Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Mộc Tử Kim Tam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Càng đọc càng thấy nhiều cái mới
Trương thị chạy ra khỏi bếp và đưa cho cậu một chậu nước ấm, “Con maurửatay,rửamặtđi,cơmsắpxongrồi.”Nóixongbàlạichạyvộivào xào rau vì sợ đồ ăn cháy.
Vốncậutưởngngườicổđạikhôngthấutìnhđạtlý,bảothủkhôngchịu thay đổi. Nhưng đọc nhiều cậu mới phát hiện kẻ bảo thủ cũ kỹ là mình.
ĐâylàmộtđoạnLễKý.TầnNgộgiảnggiảiýnghĩachínhxácchođối phương sau đó lại nêu thêm ví dụ của hiếu kinh.
Tần Ngộ viết xong một nét cuối cùng thì gác bút lông trên giá sau đó lắc lắc cổ và vô tình nhìn thấy một bóng dáng cao lớn nghiêng nghiêng phía trước.
Cậulấysáchvởbútmựcraôntậpnộidungvừahọcbuổisáng.Cảm thấy đã học thuộc nên cậu bắt đầu viết chính tả.
Chương 16: Càng đọc càng thấy nhiều cái mới
Tần Ngộ cũng thầm đọc nhẩm, coi như ôn luyện.
Tần Ngộ:………
“Taquenrồi.”TầnNgộôntồnđáp.
TầnNgộnhẹchỉvàotrangsáchvànói:“Lýgiảicủangươihầunhưđúng hết rồi, nhưng phần đầu hơi chệch khỏi quỹ đạo vốn có.” Triệu Cẩm Đường càng nói càng lưu loát hơn, phần sau quả thực tốt hơn nhiều.
Cậu không phải người đầu tiên tới lớp. Lúc đi vào cậu thấy trong lớp có hai người. Trong đó có một người chào hỏi và thấy cậu đeo rương đựng sách thì nói: “Tần Ngộ, giữa trưa ăn cơm không cần mang rương đựng sách về đâu.”
Lúc ngâm nga cậu nhắm mắt lại, như thế mắt cũng được nghỉ. Cậu không muốn bị cận thị bởi tuy nơi này có mắt kính nhưng dùng ngón chân nghĩ cũng biết ở thời đại mà trình độ sản xuất còn thô sơ thế này thì thứ ấy không phải người bình thường có thể dùng được.
Nhàcậunhỏlạithêmconvậtnuôinênngàythườngphảichúýdọndẹp phân kịp thời, lông tóc của con lừa cũng phải chải sạch sẽ gọn gàng.
Ngườikiađaulòngđếmsáuđồngtiềnđưachobàvànhỏgiọnglẩm bẩm: “Cái đám tham ăn, toàn đòi ăn ngon.”
Ở trong ấn tượng của mình cậu cho rằng người cổ đại đa phần đều ngu muội, ngu hiếu. Có những câu chuyện nổi tiếng như chôn con nuôi mẹ khiến người ta phản cảm. Bởi vì những chuyện như thế được kể quá nhiều nên người hiện đại luôn có cảm giác cổ đạp áp lực nặng nề, là thứ phong kiến thối nát.
Trươngthịhémiệngcườivàbưngđồănrasauđóhaimẹconngồitrong sânăncơm.ĂnxongTầnNgộlạivàotrongxưởngchảilôngchoconlừa rồi cho nó ăn.
Thật ra triều đại càng sâu xa thì tình hình càng khác xa tưởng tượng. Cũng vì tiếp nhận những thông tin lệch lạc nên người hiện đại mới gán cho người cổ xưa những bản chất kém cỏi. Cũng may hiện tại cậu đã có thể sửa lại. Chẳng trách mọi người đều nói càng học càng vỡ ra nhiều điều.
TầnNgộthulạiánhmắtvàdọnsáchvởtrướcmặtsauđólấymộttậpthơ ra xem một lát mới nhắm mắt lặng lẽ nhẩm.
TriệuCẩmĐườngbừngtỉnhvàtinhtếcânnhắcsauđónhỏgiọngnói: “Ta đã hiểu, ta đã hiểu rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Ngộ có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì nhưng không quan tâm. Cậu không cảm thấy việc cõng rương sách phiền toái, ngược lại cậu coi đây là một loại huấn luyện rất có ích.
TriệuCẩmĐườnglénnóivớicậurằngnếucứtiếptụcnhưthếthìsợlà hỏng người mất.
DướiánhmắtcổvũcủaTầnNgộ,TriệuCẩmĐườnggậpghềnhgiảng giảisuynghĩcủamình.Vấtvảlắmmớinóixongthếlàcậuhơingước mắt nhìnTần Ngộ giống một học sinh nghịch ngợm đang sợ hãi nhìn thầy giáo.
Bàdỗinói:“Khôngphảitađãnóimấyviệcthểlựcnàycứđểtalàm sao?”
Mọi người thường nói “Thân thể tóc da nhận từ cha mẹ nên không được hủy hoại, đó là khởi đầu của chữ hiếu.” Ý của những lời này là làm người trước tiên phải yêu bản thân rồi mới có thể nói tới yêu người khác.
Trươngthịđónlấycáibátvànhanhnhẹncắtmộtmiếngđậuchokhách, lại dùng giấy bao ba miếng đậu phụ khô rồi cười nói: “Tổng cộng sáu văn tiền.”
TầnNgộthởdài:“Nhưngngươinhưthếcũngquáđángsợ.” “Không có lần sau, không dám có lần sau.”
CậuđỡtránvànóivớiTriệuCẩmĐường:“Ngươinghiêmtúcmộtchút đi, đừng làm bộ mặt như thế nữa.”
Người nọ lắc lắc đầu, trong lòng mắng “Con mọt sách”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Ngộ thưởng thức tay nghề của mình. Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này nhưng hiệu quả thực sự không tồi. Cậu cất kéo đi sau đó dọn chỗ lông vừa cắt xuống.
Ngaycảviệcđọcsáchcũngcónhiềungườicảmthấyđólàmộtđámhủ nho, ngoài viết mấy chữ thì chẳng làm được gì.
TriệuCẩmĐường:“À.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Ngộ và mẹ đều yêu quý con lừa con đồng thời chăm sóc nó rất tốt. BãđậucònthừasaukhilàmđậuđượcTầnNgộủlênmenrồitrộnvớicỏ xanh đút cho con lừa ăn. Ngẫu nhiên cậu còn cho nó ăn mấy quả táo.
Theotiếngkéorăngrắcvanglên,lônglừamàuxámnhạtsôinổirơitrên mặt đất. Nửa khắc sau lông của con lừa đã được sửa sang chỉnh tề.
Cậungâmngaxongvàmởmắtrathìđộtnhiênnhìnthấycáimặtmâm của Triệu Cẩm Đường.
Hơn nữa đậu phụ khô cũng không ảnh hưởng tới việc bán đậu phụ và sữa đậu nành thế nên mỗi ngày Trương thị đều bán được nhiều tiền hơn trước. Nếu là ngày họp chợ hoặc ngày lễ thì tiền bà kiếm được sẽ trực tiếp gấp 2 hai lần. Nay trong nhà có con lừa nên dù làm nhiều thế nhưng bà lại nhàn hơn cả trước kia.
KhuchợcủatrấnTrườngNinhtrànđầyngườitừcácnơitớihọpchợ. Gà,vịt,ngỗngkêuliênmiênkhôngdứtxenlẫntiếngngườináonhiệt cực kỳ.
Tần Ngộ nhìn chỗ Triệu Cẩm Đường đang chỉ: “Hiếu tử bất phục ám, bất đăng nguy, cụ nhục thân dã. Phụ mẫu tồn, bất hứa hữu dĩ tử.” (Ý rằng song thân khỏe mạnh thì làm con có hiếu không kết oán với người khác, chớ hứa hẹn báo thù, bán mạng cho bạn, e vạ lây sang cho cha mẹ.……)
Tần Ngộ đúng là nghẹn họng. Sao cậu lại có ý nghĩ này được nhỉ?
Nhưngnóitớinóiluibọnhọvẫnthànhthậtmuavề.Mộtmiếngđậuphụ khô cắt thành hạt lựu ăn với cơm đúng là thơm.
Tần Ngộ không để bụng: “Con cũng chỉ tiện tay thôi mà.”
Mườilămphútsaunhữngngườikháccũnglụctụctới.Mọingườiđều nghiêm túc làm việc của mình, bầu không khí học tập dâng cao.
Tần Ngộ thử hỏi: “Một đoạn này có ý gì ngươi cũng không biết hả?” TriệuCẩmĐườngnghĩnghĩvànói:“Cóvàichỗtahiểunghĩamặtchữ.”
Có lẽ đối phương lớn tuổi hơn bọn họ, lại thất bại khi lên lớp nên gần nhưkhônggiaolưuvớinhữngngườicònlại.Ngườinàychỉngẫunhiên hỏi phu tử những chỗ chưa hiểu sau đó lại về chỗ buồn đầu đọc sách.
LúcmớibắtđầubánđậuphụkhômọingườicònengạithếlàTrươngthị dựa theo kế của con trai và mời mọi người nếm thử. Sau khi nếm xong bọn họ đều muốn mua một hai miếng mang về nhà ăn.
Látsaucậumangmộtcâykéotớinhưngconlừaconthấythứsắcnhọn đã sợ hãi.
Làmthơchínhlàmộttrongnhữngkỹnănggiaolưuquantrọngnhấtcủa người đọc sách, đồng thời cũng là nội dung của khoa cử và là điểm yếu của Tần Ngộ. Hiện tại cậu cũng luống cuống nhưng không có cách nào khác, chỉ đành đọc chút thơ từ để tìm cảm giác.
Sángsớm,mặttrờiđỏtươichậmrãidânglêntừđườngchântrời.Ánh nắng sáng ngời xua tan đêm tối mang tới sự phấn chấn.
Tần Ngộ vỗ vỗ lưng nó và nói: “Chờ tao một lát.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Ngộ xoa xoa đầu con lừa. Thằng nhãi này có đôi mắt vừa to vừa đen. Nó nhìn Tần Ngộ không chớp mắt sau đó dụi dụi vào người cậu, miệng phát ra tiếng kêu sung sướng.
Đậu phụ khô Trương thị làm có hình dáng ngay ngắn, dày bằng đồng hai xu, to bằng tay trẻ con. Nghĩ tới phí tổn và công nên bà và con trai thống nhất bán giá 1 văn tiền một miếng.
“Được rồi, đừng nghịch.”Tần Ngộ cười nói.
Cậusờsờcổconlừavàpháthiệncómộtchỗkhôngthuậnthếlàthòlại gần để nhìn thì thấy lông chỗ ấy vừa dài vừa rối.
Tần Ngộ vội giấu cây kéo ra sau lưng sau đó đút chút đồ ăn cho con lừa rồi nhân lúc nó đang mải ăn cậu nghiêng người giúp nó cắt bớt chỗ lông dài.
Tần Ngộ hoài nghi đối phương căn bản không về nhà ăn cơm trưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TriệuCẩmĐườngcườihêhêvànhỏgiọngnói:“Tathấyngươichưađọc xong nên không dám quấy rầy.”
Người bên cạnh không nhịn được phụ họa: “Đúng đó, một miếng đậu phụ khô be bé mà mất một văn tiền. Vừa bỏ vào miệng nhai hai cái đã không còn gì.”
TầnNgộliếcmắtnhìncậuvàhừmộttiếng.LờinàyTriệuCẩmĐường nói quá nhiều rồi nhưng cậu cũng lười chẳng thèm cãi cọ mà chỉ hỏi: “Làm sao thế?”
Sauđócậuchơivớiconlừamộtlátmớirờiđi.TầnNgộmởrươngđựng sách ra lật xem ghi chép buổi sáng của mình sau đó vừa đi tới trường vừa ghi nhớ.
“Có một đoạn văn ta không hiểu, ngươi xem giúp ta.”
Cậuxoayngườisangchỗkhácvàchỉlátsauđãlưuloáthọcthuộcmột đoạn kia.
Một trong hai người tới sớm hơn cậu hôm nay chính là người này, cũng là học sinh lớn tuổi nhất của lớp Ất. Trước đó không lâu đối phương thi lên lớp nhưng thất bại nên hiện tại càng thêm nỗ lực học tập.
NóithậtlàlúcmớinghethấycáchgiảithíchnàyTầnNgộrấtkinhngạc. Cậu không đoán được người cổ đại lại có tinh thần nhân văn như thế.
Tần Ngộ buông rương đựng sách và vào phòng mang bàn ghế ra dọn ngoài sân sau đó mới đi rửa tay. Lúc này đồ ăn cũng xong thế là Trương thị định đi dọn bàn ghế, ai ngờ mọi thứ đã sẵn sàng rồi.
LúcsắpnấucơmxongthìTầnNgộcõngrươngđựngsáchtrởvề. “Mẫu thân.” Vừa vào cửa cậu đã gọi.
Chưatớibuổitrưađãbánhếthàngthếlàbàdọnđồvàtớisânsaunấu cơm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.