Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Xuyên qua

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Xuyên qua


TrướckiaTầnNgộnóilờinàyTrươngthịcònkhôngtin.Làmgìcóđứa nhỏ nào không thèm ăn nhưng ai biếtTần Ngộ thật sự nhịn được vì thế bà chẳng biết làm sao, đành phải nghe con.

Mà đó là dưới điều kiệnTần Ngộ không bị bệnh.

Mãitớitrưa,đậuphụvàđậunànhđềubánhếtmẹcậumớithudọnsau đó xoa khuôn mặt nhỏ của con trai, “Ngộ Nhi đói rồi phải không? Để mẫu thân đi nấu cơm nhé.”

TầnNgộcầmbánhđậunhưngkhôngăn.Cổhọnghơingứanêncậuphải nhịn một lúc, trong đầu chợt nhớ tới quá khứ của mình.

Thế nên một năm họ kiếm được chừng 40 lượng đã là tốt lắm rồi.

Mộtnămcó365ngàynhưngđâuphảingàynàobàcũngbánhếtđậu phụ. Có ngày mưa gió bão bùng hoặc đổi mùa thì việc buôn bán sẽ không được tốt.

sáng để chuẩn bị bán đậu phụ.

Trước kia có một lần cậu bị bệnh nặng, mẹ ngày đêm canh ở bên cạnh khóclócđếnsuýtmù.Lầnấyhaimẹconhọđềunhưđộkiếpvàđiềunày khiến Tần Ngộ chấn động.

Sau đó bà sẽ nhóm lửa nấu hỗn hợp đã lọc, trong lúc ấy phải canh để thêm nước chát. Đây là công việc tỉ mỉ, đòi hỏi sự tập trung. Nếu cho thêm chút nước chát thì đậu phụ thu được sẽ ít hơn, còn nếu cho quá nhiềuđậusẽbiếnthànhmàuđen,đươngnhiênsẽphảibỏ.Cònnếuthiếu nước chát vậy có hai khả năng: thiếu ít thì thu được đậu phụ non, nhưng nếu thiếu quá nhiều sẽ không thành hình. Đã thế lúc thêm nước chát còn phải quấy không ngừng, mãi tới khi đậu kết tủa.

Cậunỗlựcphốihợptrịliệu,cắnrănguốngthứthuốcchuaxótvàkiên cường sống tiếp. Hiện tại cậu chỉ nhỏ gầy hơn bạn cùng lứa một chút, còn thân thể đã không thành vấn đề.

Nghe thì rất nhiều nhưng đây chỉ là trạng thái lý tưởng.

TrươngthịtínhTầnNgộnhỏnênănxongcanhtrứngvàcanhcáchạchlà no. Còn bà ăn cơm độn khoai lang với rau xanh, có thêm tóp mỡ coi như thêm chút mặn là được.

“Mẫuthân,conmuốnrửatay.”CậuxòetaychoTrươngthịxem.

TầnNgộngoanngoãnđitheomẹmìnhrồihaimẹcònđiraphíasaucửa hàng.

Nhắmmắtlạicậucũngcóthểthongdongđitrongnàymàkhôngchạm vào cái gì.

Lại có người tới mua đậu phụ thế là bà đành thu lại tầm mắt sau đó nhanhnhẹncắtmộtmiếngđậuvàbỏvàobátchokháchrồilạimúcmột bát sữa đậu nành. Tổng cộng 4 văn tiền.

VàogiờThìnhaikhắc,tức7giờrưỡisáng,Trươngthịdọnđậuphụlên cái bàn trước cửa hàng và có người lục tục đến mua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

vượt qua được.Tính ra thì cái gì cũng cần tiền.

Cửa hàng là của nhà nên không phải mất tiền thuê. Đậu nành lúc này có giá hai văn tiền một cân, và một cân đậu nành có thể làm ra 2.3——2.6 cânđậuphụ.Mộtkhuônđậuphụnặngchừng5cânrưỡinêncần2.2cân đậu. Nếu trừ phần sữa đậu nành nữa thì một khuôn đậu sẽ mất 2.5 cân đậu nành, tức là 5 văn tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trừ những yếu tố kể trên thì còn các loại thuế khoán nữa. Nhà họ Tần còn khá may vì tổ tiên là nông dân mà triều đình thì chủ yếu đánh vào giớithươngnhânnêntrừkhiviệclàmănlớn,nếukhôngchẳngainhập thương tịch.

SaugiờngọlàthờigiannghỉngơihiếmcóvìthếTrươngthịsẽđingủ một lát. Ngày nào bà cũng phải dậy vào giờ Dần, cũng chính là 3 giờ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng người nhà họ liên tiếp bị bệnh qua đời, trong lúc ấy tiền bạc cũng như nước chảy ra ngoài vì phí khám chữa bệnh và thuốc men. Đáng tiếc cuốicùngvẫnkhônggiữđượcai,tiềntíchcóptrongnhàcũngkhôngcòn lại bao nhiêu. Mấy năm trước Tần Ngộ bị bệnh vì thế Trương thị vất vả làm việc cả năm cũng không dư được đồng nào.

Trương thị mặc một bộ váy áo vải thô, bên hông là tạp dề. Tần Ngộ vừa xuấthiệnbàđãthấyvàtươicười:“NgộNhi,phòngbếpnónglắm,conra sân chơi đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

NhàhọTầnkhôngmualừanênmỗingàyđềulàmẹcậutựtaymàiđậu nành.Việc ấy cực kỳ tốn thể lực, sao có thể không ăn chút đồ mặn bồi bổ được?

Mộtkhuônđậuphụchialàm9miếng,mỗimiếng3văntiền,nhưvậysẽ thu được 27 văn tiền. Sau khi trừ phí tổn còn lại 22 văn tiền lời.

“NgộNhi,saovậy?”Trươngthịđangbậngóiđậuphụchokháchvàthu tiền nhưng vẫn nhìn đứa con nhỏ đang trên cái ghế bên cạnh và hỏi.

Bà nghe đại phu nói cá chạch là đồ bổ, người nào yếu ăn vào sẽ khỏe hơn.Vìthếbàthươnglượngvớimộthộnôngdântớimuađậuphụvà lấy vật đổi vật.

cũng biến thành người dưng, cha con họ đã sớm không có tình cảm gì. Ôngbànộivàngoạicũngcóvàiđứacháunênbảnthâncậuvốnkhông có cảm giác tồn tại quá lớn.

Hômnayđúngngàyhọpchợnêntừsángsớmngườidântừcácthôngần đó đã ùa vào trấn Trường Ninh. Tiếng người, tiếng gia cầm, tiếng c·h·ó sủa và tiếng chim hót trộn lẫn bên nhau khiến cả trấn nhỏ vô cùng náo nhiệt.

Đầu hạ nămThiên Chính thứ 6.

Màtệhơnlàcharuộtcủacậuđờinàyđãsớmquađờicùngôngbànội. Cậu được người mẹ góa bụa một tay nuôi lớn.

Saukhixuyênđếncổđại,tìnhtrạngcủacậucũngkhôngtốthơnlàbao. Cậu xuyên qua từ khi còn là bào thai, lại sinh non, trước năm tuổi toàn phải dựa vào thuốc.

Giờ phút này, trong học đường vang lên tiếng đám nhỏ đọc sách. Nó xuyênquacửasổvàtruyềnraxa,mãitớikhibịtiếngồnàocủakhuchợ át mất.

Một miếng đậu phụ to bằng bàn tay là ba văn tiền, sữa đậu thì một văn tiềnmộtbát.Ngườitớimuađậuphụhaysữađậunànhthườngtựmang bát.

TầnNgộđứngởbêncạnhngoanngoãnnhìn,ngẫunhiênthấymẹlo không hết việc cậu sẽ tiến lên hỗ trợ.

Cậu mải suy nghĩ nên mãi tới khi trên tay dính dính mới hoàn hồn thì thấybánhđậuđãhơichảy.Cậulắcđầuvứtnhữngýnghĩvớvẩnrồicẩn thận ăn bánh.

Cănnhànàynhỏ,khôngcóđủchỗchocáibànlớnhơn.Lúckhôngmưa hai mẹ con họ sẽ ăn cơm trong sân, ngày mưa thì ăn trong xưởng.

Cửa hàng nho nhỏ này có nhà ở, một cái xưởng làm đậu, một cái sân bé và nhà xí. Mọi thứ khá chen chúc nhưngTần Ngộ đã ở chỗ này bảy năm.

Đồănđượcđặtlênbàn,làmộtbátcanhcáchạch,mộtbátthịtvụnchưng với trứng, còn một bát rau xanh xào tóp mỡ. Trước mặt Trương thị là một bát cơm độn khoai lang đỏ còn thừa từ buổi sáng.

Sau đó bà sẽ đổ đậu phụ hoa ra khuôn có vải lọc rồi để một tấm gỗ lên trên, lại thêm một cái chậu gỗ đựng vật gì đó nặng chừng 20 cân. Sau30phútđậusẽthànhhình.Mộtkhuôn đậu cứ thế ra đời. Bà cứ làm đi làm lại như vậy cho tới khi đủ số lượng bán trong buổi sáng.

Hơn nữa, qua nhiều năm làm lụng vất vả bà cần được nghỉ ngơi nhiều. Thếmàchỉnhữnglúcbệnhđếnkhôngdậyđượcbàmớinghỉ,cònlạicăn bản bà không ngơi tay một ngày nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mỗingàysáukhuônnhưvậybàkiếmđược132văntiềnlời,thêmsữa đậu nành nữa thì khoảng 160 văn tiền.

Nghe mẹ hỏi thế làTần Ngộ lắc lắc đầu, “Con không sao.”

Ngườiởkhunhàphốchủyếulàđịachủvànhữngnhàgiàucó,ngoàira còn có học đường cần yên tĩnh.

Người tới lui trên trấn đều là những người đó, mấy năm nay phần lớn kháchtớiđềuquenmặt.ThấyTầnNgộhọsẽcườivànóivàicâu.Bản thân cậu cũng sẽ ngoan ngoãn trả lời.

Cửahàngđậuphụnhàhọbétí,đủđểhọgiữlạinôngtịch,thuếkhoántự nhiên cũng tính theo đó.

Người phụ nữ cầm một miếng bánh đậu đưa cho con trai và dặn đứa nhỏ chơitrongsâncònmìnhthìnhanhchóngvàophòngbếpnhỏcạnhxưởng để nấu cơm trưa.

Cậu ăn xong miếng bánh là chạy tới cửa bếp nhìn.

Đây là thu nhập ngày thường của Trương thị. Nếu là lúc họp chợ bà sẽ chỉ nghỉ trưa một lúc rồi buổi chiều lại mài đậu nành và làm thêm ít đậu phụ. Bởi vì lúc họp chợ người dân từ nơi khác tới đây sẽ mua hết đậu phụ,còndânđịaphươngkhôngmuađượcsẽtớivàobuổichiều.Cóđiều bà chỉ làm hai khuôn bởi đậu phụ cần phải bán trong ngày, nếu để qua đêm sẽ phải bỏ. Hai khuôn đậu phụ là 54 văn tiền, trừ chi phí cũng được 44 văn tiền.

Tần Ngộ nhìn bà: “Mẫu thân không ăn thì con cũng không ăn.”

Nhữngthứnhưcủi,gỗdùnghàngngàythìphảimua.Bọnhọbênnàylà phương nam, mùa đông ướt lại lạnh, nếu không có than củi sẽ rất khó

NhưngTầnNgộkhôngnghetheomàvữngvànggắpcáchạchbỏvàobát của mẹ. Trương thị che miệng bát: “Ngộ Nhi ngoan, đây là đồ bổ cho con ăn khỏe người.”

ChợởtrấnTrườngNinhhọpmỗinămngàyvìthếmộtthángTrươngthị có thể kiếm 5 lượng bạc từ việc bán đậu phụ. Một năm chính là sáu mươi lượng bạc.

Ánh mắtTần Ngộ nhìn quanh một vòng. Cũng may nhà họTần còn một gian cửa hàng bán đậu phụ. Nếu bọn họ ở nông thôn và dựa vào trồng trọtđểsốngthìTầnNgộcũngkhôngcầngiãygiụalàmgì,chếtsớmsiêu sinh sớm, không cần liên lụy mẹ mình.

MộtlátsauTrươngthịđivàotrongnhàdọnmộtcáibànbốngócrasân, Tần Ngộ thì tự giác đi xếp ghế. Bàn này là dạng thu nhỏ của bàn tám góc,mỗimặtchỉcóthểngồimộtngười,nhưngvớinhàhọTầnthìthếlà vừa vặn.

Bà bỏ đậu nành đã ngâm cả đêm vào cối và xay. Đây là công việc phí thờigian,phísứcnhất.Đợixayxongđậubàmớilọcđểtáchbãđậuvà sữa đậu.

Từ3giờsángđến7giờrưỡibàcóthểlàmsáukhuônđậuhủ,mỗikhuôn là 9 miếng, mỗi miếng giá 3 văn tiền. Nếu có đậu phụ non thì giá giống nhau nhưng trọng lượng sẽ nhiều hơn bởi vì thứ ấy nhiều nước hơn, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều. Như vậy nếu bán hết đậu phụ làthuđược162văntiền,hơnnữabàcònbánsữađậunànhnênmỗingày có thể kiếm gần 200 văn tiền.

Nhưng họ còn phải trừ chi phí sinh hoạt của hai mẹ con và các loại phí tổn vụn vặt. Đây là một khoản không nhỏ vì họ không có ruộng, gạo thóc đều phải đi đong. Thân thể Tần Ngộ yếu ớt vì thế phải được ăn lươngthựctinh.Trươngthịcóthểtựmayvánênthườngsẽrangoàicắt mấy khúc vải bông về nhà làm quần áo cho con mình.

Bànhìnthịtcáchạchđầycóngọntrongbátmìnhthìvộinóiđủrồi.Lúc này Tần Ngộ mới từ bỏ và cúi đầu ăn cơm.

Chương 1: Xuyên qua

Trươngthịthươngcontrainêncứcáchmộtđoạnthờigianđềumuaítđồ ănvặt,thịttrứngcũngchưatừngthiếu.Tínhtoáncáckhoảnchimộtnăm thì tới mười mấy lượng bạc. Vì thế cuối cùng họ chỉ tiết kiệm được hơn 20 lượng, mà như thế đã là tốt.

Có đứa nhỏ quấn lấy cha mẹ đòi mua. Lúc có được bánh hấp rồi hắn cực kỳvuivẻ.Tronglúclơđãnghắnnhìnthấyđứacontraicủacửahàngbán đậu phụ ở phía đối diện và đắc ý hếch cằm.

Dân cư của trấn Trường Ninh có chừng hơn 4000 người, là trấn nhỏ đông nhất huyện Nghi Khê. Thế nên Huyện thái gia cũng tương đối coi trọngchỗnàyvàquyhoạchđườngphốrấtkhá.Nơinàyphânrakhunhà phố an tĩnh thoải mái và khu chuyên dùng để bà con họp chợ và thương nhân bày hàng. Ông ấy còn cho người mở rộng đường, dùng đá xanh lát đường nên ngày mưa sẽ không lầy lội.

Mãi1-2nămnămnaytrongnhàmớidưdảđượcmộtchút.TầnNgộthấy thế thì nhiều lần nhắc tới việc mua lừa. Trương thị cũng đồng ý nhưng người bán gia s·ú·c chưa tới nên không có lừa để mua, cũng vì vậy họ chỉ có thể chờ.

Trương thị rũ xuống mắt, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào. Đứa nhỏngoanngoãn,hiếuthảothếnàyvềsaunhấtđịnhphảikhỏemạnhvà sống lâu.

Cậuvốnlàmộtsinhviênhiệnđạivừatốtnghiệpnhưnglạiquađờingoài ý muốn và xuyên tới đây. May mà ở hiện đại cậu cũng chẳng có người thân nào để phải vướng bận đau lòng. Sau khi mẹ đẻ qua đời, cha cậu

NóiđếntaynghềlàmđậuphụcủanhàhọTầnthìphảinóitớibànộicủa cậu. Bà là người chạy nạn tới đây vì quê nhà bị thiên tai. Nhà họ Tần nhậnnuôisauđóbàgảchoôngnộicủacậu.Taynghềlàmđậuphụlàdo bà mang tới, sau khi kiếm được tiền nhà họ mới mua cửa hàng trên trấn này để bán đậu phụ.

Trươngthịmúcmộtgáonướcấmđổvàochậugỗđểcậubưngrangoài đặt trên cái ghế nhỏ nơi cửa phòng bếp.Tần Ngộ cong lưng và nghiêm túc rửa tay.

TrướckiaTầnNgộbịbệnh,mẹluôncanhbêncạnhvìsợvừachớpmắt là cậu sẽ bay đi vì thế làm gì còn tâm tình làm đậu phụ.

Đứanhỏgầyyếu,tócbúihaibên,trênngườilàcáiáovảibôngngắnvà quần dài.Thoạt nhìn trông cậu như năm tuổi nhưng trên thực tế đã bảy tuổi.

NghĩđếnTrươngthị,khuônmặtnhỏnhănnhưôngcụnoncủaTầnNgộ lập tức nở nụ cười.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Xuyên qua