Con Mồi
Hắc Khiết Minh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5-3
Diệp Hoài An cóanh.
Lúc nửa đêm tỉnh dậy uống nước,cômới sực nhớ tới hôm naycôquên uống thuốc.
"Cho nên, em hẳn là để ý."
Ông trời.
Đừngnóinữa, như vậy quá khó coi,côhẳn là muốn thoát khỏi tayanh.
"Chỉ là do rơi đồ mà thôi..."
Tình cảnh củacô,khôngcho phépcôtùy ý làm bậy, nhưng là...
mộtcái tát củacôxóa sạch những lời còn lại củaanh, khuôn mặtnhỏnhắn tái nhợt, con ngươi đen bóng lên bởi nước mắt, nhưng cũng lộ rasựtức giận.
Nhưng người đàn ông này bất tri bất giác ở trung tâm, trong cuộc sống bận rộn giản dị này, vụng trộm xuyên quasựphòng bị củacô, lặng lẽ chiếm cứ lòng củacô.
Mặc dù biết mình ngu ngốc và đáng giân, biếtrõkhôngnên để kỳ vọng củaanhphát triển,khôngnên nhận lời vớianh, Hoài An vẫn cắn môi, nhìn người đàn ông trước mắt, nghẹn ngào mở miệng, hỏi ra vấn đề đọng lại dưới đáy lòng.
Hàm dưới củaanhđanh lại, con ngươi đen sáng ngời, trầm giọngnói: "Tôi muốn em bởi vì để ý mà tức giận, tôi muốn em nghĩ gìnóinấy, tôi muốn em hỏi tôi cái người phụ nữ kia là ai, hỏi tôi có ngoại tình haykhông, hỏi vì saocôta hôn tôi? Tôi muốn thời điểm em khóc,sẽkhóc trong lòng tôi, thời điểm muốn tức giậnsẽhướng tôi phát giận."
Vì tốt choanh, vì tốt cho chính mình,côhẳn là nên lập tức rờiđi.
"Em..."côý đồ ngăn chặn cảm xúc mênh mông mãnh liệt trong lòng, đem suy nghĩ chặn lại, đôi môi phát run, phun ramộtcâu: "khôngcó gì đểnói."
"Em cóanh."
Viên thuốc màu trắng lọt thỏm ở lòng bàn taycô, viên thuốc nhonhỏrấtnhẹ,sẽkhôngcảm nhận được sức nặng của nó, nhưngcôlạicảm nhận đượcrõràngsựtồn tại của nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngựccôthắt chặt, trái tim co rút nóng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chúngnhẹnhàng dừng ở đáy thùng rác,cônhấc chân, nắp thùng lạimộtlần nữa khép lại.
cômuốn làm Diệp Hoài An, luôn luôn làm Diệp Hoài An.
"Emkhông—— "
"Em đáng ra phải tức giận!"anhhung tợn trừng mắt vớicô, tức giậnnói: "Trừ phi em tuyệt đốikhôngđể ý!"
Lờinóithẳng thừng củaanh, làm cho huyết sắctrênmặtcômất hết, khuôn mặtnhỏnhắn càng thêm trắng.
Nhưng là, hiển nhiêncôđãsai lầm rồi.
Nhiều như vậy.
Những lời này, làm trong mắtanhbừng lên cơn tức giận,âmthanh lạnh lùngnói: "Đồsẽkhôngtự nhiên rơi, là do em thấycôta hôn tôi, cho nên em mới sẩy tay làm rớt đồ ăn."
Đây làkhôngđúng, nếucôtỉnh táo, trước khisựviệc trở nên tệ hơn,thìnên kết thúc cuộc hôn nhân này, cùnganhchia tay, đó mới là quyết định tốt nhất choanh.
côtrừng mắt nhìnanh, ngừng lại hô hấp, nhất thời có chút ù tai,khôngthể tin đượcanhthế nhưng cứ như vậynóira,côkhôngmuốn cùnganhngả bài,côđãcó ý đồ giả câm vờ điếc,côcó thể làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục sống như vậy.
Nhưng là toàn bộ kế hoạch củacôđãsớm lệch khỏi quỹ đạo, rối loạn toàn bộ.
côlấy viên thuôcnhỏkia từ trong vỉ thuốc ra, bỏ vàotrêntay.
cônhìn thấyanhngừng lại hô hấp, thấy trong mắt củaanhcósựkhôngxác định,côcảm giác được lòng củaanh, cũng khẩn trương dồn dập giống nhưcô.
Chuyện này ngay từ đầucôđãsai lầm.
"Người đàn bà kia là ai."anhđemcôkéo đến trước mặt, nắm lấy hai tay củacô, cúi đầu, giận híp mắt, trầm giọngnói, "Vì sao hônanh."
anhnói, giọngnóikhàn khàn, con ngươi đen thâm tình.
"Đồng nghiệp trước kia củaanh."anhvỗ về đôi môi run run củacô,nhỏgiọng trả lời.
Người đàn ông trước mắt, càngnóicàng bùng cháy, đến lúc về sauanhcơ hồ đè bẹp ngườicô.
"Đương nhiên cái gì?"anhnghiêng người hỏi lại, nâng tay vỗ về khuôn mặtnhỏnhắn củacô, giọngnóiđè nén truy vấn: "Em muốnnóicái gì?"
Đôi mắt đen củaanhhíp lại, thái dương hơi hơihiệnlên gân xanh, sau đó phun ramộtngụm hờn dỗi,nói: "Bởi vìcôấy thích đùa dai,côấy muốn biết em có để ý đếnanhhaykhông."
anhmuốn chia tay, cùngcôchia tay, ly hôn, để đến với người đàn bà kia.
anhhá miệng đáp lại nụ hôn củacô,mộttay bếcôlên, mangcôvào phòng, l*m t*nh vớicô.
khôngphải sao?
Người đàn ông trước mắtkhôngcó khả năng biếtsựsợ hãi củacô, tuyệt đốisẽkhônghiểu được nỗi sợ ấy,sẽkhônghiểu được điềucôcần, nhưng lại câu mà cuộc đời nàycôkhát vọng được nghe nhất.
"Người phụ nữ kia... Là ai?"côrưng rưng hỏi lại.
côkhôngnên đón nhận, nhưngcôlại rất muốn,cômuốn cùng người đàn ông này, ở chung nhiềumộtchút, cùng sinh sống lâumộtít, lại thu lấy thêm nhiều những ngày bình thường mà ấm áp.
"Em...khôngbiết..."cônghe thấy chính mình hé miệng, khinóixong, nếu là trước kiacôcũngkhôngngờ mìnhsẽdẫy dụa trước khi hấp hối như thế.
côxấu hổ quẫn bách trừng mắtanh, "anhrốt cuộc muốn như thế nào?"
côcho tới bây giờkhôngnghĩ tới mọi việcsẽbiến thành như vậy,côkhôngcó choanhcàng nhiều,côchính là chỉ cùnganhởmộtchỗ qua ngày,anhkhôngnên có nhiều kỳ vọng đối vớicô, trừ bỏyêuthíchthìkhôngnên có tình cảm sâu đậm.
Nhưngcôbiếtanhthích đứanhỏ, có khicôchạy bộ ở công viên,sẽthấyanhnhìn những đứa bé hàng xóm chơi đùa, khuôn mặtkhônggiấu đượcsựhâm mộ.
anhlà con người,khôngphải làmộtthứ gì đó, cũngkhôngphải đạo cụ, đương nhiênsẽcó cảm tình, đương nhiênsẽkỳ vọng càng nhiều, ấp ủ tâm tư càng nhiều.
Nghe vậy, nước mắtcôlại chảy xuống, chỉ vì so với aicôcòn khát vọng hơn hết có thể ở cùng vớianh, có thể duy trì cuộc hôn nhân ngay từ đầucônghĩ làđãkết thúc.
Hơi thở củacôngừng lại, đáy lòng chấn động, run rẩy.
Cóanh.
anhmuốn ngả bài, là vìanhthích kia người đàn bà kia, vị mỹ nữ thanh cao rực rỡ kia, cho nên mới cùngcônóithẳng.
Nhưnganhlạinói,nóirõmọi thứ, cùngcôngả bài.
"Tôi muốn em thừa nhận, thừa nhận em để ý."
nóixong,anhnhìn chằm chằm đôi mắt củacô, khàn khàn giọng hỏi.
Cả mặt lẫn taicôđều đỏ bừng lên, trong lòng kinh hoàng, yết hầu co rút nhanh.
Nước mắt lại rơi,mộtcỗ cảm xúc khó diễn tả bằng lời tràn ra tứ chi củacô, toàn bộ lỗ chân lông cả ngườicônháy mắt được mở ra,côkhôngnhịn được vươn tay kéoanhlại gần, ngẩng đầu hôn lên môianh, cảm thụanh.
Thanhâmkhàn khàn củaanh, vang lên ở bên tai.
Con ngươi đen củaanhcàng trở nên sâu, ngón cái ôn nhu vỗ về cánh môi run rẩy củacô, sau đó nâng mặtcô, dùngsựôn nhu trước nay chưa từng có, hôn lên đôi môi củacô,nhỏgiọngnóinhỏ.
"khôngcó."anhđáp lại chắc như đinh đóng cột.
côkinh sợ trừng mắt nhìnanh, từ khi nhận thứcanhtới nay,anhchưa bao giờ phát hỏa lên như vậy, hơn nữa dĩ nhiên là vì... Vìcôkhôngcó sinh khí?
côkhôngbiếtanhcó biếtcôuống thuốc này haykhông, cho tới giờanhcũngkhôngcùngcôthảo luận về vấn đề này, nhưng với việc bụngcôkhôngcó động tĩnh gì, tuyệt đốikhôngđể ý.
"anhcó haykhông... Ngoại tình?"
Nhưng là, người đàn ông này lại nhìncônhư vậy,côchính làkhônglàm được,cônóikhôngnên lời,côkhôngmuốn rời khỏianh, nếu nhưcôbị tìm thấy, vậythìthôi, nhưng mà lúc nàykhôngphải, chẳng nhữngkhôngphải, mong muốn ở bênanhlại càng nhiều.
anhnhấc tay lên, ngắm nhìn người phụ nữ bénhỏquật cường trước mặt, bàn taynhẹnhàng vỗ về khuôn mặtnhỏnhắn củacô, nhìn nước mắttrênmắtcô, trầm thấp mở miệng: "Em là vợ của tôi, em có quyền lợi tức giận với tôi, em có quyền truy hỏi tôi người phụ nữ kia là ai, tôisẽkhôngbởi vì em tức giận mà ly hôn,sẽkhôngbởi vì em truy hỏi mà cùng em trở mặt."
Còn tưởng rằng kết hôn là rất đơn giản, có thể lo lắng,khôngcần tình cảm, cũng chỉ là bán đứng thân thể, vụng trộmmộtkhônggian, cẩu thả ăn xổi ởthì(Chỉ tính chuyện tạm bợ trước mắt,khôngsuy nghĩ đến chuyện lâu dài).
"côấy vì sao lại... Hônanh?"
côbiết,côbiết rấtrõ, nhưng là ởtrênđời này,côcái gì cũngkhôngcó,côđãsớm mất quyền sỡ hữu mọi thứ, trừanhra.
Đây làmộtvỉ cuối cùng, hơn nữa chỉ còn lại có năm viên,côcầnđihiệu thuốc mua bổ sung, năm đó khicôkhám bệnh, bác sĩ cónóiqua, thuốc này phải uống đúng giờ, mới có thể duy trì độ dày của thuốc trong máu, đạt tới hiệu quả màcômong muốn.
Mấy năm nay,côkhôngngừng chạy trốn, đổi qua rất nhiều tên, cókhôngít thân phận,đãlàm rất nhiều ngành nghề,côsớmđãthành thói quen, thậm chícônghĩsẽnhư vậy cả đời, thẳng đến khi chếtđimới thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đương nhiên cái gì?"anhhíp mắt đen, mở miệng ép hỏi.
Ngước nhìn người đàn ông kia, trong đêm đencômím chặt môi, nửa ngày,côkéo tầm mắt vềtrênviên thuốc kia, cầm lấy hộp thuốc, xoay ngườiđivào phòng tắm, đạp xuống bàn đạp thùng rác, cầm trong tay tiểu viên thuốc, cùng cả vỉ thuốc còn lại, ném toàn bộ vào trong.
côchỉ còn lạianhmà thôi, chỉ còn lại có người đàn ông trước mắt này mà thôi.
"Đúng vậy, em để ý." Đôi mắt đẫm lệ củacônhìn chằm chằmanh, bờ môi run rẩy,nói: "Em để ý."
Cũng giống nhưcô.
"Em biếtkhông? Emkhôngphải chỉ cómộtngười, em còn cóanh."
Em cóanh.
côkhôngthở nổi, chỉ cảm thấy nước mắt ngập bờ mi.
côkinh sợ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, đáy mắt củaanhtạo chocôcảm xúc kinh hoảng.
côlên giường, lùi vào trong lòng người đàn ông kia, vươn tay ôm lấy eoanh, cả người dán lên người củaanh, cảm nhậnsựấm áp cùng tiếng tim đập củaanh.
côkhôngnên để ý,khôngthể để ý,khôngcần, nếu xảy ra chuyện, mới có thểđiđược, mới chạy xa được, mớisẽkhôngvì thế mà bồi thường sinh mệnh của bản thân, mới có thể tiếp tục sinh tồn.
côkhôngnên làm như vậy, nhưngtrênđời này có rất nhiều việc, có rất nhiều điều “khôngnên”.
anhl**m máutrênkhóe miệng, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trước mắt.
Tình huống càng trở nenkhôngkhống chế được,mộtgiây này,côrõràng từ trong mắtanhthấy đượcsựcăm tức củaanh, chờ đợi, cùng khát vọng ——
"Em..."côngước nhìnhắn, toàn thân bởi vì đại não mừng như điên cùngsựchán ghét chính bản thân mình lúc lạnh lúc nóng.
côkhôngbiết nên khóc hay nên cười,côkhôngbiết sao bản thân lại có thể ngu ngốc đến loại trình độ này,côsao lại sợ hãi, cũngkhôngnên lợi dụnganh,khôngnên đùa bỡn người đàn ông bằng xương bằng thịt có tình cảm này.
"C·h·ế·t tiệt." Thấy của nước mắt củacô,anhthấp giọng rủamộttiếng, cúi đầu l**m hôn giọt lệ kia, giọngnóibức bách thúc giục: "Em hỏiđi, hỏi tôi cái vấn đề c·h·ế·t tiệt nàyđi."
côkhôngthể khống chế chính mình, chỉ có thể mở miệng thừa nhận.
Quyến luyến,côthở sâu, lặng lẽ lấp đầy hương vị củaanhvào khí quản, sau đó nhắm mắt lại, vụng trộm hy vọng cả đời đều có thể như thế.
côcho tới bây giờkhôngnghĩ tới, bản thânsẽđể ý đếnanhnhư thế.
"Emkhôngcó... Là do rơi đồ xuống..."
"Đừngnóiemkhôngcó." Khóe mắtanhnhíu lại giận giữ, hàm dưới đanh lại, đemcôáp trước tủ lạnh: "Em có, tôi biết em nhìn thấy. C·h·ế·t tiệt, em hẳn là nên tức giận, thời điểm em thấy người phụ nữ khác ở giữa đường hônanh, hẳn là em phải muốn nổi trận lôi đình, nếu như em để ý, emsẽtức giận đến mức muốn b*p ch*t tôi, tựa như nếu tôi bắt gặp thằng đàn ông khác ở bên đường hôn em, tôisẽđem đầu củahắnhái xuống để làm cầu đá!"
côđangnóidối,anhhiển nhiên cũng biếtcôđangnóidối.
côlăng lăng nhìnhắn, có chút há hốc mồm, môi hồng hơi nhếch lên, nháy mắt thốt lên: "anhđừng xúc động, em đương nhiên —— "
cônhìnanh, bàn taynhỏbé ép chặt môi, trái tim thắt chặt lại, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.
anhngủthậtsâu, cái gì cũngkhôngbiết, cái gì cũngkhônghiểu.
Cho nên, khicôhá miệng, lại giống như đà điểu mànóidối.
côxoay người, rời khỏi phòng tắm, trở lại bên giường.
Đêm đến.
trênđời này có rất nhiều cặp vợ chồng sinh sống như vậy,khôngphải sao?
mộtcâu này, thành công khơi dậysựtức giận củaanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều đókhôngcó khả năng.
"Emkhôngbiết...anhđangnóicái gì..." Môicôkhẽ run, run lẩy bẩy.
"Em có biết,anhbiết em thấy được."anhnhìncôchằm chằm, chặn lờicô.
"Cho nên em tuyệt đốikhôngđể ý tôi ở cùng với người đàn bà khác?khôngquan tâmcôta hôn tôi?khôngđể ý tôi thuê phòng vớicôta?khôngcần tôi l*m t*nh với em ngày hôm qua, hôm nay liền cùng khácmộtngười đàn bà khác ởtrêngiường mây mưa,nóikhôngchừng chúng tôi còn cùng nhau thảo luận xem em vớicôta ai có kỹ xảo hơn —— "
Vừa dứt lời, hai mắtanhsáng lên,côkinh ngạc thấy mình thiếu chút lỡ lời, mạnh mẽ ngậm miệng lại.
côkhônghiểu, trong óccôlàmộtmảnh hỗn loạn, bỗng chốc càngkhôngrõrànghiệntại là cái loại tình huống gì.
Nắm lại các ngón tay,côcầm kia viên thuốc kia, quay đầu nhìn người đàn ôngđangngủ saytrêngiường.
Chương 5-3
"Em cái gì?nóicho tôi!"
côbiếtcôhẳn là nên hiểurõ, hẳn là nên đem mọi chuyệnnóirõràng vớianh, thảanhđi, để choanhđến với người tình trong lòng củaanh,côvốn là lợi dụnganh, ba năm nay,anhđối vớicôtốt lắm, người đàn ông này cái gì cũngkhôngthiếucô, làcôthiếuanh.
côđánh lệch mặtanh, nhưngmộtcái tát này, lạixoá sạch cơn tức củaanh.
Diệp Hoài Ankhônggiống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên tuổi, thân phận, chỉ là những ký hiệu, đềukhôngcó ý nghĩa gì, mà lúc này lạikhônggiống với.
côcầm cốc nước, theo thói quen khom người kéo ra ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra hộp thuốc kia, mở ra hộp giấy, rút ramộtviên thuốc.
"nóichoanhbiết, em có để ýkhông?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.