Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Mộc Tử Kim Tam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: May mắn của Tần Ngộ
Chương 19: May mắn của Tần Ngộ
Tần Ngộ cười nói: “Cháu đã hứa thì sao có thể nuốt lời!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TầnNgộgiảinghĩatheomặtchữmộtlầnnhưngĐàmtútàivẫnnhíu chặt mày không thấy giãn ra.
Những người khác đều đã được kiểm tra, cuối cùng chỉ cònTần Ngộ.
Cậu quen cửa quen nẻo dắt con lừa tới sân sau của chùa thì thấy trụ trì đang đọc kinh thư. Ông ấy nhìn thấy cậu đến thì đứng dậy và đi tới xoa đầu con lừa.
Triệu Cẩm Đường lập tức đờ ra. Đoạn trước ư?! Cậungẫmnghĩmộtlúclâumớiấpúngmởmiệng. Đàm tú tài vuốt râu, trên mặt không lộ cảm xúc.
Mỗikhitớilúcnàymọingườiđềukhôngnhịnđượccăngthẳng. ChânTriệuCẩmĐườngvàTầnHoàiMinhcònrunlênnhè nhẹ.
Đàmtútài:“Nhậphộphùngquynh,thịchiêmvôhồi.”(Lúcđươngvào phòng, phải lên tiếng để ngỏ ý – Lễ Ký)
ÁnhmắtTriệuCẩmĐườnglậptứcnhòelệ:“Takhôngđọc,khôngđọctí nào.”
Thời gian cứ thế trôi đi, phu tử giảng bài xong thì để cho học trò tự ôn luyện.Bảnthânôngđikiểmtratừngngười.Nộidungcóthểnằmtrong hai ngày gần nhất, cũng có thể là một tháng hoặc nửa năm trước.
Nhưngkhôngđợicậuthởphàonhẹnhõmthìthằngnhãikiađãbuônglời còn điên cuồng hơn. Nó cảnh cáo cậu đừng có mà đắc ý và nhất định nó sẽ vượt qua cậu.
Đợiphutửđixađámhọctròvừarồicònanphậnthànhthậtlậptứcvây lấyTần Ngộ. Bọn họ khen cậu giỏi, mặc cho phu tử hỏi gì cậu cũng trả lời được.
TầnNgộnhìncậuvàchânthànhnói:“Rấtnhanhthôi.Nếungươicất đống thoại bản kia đi và tập trung tinh thần thì hẳn sẽ không còn lâu nữa.”
Sắc mặt của mọi người trong lớp biến hóa mấy lần.Bọn họ đổi từ thươnghạitớikinhngạc,cuốicùnglàbộiphụcvàtrongđócòncóchút không cam lòng. Có thể nói là cực kỳ phức tạp.
Trươngthịbuồncười:“Conlừanàykhônthật,cảngàychẳngthấynóừ hữ gì mà con vừa về nó đã kêu không ngừng.”
Tần Hoài Minh chỉ thấy da đầu tê dại và run run đọc tiếp: “Thị tọa ư quântử,quântửvấnyên,chungtắcđối…”(Khôngđượccắtlờingười bề trên, không được nói chen ngang – Lễ Ký)
Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường lôi kéo Tần Ngộ ra ngoài. Hai ngườihọcònkíchđộnghơncảTầnNgộ,mỗingườimộtcâukhencậu lên tận mây xanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ĐàmtútàikhôngcốýnóirõphảiđọcđoạntrướchaysaunênTầnNgộ cứthếđọctiếpđoạnsau.Tronglúcấycậulặnglẽđánhgiásắcmặtphu tử và thấy ông không bảo ngừng nên cũng đành phải tiếp tục đọc.
Nóiracũngngượngnhưngchínhtrụtrìdạycậucáchcưỡilừa.Banđầu cậu hơi sợ nhưng con lừa rất thân thiết với chủ vì thế cậu chẳng mất nhiều công đã có thể thành công học cách cưỡi lừa.
Đàm tú tài: “Đọc phần phía trước.”
Tần Ngộ đi tới sân sau thì thấy tiếng con lừa.
Tần Ngộ càng thêm kính nể trụ trì và cảm thấy tự hổ thẹn. Mỗi lần nói chuyện với trụ trì xong cậu lại cảm thấy mình bình tĩnh hơn khi đối mặt với Lưu Văn Nguyên.
Nếunóithếnàocũnglàsaithìgiữimlặnglàtốtnhất.Vàsựthậtchứng minhcậulàmđúng.Nhữngngườikhácnóimộtlúckhôngthấycậutiếp lời thì cũng biết điều tan đi.
“Hiếu tử bất phục ám, bất đăng nguy.”
Thậtracậurấtthươngem,nếukhôngTriệuCẩmChâucũngkhôngdám trêu chọc anh mình như thế.
TronglớpẤttruyềnđếntiếnggiọngnóibìnhthảnđầynhịpđiệucủa Đàm tú tài, mỗi chữ đều rõ ràng.
TầnNgộthởramộthơivàlấybìnhtĩnh.Trướckhiphutửđitớicậuvẫn dựa theo tốc độ của mình để luyện tập.
Tần Ngộ mím môi và dựa theo ý của mình lý giải sâu hơn.
Tần Ngộ vàTần Hoài Minh cúi đầu nhịn cười.
ĐàmtútàiđiđếnbêncạnhTầnHoàiMinhvànhìntừtrêncaonói:“Thị tọa ư quân tử.”
Con lừa con ăn hết cà rốt bỗng đứng dậy cọ vào người Tần Ngộ khiến cậulảođảo.Nóthấythếthìngẩngđầuhípmắtnhehàmrăngchỉnhtềvà kêu vang. Có ngốc cũng biết thằng nhãi này đang cười cậu.
“……Nhữngkẻđượcyêumàkhôngkiêu,kiêumàcóthểchịubịgiáng địa vị, giáng địa vị mà không oán hận, oán hận mà có thể tự khắc chế, hiếm lắm. Vả lại, đê tiện phương hại tôn quý,…” (Xuân Thu – Tả truyện)
SauTriệuCẩmĐườnglàLưuVănNguyên.Tìnhhuốngcủathằngnhãi nàytốthơnnhữngngườikhácnhiều.Cậutađọclưuloát,giảiđápcũng không tệ. Phu tử khen một câu thế là Lưu Văn Nguyên lập tức không giấu được đắc ý và lặng lẽ liếc mắt nhìnTần Ngộ với vẻ khinh thường.
TrụtrìlàngườicótrítuệlớnnênTầnNgộcảmthấyvôcùngmaymắnvì bản thân có thể quen biết và học hỏi ông ấy.Tuy trụ trì cũng không thừa nhận có dạy cậu cái gì.
“Buổisángcómưanhỏnêntrờivừaướtvừalạnhmàcháuvẫnchạytới đây.”
ĐàmtútàikhôngđánhgiámàtiếptụckiểmtraTầnNgộvềnộidung Kinh Thi.
Sau khi ăn cơm trưa cậu cầm hai củ cà rốt tới thế là con lừa kêu càng kinhhơn.TầnNgộchonóăncàrốtrồigiúpnóchảilông.Lúcpháthiện có chỗ bị rối cậu xoay người cầm khăn dấp nước cho ẩm và lau người cho nó.
ThấyánhmắthoàinghicủaTầnNgộvàTầnHoàiMinhthếlàcậunhóc nóng nảy: “Thật đó. Các ngươi không biết đâu, thằng nhãi Triệu Cẩm Châukhốnnạnkiabánđứngtanênchamẹquảntanghiêmlắm,còncắt tiền tiêu vặt.”
Chớpmắtđãtớibuổitrưa.LúcnàysắcmặtĐàmtútàimớihơigiãnra. Ông nhìn Tần Ngộ và nhàn nhạt nói: “Tạm được, ngày thường không được chậm trễ, còn phải nỗ lực hơn.”
Đàmtútàitrầmngâm:“Quântửdĩnhântồntâm,giảithíchthếnào?” (Người quân tử vốn lấy điều nhân giữ ở trong tâm – Mạnh Tử)
TầnHoàiMinhthấpgiọng:“Ngộđệ,dựatheotiếnđộnàythìtanghĩtới năm sau đệ sẽ lên lớp Giáp đó.”
SaukhingồixuốngTầnNgộmớinhìnthấytrụtrìđangxemmộtcuốn sách kinh. Không bao lâu sau trong căn phòng nhỏ đã vang lên tiếng giảng giải kinh văn vừa ôn hòa vừa trầm thấp.
khó tránh khiến người khác cảm thấy dối trá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Ngộ nghĩ thầm con lừa này đúng là người gặp người yêu.
TầnNgộcầmbút,vừađọcnhẩmtheovừaghépvầnchonhữngchữlạ. Đợi phu tử đọc xong một lần thì bắt đầu giảng giải ý nghĩa.
TriệuCẩmĐườnglậptứcvuivẻbởimộtđoạnnàyTầnNgộđãgiảng riêng cho cậu nên cậu thuộc nha!
Sắc mặtTần Ngộ đỏ ửng: “Hai người còn khen nữa là ta xấu hổ lắm.”
Tần Ngộ chỉ cười cười chứ không nhiều lời bởi lúc này nói gì cũng khôngtốt.Nếucậuhùatheosẽlàtựcaotựđại,nếukhiêmtốnmãilại
Tần Ngộ:………
TầnNgộcungkínhnói:“Conxinnhớkỹlờiphutửdạydỗ.” Đàm tú tài “ừ” một tiếng và khoanh tay chậm rãi rời đi.
TriệuCẩmĐườnglậptứckểkhổ,bộdạngnhưthếnếuTriệuCẩmChâu ở đây thì hai anh em nhà này sẵn sàng đánh nhau ngay ấy. Nhưng Tần Ngộ và Tần Hoài Minh biết Triệu Cẩm Đường chỉ mạnh miệng thôi.
TầnNgộchánchảbuồnnói.Tronggiólạnhcậucưỡiconlừatớichùa Thù An.
Tần Ngộ vui vẻ: “Thật ạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TầnNgộkhôngbiếtnênkhóchaycườivàxoađầunórồimớiđira ngoài.
TriệuCẩmĐườngnắmchặttrangsách,chópmũithấmmồhôi.Lúccậu nhìn thấy vạt áo màu xám xuất hiện trước mặt mình thì tim nhảy lên tới cổ.
Sau đó cậu đọc hết luôn.
Cólẽlầnnàyphutửkiểmtravàbiểuhiệncủacậukhôngtệnêncómột khoảng thời gian Lưu Văn Nguyên không tìm cậu gây phiền toái nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
NếuTầnNgộchỉbiếtđọcvẹtthìcũngthôiđi,nhưngngaycảlýgiảicủa cậu cũng sâu sắc hơn họ nhiều.
Lớphọcimlặngtớiđộkimrơicũngnghethấy.Khôngbiếttừkhinào những người khác đều đã dựng lỗ tai lên.
Bọnhọvàophòng,thậmchíconlừacũngđượcvào.Theolờitrụtrìnói thì vạn vật đều có linh tính, nếu đã có chỗ tránh rét thì hà cớ gì phải để nó chịu lạnh.
Thờigiannóichuyệnphiếmlúcnàocũngtrôiquanhanh.Bangườivội vã tạm biệt rồi ai về nhà nấy.
TriệuCẩmĐườnghâmmộđếnhỏngngười:“Khôngbiếtkhinàotamới lên được lớp Giáp.”
CậunhócđáprấtấpúngkhiếnsắcmặtĐàmtútàingàymộttrầmxuống. Những người khác không dám thở mạnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.