngnóithêm nữa, chỉ xoay tròn bánh lái, điều khiển chiếc xe tải tiến vào trong màn đêm.

"Thực xin lỗi,anhhãy quên emđi."

Lúcanhtrở về chỗ hai ngườiđãchung sống cùng nhau trong ba năm, vụ cháy lớnđãđược đội cứu hỏa hoàn toàn khống chế. Hàng xóm chỉ ra và xác nhận thân phận củaanh, cảnh sát đemanhvề đồn cảnh sát ghi chép,nóicho biết trong phòng có ba thi thểkhôngrõthân phận, chất vấnanhvề thân phận của họ.

anhnghiến răng nghiến lợinói: "khôngcó."

anhmạnh mẽ mở mắt ra, xoay người liền hướngmộtđầu ngõ khác chạy tới,anhvượt qua chỗ rẽ,đitới chỗ siêu thịđangphát loaâmnhạc ầm ỹ, người người qua lại tấp nập, có số người đứng xếp hàng ở trạm xe buýt, nhưngkhôngcómộtai làcô.

Người lái xe đè tay lên thành xe, nhíu màynói, "anhnghenóinhà chú bị cháy, còn có người c·h·ế·t."

"Ngườianhcưới là em,khôngphải tên của em."anhđè giọng giận dữnói.

"thậtcó lỗi,côấykhôngcó ở nhà,côấyđitìm tôi, hẳn là còn chưa về tới nhà."

"Hoài An, ba năm này,anhcó từng làm em thất vọng sao?"

Xe máy bịanhầm ầm đáđi, đụng vào tường rơi xuống mặt đất, ở trong đêm đen phát ra tiếng vang to lớn kinh người.

"côấy châm lửa đốt cháy nhà chú?" Hàn Võ Kì xuống xe, cười hỏi lại: "Vậy,hiệngiờcôấyđangở đâu?"

Lão đại ca chạy xe đượcmộtlúc, nhẫn nại mười giây, sau đó lại mở miệng.

"Có sao?"

anhquảthậtcần, hơn nữaanhrõràng biết người đàn ông nàyyêutiền đến mức nào.

Điện thoại trực tiếp bị chuyển hộp thư,anhbiếtcôđãtắt di động,nóikhôngchừngđãvứt nóđi, nhưnganhvẫnkhôngnhịn đượctrênđường về, hết lần này tới lần khác gọi vào dãy số ấy.

"Thựcsựkhôngcó?"

"Ừ."

Đường cái trước mắt rộng lớn, xe cộđitớiđilui với tốc độ cực nhanh, vạch kẻ đường dành cho ngườiđibộ cách xa tớimộttrăm mét.

Xe bus che khuất mặtcô, người củacô,anhnghe thấycônín nhịn đau thương phun ra từng chữ.

anhim lặng trong đêm đen,đibộ xuyên qua những con phốnhỏ, trở lại con phốanhtừng sinh sống vớicô.

Cho tới nay,anhđều biếtcôcómộtchút vấn đề, lạikhôngngờ chuyện củacôlại nghiêm trọng như thế, tới mức buộccôphóng hỏa đốt nhà.

"A Phong, chú biếtsẽcó người tiếp tục đuổi giếtcôấy chứ?"

Lúcanhđira khỏi cửa sở cảnh sát, dòng xe cùng đám đôngđãsớm biến mất. Nơi nàykhôngphải trung tâm thành phố, nên mọi người ngủ sớm,trênđường gần như trống rỗng, chỉ ngẫu nhiên có xe chạy về đêm vội vàng phóng qua.

Tiếng còi, tiếng phanh xe nháy mắt inh ỏi,anhthiếu chút bịmộtchiếc xe đâm vào, nhưng kịp thời tránhđiqua, mà khianhvọt tới phố đối diện, hai chiếc xe bus kiađãly khai, chỗ chờ xe buýt cũngkhôngcómộtbóng người.

"Emkhôngthể, có người đuổi g·i·ế·t em."côvội vàngnóichoanh: "Đừng nhìn, cũng đừng tìm em nữa."

Lúc trước để có thể cùngcôsống những ngày tháng yên bình,anhcật lực tránh xa người này, nhưng tình huống hôm nay bất đồng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6-4