Con Mồi
Hắc Khiết Minh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3-2
Bởi vìcô, nó mới tồn tại.
côvề phòngđigiúpanhthu dọn quần áo bẩn, mặttrênquả nhiên dínhkhôngít bùn nước,cômang đến sau ban công đê ngâm, khi quay lại phòng bếp,anhđãăn xong rồi,đangrửa chén.
"Mười năm?anhchắc chứ? Vắc-xin uốn ván có thể phòng bệnh lâu đến vậy sao?"
côchỉ nghemộtlát, nghe ra gã đàn ông kia bắt cá hai tay nên muốn chia tay, nhưngcôgáikhôngchịu.
"Được."anhgật đầu, ngồi xuống ăn cơm.
"anhmới về à?"côđira đónanh, mở ra cửa chính.
côđem q**n l*t củaanhgập gọn lại, đem hai chiếc áo sơmi ít ỏi là phẳng ra, tivi vẫn tiếp tục truyền phát tin, giọng người phát thanh viên quanh quẩn ở trongkhôngkhí.
"Nửa năm trước, lúc làm công tác kiểm tra có tiêm."anhngồi ở bên giường ngửa đầu xemcôđứng ở g*** h** ch*n củaanh, cúi đầu chuyên tâm thayanhbôi thuốc.
"Công ty củaanhcho tiêm ván lần cuối cùng là khi nào?"côvừa giúpanhtẩy trùng bôi thuốc, vừa hỏi.
Đây vốn chính là dự tính ngay từ đầu củacô.
anhkhôngthông minh, nhưnganhbiết nên chiếu cố người phụ nữ củaanhnhư thế nào.
côthậtsựkhôngthểkhôngđiquảnanh, dù sao quảthậtcôthiếuanh.
Nếu làcô,côtình nguyện sảng khoái chia tay.
Lã Kì Phong đối vớicôtốt lắm, ngây ngốc tốt vớicô, cái gì đềukhôngbiết đãi mà vẫn tốt vớicô.anhchia sẻ giường củaanh, đồ ăn củaanh, chỗ ngồi sau xe, vị trí bên ngườianh, vị trí trong sổ hộ khẩu danh, vị trí người bạn đời củaanh.
"Được."anhcầm khăn lông xoa đầu, chà xát qua loa,khôngnóithêm gì nữa liền vào trong tắm rửa.
Nhẫn cưới củaanhvàcôlàmộtđôi, đồng dạng làm bằng bạc, hình thức rất đơn giản, cấptrênkhôngcó gì thiết kế hoặc kim cương châu báu, toàn bộ cũng chỉ là thựcmộtđôi nhẫn giản dị, củaanhlớn hơnmộtchút, củacônhỏhơnmộtchút, sườn trong có khắc ghi ngày tháng họ kết hôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
côcũngkhôngcó thay đổi quyết định của mình, cuộc hôn nhân này, đối vớicômànói, vốn chính làmộtkế sách tạm thời.
côgáikia, khóc làm cho người ta thấythậtphiền não.
"Xong rồi,anhđiđánh răngđi."
côpháthiệnra, nhà trọ đối diện cũng có người ởtrênban công nhìn lén, cũngkhôngtrách được,âmthanh có khuynh hướng truyền vang, hai người bọn họ ở trong ngõnhỏ, giọngnóigây gổ ở khu vực cầu thang còn ngherõràng, dù sao khi đó vẫn còn cáchmộtcửa cùng tường, nhưng ởtrênban công, lại càngkhôngcó gì che chắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Em biết."cônóixong, vẫn mở hòm thuốc ra, lấy ra nước muối sinh lý cùng bông vải, tay chạmnhẹcằm củaanh: "anhnâng mặt lên."
Khu vực cầu thang có hai người,đangđứng ở ngoài cửa nhàcô, đứng lại vượt quá mười giây, cho mới kích hoạt báo động.
Người đàn ông kiađãđi,côgáingồi chồm hỗm ở trong mưa, khóc lóc bi thảm, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhưng hôm nay, suy nghĩ này,khônghiểu níu chặt lòngcô, làm ngựccôcảm thấy khó chịu.
côngẩn người, mở miệng hỏi: "Sao lại thế này? Làm thế nào lại bị thương?"
"Năm ngoái lúc tiêm vắc-xin, bác sĩnóithế."
Đối với khẩu s·ú·n·g được giấu ngay dưới mông, trước mắt có camera và man hình quan sát mật, cùngmộtsố bẫy phòng vệcôtự cài đặt trong nhà, người đàn ôngcôlấy, cái gì cũngkhôngbiết.
côkhôngmuốn đắt quá nhiều cảm tình vàoanh, nhưngcôlạikhôngnhìn nổi cáchanhquản lý tài sảnkhôngxong,khôngnhìn nổianhluôn ăn những mónkhôngđược mạnh khỏe ở ngoài, cho nêncôgiúp đỡanhđể dành tiền, thử học nấu ăn, dù saocôkhôngmuốnanhđột nhiên pháthiệnbên ngoài có rất nhiều người phụ nữ còn thích hợp hơn vớianh.
"Chính là trầy da mà thôi."anhnói.
Kia, là dấu vết củacô.
"khôngcó."anhnhìn khuôn mặt thanh tú củacô,khôngyên lòng thuận miệng đáp."Uốn ván vắc-xin phòng bệnh có tác dụng rất lâu, nhiều khi có thể phòng tránh tới mười năm."
côbiết chính mìnhmộtngày nào đó,sẽphải rờiđi, liền bởi vì như thế,côcàngkhôngthể mặc kệanh,anhkhôngphải thương nhân, tiền kiếm được là từ tiền lương,côkhôngthểkhônglo lắng nễumộtngàycôbị buộc phải rờđi,anhcó thể haykhôngđem tiền tiêu lung tung, lúc già cả ngay cả phòng ở cũngkhôngcó, cuối cùng bị buộc lưu lạc đầu đường,khôngai hỏi han chăm sóc.
Chỉ cần đứng ở ban công, từng nhà đều có thể nghe thấy dưới lầu ở ầm ỹ cái gì,âmthanh từ các nhà trọ luôn quanh quẩntrêncách vách tường,côbiết đừng nghe ở đây, so với ở trong nhà tầngmộtngherõmồnmột. Chuyển tới chỗ này,côrút ra kinh nhiệm, ngàn vạn lầnkhôngcần ở lầumộtnóilung tungnói, bởi vì bất kểnóigì đó, người ở lầutrênđều nghe thấy hết; lúc trước có người ở dưới lầu say khướt,khôngbao lâuđãcó người gọi cảnh sát, đem người kia mang về cục cảnh sát.
Hai người rờiđikhỏi trước cửa nhàcô,côvẫn cẩn thận nhìn chằm chặp, thay đổi cấc loại hình ảnh khác nhau, xem xét động tĩnh trong những vùng phụ. Mọi thứ thoạt nhìn đều rất bình thường, nóc nhàkhôngcó người, lối thoát hiểmkhôngcó người, khu vực cầu thanghiệntại cũngkhôngcó người, hai người kia chạy tới đầu ngõ, cònđangtranh cãi, thút thít.
Nhưng là,anhthựcsựcoicôlà vợ của mình, muốn cùng nắm tay tới lúc đầu bạc.
Thấy các dây tơ hồng trong mắtanh, biếtanhmệt mỏi,côcẩn thận thayanhđeo lại nhẫn.
côđến phòng bếp đem đồ ăn trong nồi lấy ra, đập tỏi xào rau, vừa bày lên bàn,anhđãtắm sạchsẽ,đira, ngồi xuống bàn ăn,côlúc này mới nhìn thấytrêntrán cùng cằmanhđều có vết trầy da, khuỷu tay cùngtrênmu bàn tay cũng có.
Năm đầu mới kết hôn,côđối vớianhkhôngcó gì hy vọng xa vời,côchỉ là lấy hôn nhân, muamộtngười đàn ông, che giấu thân phận yếu ớt của mình, đổi lấymộtcuộc sống an toàn.
"Mau lau khô đầu, đừng để bị cảm lạnh."côđem khăn lông choanh, đồng thời tiếp nhận áo mưatrêntayanh, mang ra ngoài cửa hong khô."anhđitắm trướcđi, em xào rau xong, lập tức có thể ăn cơm."
Xác định hai người kia chỉ là tình nhân xảy ra tranh chấp,cônhẹnhàng thở ra,khôngtiếp tục đứng ở ban công nữa, mà bình tĩnh quay về phòng khách, đem khẩu s·ú·n·g giấu lại vào chỗ cũ.
So vơi tay phải, tay trái củaanhtốt hơnmộtchút, chính là đốt ngón tay cũng có chút ửng đỏ, nhưngthậtrakhôngcó bị trầy da,côthấy nhẫntrênngón áp útanhcó chút bẩn,khôngnghĩ gì nhiều liền tháo ra lấy cồn chà lau.
anhcũngkhôngkháng cự, chỉ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, để chocôkiểm tra và tẩy trừ miệng vết thươngtrêntrán và cằm.
Nghe vậy, lông mày thanh tú củacôxoắn lại, đem đồ ăn ởtrênbàn đặt xuống,nói: "Lầnđisửa xe, thợ sửa xeđãnhắc lốp xe của chúng takhôngcó độ ma sát,đinhư thế rất nguy hiểm, ngày maianhvẫn nênđiqua đómộtchuyến, đổi cái lốp xe khácđi."
côthậtsựnghĩ như vậy,côthích người đàn ông này,anhlà người tốt,côhy vọnganhcó thể sống tốt hơn nữa.
Đúng vậy, nếu như ngườicôgả cho ngoại tình, nếuhắnthích người phụ nữ khác,côthành toànhắn.
Màn hình tivi mở ramộthình ảnh khác, người dẫn chương trình vẫnđangbáo cáo tin tức, nhưng chỉ có thanhâmmà thôi,trênmàn hình tin tức xuấthiệncác hình ảnhnhỏ, màn hình chủ bị tách ra thành bốn hình ảnh giám sát, đều tự chiếurõcửa ngõ, khu vực cầu thang, lỗi thoát hiểm, nóc nhà ở khu đối diện.
anhlẩm bẩm câu chữ nghekhôngrõràng, nhưng vẫn là đứng dậyđivào phòng tắm, ngoan ngoãn đánh răng.
Bỗng dưng, di độngcôđặt cạnh người bỗng rung lên.côgiật mình, nhanh như chớp từ dưới đệm salon, lấy ra khẩu s·ú·n·g màu đen, đồng thời chộp lấy điều khiển từ xa, cấp tốc ngay cả bấmmộtloạt các phímtrênđó.
Toàn thânanhphát hơi ẩm, dính nước mưa,côđem di động cất vào túi tiền, đến phòng tắm lấy khăn lông,đira phòng ngủ.
Người đàn ông kia, làm chocôkhôngtự chủ được muốn đối vớianhtốt hơnmộtchút.
Vào lúc này,anhlại nhưmộtchú gấu to lớp chuẩn bị ngủ đông, ngápmộtcáithậtto,mộtbên dùng tay phải tự do gãi gãi sau gáy.
cônhận ra được đôi tình nhân trẻ tuổi kia là người sống ở phòng đối diện, họđangcãi nhau,côcầm lấy khẩu s·ú·n·g, đề phòng quan sát hai người nọ, cho đến khi chàng trai kia phẫn nộ bỏ lạicôgái, bước nhanhđixuống lầu.
anhđãđiđến, đóng cửa lại, ở cửa ra vào tháo giày tất.
Mấy ngày nay, người đàn ông kia biểuhiệnso vớisựtưởng tượng củacôtốt hơn nhiều lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà thứcôcó thế báo đáp, cũng chỉ có thể làm choanhtốt hơnmộtchút, đểanhvào sau thời điểmcôrờiđi, so sánh với lúc ban đầu mới gặpcô, tốt hơn chút ít.
Nhìn alji,côkhôngthể hiểu được lòng người phụ nữ si tình, bắt cá hai tay là gã kia, ngườiđãkhôngyêu, lòng cũng mất, cần gì phải cưỡng cầu?
Sau khi kết hôn,anhcơ hồkhôngtháo ra lần nào, kể cả khi tắm rửa cũng đeo, chiếc nhẫn kia quanh năm ngày tháng ởtrênngón tay rám nắng củaanh, lưu lạimộtvòng trắng nổi bật.
Cho nên nếuanhthựcsựthích người khác, nếuanhthựcsựcó phụ nữ ở bên ngoài,côsợ chỉ có thể khác làm dự tính.côquảthậtcó lập hồ sơ, nếu cùnganhly hôn, thân phận củacôcũngsẽkhôngnhận chất vấn, nósẽtăng thêm độ tin cậy, dù saoanhlà chồng trước củacô, làsựtồn tại chânthật.
côtrở lại trong phòng ngủ lấy ra hòm thuốc, khianhđivào,côđãan vị ở bên chân giường đợianh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thở sâu,côáp chế cỗ buồn bực quay quẩn trong lồng ngực, ôm quần áo củaanhđứng lên, trở lại trong phòng ngủ, cất vào trong tủ quần áo.
Ôm lấy quần áo củaanh,côim lặng nghe tiếng mưa gió gào thét, rũ mắt nghĩ.
côgập xong áo sơ mi cùng áo T-shirt củaanh, nhưngkhôngcó mang vào tủ quần áo trong phòng, chỉ là co chân, ôm lấy tập quần áo kia, tiếp tục ngồi ởtrênsofa.
cômiệng vết thương mấtmộtmảnh da do ma sáttrênkhuỷu tayanh,khôngtự giác chau chặt mày, nhìn hình dáng vết thương kia,cônghi ngờ lúcanhtắm, ngại phiền toái, liền dứt khoát cắt đứt mảng da ấyđi.
"Đó là trước khi ăn cơm."côcó chút buồn cười nhìn người đàn ông này, có đôi khi,côthựcsựcảm thấyanhgiống cáimộtđứanhỏmãikhônglớn."Ăn cơm xong đánh răng mới có thể phòng bệnh răng hàm mặt."
"Ừ,anhđãvề."
khôngsai biệt lắm vào lúc này, di động lại hơi hơi rung lên,cômở ra màn hình, thấyanhở cửa, vừa ngáp dài vừa lấy chìa khóa mở cửa.
Tiếng mưa rơi tí tách,nhẹnhàng rơi, gõ che mái nhà, cửa sổ, giọt nối giọt tí tách, leng keng thùng thùng,khôngngừng vâng lên.
côgáingã xuống đất, khóc lóc nức nở, nhưng vẫn cố đứng lên đuổi theo.
Chương 3-2
côbấm nút điều khiển, đem hình ảnh chỉnh về tin tức, nhưng giọngnóilải nhảikhôngdứt như s·ú·n·g liên thanh của phát thanh viên cũngkhônglàmcôcảm thấy tốt hơn chút nào,côdứt khoát đem tivi tắtđi, nhất thảy mọi thứ đều rơi vào tĩnh lặng.
Nếuđãlà lời của bác sĩ,côcũngkhôngtruy hỏi nhiều nữa. Mu bàn tay cùng đốt ngón tay củaanhđều hoàn hảo, chỉ là có chút sưng đỏ, nhưng vì để ngừa vạn nhất,côvẫn cầm lấy bàn tay to củaanh, lấy thuốc nước tiêu độc quamộtchút.
"khôngcó gì."anhtự đơm cơm, nhún vai, lơ đễnhnói: "Trời mưa to đường trơn, bánh xe trượt,khôngcẩn thận nên ngãmộtchút."
côhơi hơinhẹnhàng thở ra, nhưng vẫn cầm khẩu s·ú·n·g, cẩn thận giấu vào người, rón rén ra ban công quan sát tình hình.
Tuy rằnganhbiểuhiệnkhôngquan tâm mấy, nhưngcôvẫn vô cùng cẩn thận chăm sóc vết thương choanh,khôngbiết ma xui quỷ khiến thế nào,côcảm thấy vết thương dường như xuấthiệntrênchính bản thân mình, làm da đầucôrun lên.
Ngắm nhìn kia vòng trắngnhỏ, ngựccôhơi hơi co rút nhanh, cảm giác ấm áp kỳ dị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tốt đến mức trong tương laikhôngcócô,anhcũng có thể tìm được khácmộtngười phụ nữ khác,mộtngười thựcsựcó thể cùnganhở bên nhau đến tuổi già, thếthìthậttốt quá.
Nhưng là,côvẫn là bị dọa, thần kinh vẫn căng thẳng,côkhôngdám đem màn ảnh chuyển về tin tức, mà vẫn tiếp tục xem hình ảnh giám thị.
"Thời gian hữu dụngđãqua rồiđi?"côlau xong miệng vết thươngtrêncằm và tránanh, muốnanhnâng tay lên, tiếp tục xử lý miệng vết thươngtrênkhuỷu tay cùng mu bàn tay củaanh.
"anhvừa mới tắm xong."
côbị cảm,anhsẽchăm sóccô;côbị trẹo chân,anhsẽkhôngrênmộttiếng, mỗi ngày cõngcôđilênđixuống năm tầng nhà trọ;côđến tháng,anhthậm chísẽđigiúpcômua băng vệ sinh, hơn nữa còn mua chính xác kích cỡ lớnnhỏ, ngay cả chất liệu cũng chưa lầm.
Bên ngoài mưa bay gió thổi, hai người do dự, hết thảy giống như phim truyền hình lúc tám giờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.