Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị
Mộng Tiểu Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83
Giang Tĩnh Uyên lau tay, bắt đầu bóc vỏ nhót.
“Cậu biết số máy bàn mới lắp nhà tôi không?”
“Cậu lưu vào đi, lần sau cần thì gọi máy bàn, đừng gọi di động. Tháng trước chỉ nghe điện của cậu mà mất mấy chục đồng rồi.”
Hàng loạt ống kính nhắm thẳng vào cô.
“Những thứ có hiện giờ, cậu giúp tôi xử lý hết đi.”
…
Anh và Chung Chước Hoa đã chia tay gần ba tuần, từng nhắn tin cho cô, nhưng cô không hồi đáp.
Giang Tĩnh Uyên thật khó hình dung một người nuông chiều con như Chu Vân Liêm sẽ dạy ra đứa trẻ thế nào.
“Hòn ngọc Viễn Đông của ta ơi, vẻ đẹp của em vẫn còn lãng mạn chứ…?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…” Giang Tĩnh Uyên không đáp.
Anh không có tâm trạng trò chuyện, càng không muốn tán gẫu với một người đang xem giải đua lớn.
“Bít tết? Sườn cừu? Để đầu bếp nướng cho con miếng nhé?”
“Cô ấy.”
Thầy Ngu vốn hiểu rõ bạn mình, chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại với tình cũ.
Giang Tĩnh Uyên tránh trả lời: “Cậu bận đi.”
“Màn hình có màu.”
Lộ Kiếm Ba không chấp người tâm trạng thất thường: “Tôi nghe thư ký nói tin giải trí hôm nay rồi. Chung Chước Hoa bị đồn chen chân, sao cậu không thanh minh? Thanh minh chẳng phải là xong sao?”
Cúp máy xong, anh gấp báo lại, không đọc tiếp.
“Có phải cô không biết Giang Tĩnh Uyên đã có bạn gái?”
Lộ Kiếm Ba chưa ăn sáng, đi tới khu ẩm thực tìm đồ ăn.
Hôm sau, bài phỏng vấn mới đăng báo.
Bộ váy dạ hội cao cấp được may riêng với vải organza* vẽ tay nhiều tầng ôm trọn thân hình mềm mại, bước chân cô khẽ lay động duyên dáng. Quản lý tạm hài lòng với trạng thái tối nay của cô. Lên xe, quản lý không quên dặn dò: “Lát nữa đi thảm đỏ, nhất định đừng để mặt lạnh.”
Quản lý khẽ thở dài: “Chị đã hỏi rồi, anh ấy không đi.”
“Giang Tĩnh Uyên tối nay có đi không?” Chung Chước Hoa nhìn ra cửa sổ hỏi.
Ăn liền năm sáu quả nhót xong, anh mới nói: “Để sau rồi tính.”
Dù hiện tại chưa nhiều nhà có máy tính, nhưng năm năm, mười năm nữa sẽ dần phổ cập.
“Cộc cộc.” Thầy Ngu gõ cửa gọi: “Ăn cơm thôi.”
Cửa bị khóa trái, quản lý không vào được.
Chung Chước Hoa sực tỉnh, nhớ ra mình còn phải dự tiệc từ thiện, vội mở cửa.
Cả hai từng cuồng nhiệt bên nhau vài tháng, rồi mới đây đã chia tay.
“Cậu bỏ một số tiền lớn như vậy để mua đất ở vịnh Thâm Thủy…” Ai ngờ nhà chưa xây xong, hai người đã chia tay, “Vậy cậu vẫn định sẽ thường ở lại Hồng Kông à?”
Lộ Kiếm Ba: “Tôi đang ở đường đua F1, ai hiểu tôi nói gì đâu. Người hiểu được chỉ có Chu Vân Liêm, cậu còn sợ cậu ta nghe thấy à?”
“Cơm hải sản?”
Vừa thấy xe bảo mẫu của cô đến là lập tức ào lên vây kín.
Nếu không nhờ cuộc điện thoại này, thầy Ngu hoàn toàn không biết Giang Tĩnh Uyên và Chung Chước Hoa đã chia tay.
Ngoài mấy dự án lớn, cơ hội ở lại Hồng Kông không nhiều.
Cô nhìn vào gương, làn da trắng ngần lại lộ vẻ tái nhợt, chẳng chút sức sống. Đến cả chuyên gia trang điểm cũng nhận ra khác thường, khi làm tóc còn lo lắng hỏi cô có khó chịu ở đâu không. Dù đánh phấn má vẫn không thể khiến gương mặt hồng hào như trước.
“Chu Thời Diệc khó chăm thật, còn khó chăm hơn cả con trai tôi.” Lộ Kiếm Ba nhấp ngụm cà phê, “Quên mất cậu còn độc thân, có nói cậu cũng chẳng hiểu được.”
Trong phòng chỉ còn tiếng bấm phím điện thoại, lúc này vang lên tiếng hát trong trẻo từ sân.
Giang Tĩnh Uyên: “Tôi ra ngay.”
“Giang tổng, anh có gì cần dặn dò?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Tĩnh Uyên tắt máy, gọi cho Lộ Kiếm Ba hỏi tin xấu của Chung Chước Hoa trên mạng có nhiều không.
Cúp máy, anh ngồi một mình trong thư phòng rất lâu.
“Bà cô ơi, chị nói em nghe thấy không?” Quản lý sốt ruột nhắc.
Không phải anh giả vờ không nghe thấy câu hỏi của thầy Ngu, chính anh cũng đang tự hỏi điều đó.
Ngay trang đầu là #Giấc mộng hào môn của Chung Chước Hoa tan vỡ#.
Ngoài cửa không thấy ô tô.
Giang Tĩnh Uyên quên mất có lưu chưa: “Tự xem danh bạ đi.”
Cô phủ nhận thẳng thừng việc từng yêu nhau.
*Vải organza:
Sắp đến nơi, trước khi xuống xe, quản lý lại nhắc: “Dù phóng viên hỏi gì, kể cả hỏi thẳng có phải em chen ngang vào chuyện tình cảm nhiều năm của Giang Tĩnh Uyên với mối tình đầu không, em cũng đừng tỏ thái độ, cứ coi như không nghe thấy.”
Giang Tĩnh Uyên nhắc nhở: “Đừng nhắc tên cô ấy, kẻo bị người khác nghe thấy.”
“Không ăn.”
Thầy Ngu liếc chiếc điện thoại mới trên bàn: “Đây là điện thoại màn hình màu à?”
“Dòng sông nhỏ uốn quanh chảy về phương Nam, trôi đến Hương Cảng xem thế nào…”
Dù là sự kiện nào, quản lý đều phải nhắc cô giữ biểu cảm, đừng để truyền thông bắt lỗi.
Lời phóng viên trích dẫn chắc chắn do chính miệng cô nói, không thể bịa đặt.
Giang Tĩnh Uyên nhìn thấy cái tên này là thấy bực, nhấc máy xong giọng cũng không có thân thiện là bao: “Có chuyện thì nói nhanh!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chung Chước Hoa mỉm cười: “Tôi cũng muốn lo lắng lắm chứ, tiếc là chẳng có cơ hội. Hay là lần sau gặp Giang Tĩnh Uyên, mọi người hỏi xem anh ấy có muốn hẹn hò với tôi không?”
Thầy Ngu rót cho bạn tách trà hoa: “Chúc mừng chỉ cần gọi điện là được, trước giờ đâu thấy cậu quan tâm tôi vậy.”
“Công ty bán dẫn lần trước cậu định đầu tư, đàm phán thế nào rồi?”
Có vệ sĩ hộ tống, cuối cùng cô cũng thoát khỏi đám đông để vào bên trong.
Lộ Kiếm Ba bóp má Chu Thời Diệc: “Sao kén ăn thế, còn kén hơn cả anh nhà bác đấy.”
[Giang Tĩnh Uyên x Chung Chước Hoa] #Giấc mộng hào môn tan vỡ#
Chung Chước Hoa im lặng gật đầu.
“Nghe nói cô không bận tâm chuyện Giang Tĩnh Uyên có người yêu?”
“Không cần, ăn đơn giản thôi.”
Giang Tĩnh Uyên im lặng vài giây: “Chia tay rồi. Cô ấy không muốn nhắc lại nữa.”
Giang Tĩnh Uyên đang định trả lời thì đầu dây bên kia vang lên giọng quen thuộc:
“Tôi tặng cậu cái máy tính, hôm nào đi chọn đi.”
Trêu xong đứa nhỏ, anh tùy tiện gọi một phần rồi quay về chỗ ngồi.
“Nhà không có gì nhiều, để tôi bảo dì đi mua thêm ít đồ ăn.”
Tâm trạng gần đây của Chung Chước Hoa không tốt là có liên quan đến Giang Tĩnh Uyên.
Trong nước chưa có loại điện thoại này, thầy Ngu cầm lên ngó: “Khác gì màn hình đen trắng?”
Phóng viên giải trí ở Hồng Kông chẳng kiêng dè gì, cô sợ Chung Chước Hoa trẻ tuổi bốc đồng mà lộ mặt khó chịu.
Điện thoại reo, màn hình hiện tên “Lộ Kiếm Ba”.
Bụng dạ Chung Chước Hoa cuộn lên khó chịu, miễn cưỡng “ừ” một tiếng.
“Tôi vừa mua cho cậu một chiếc điện thoại màn hình màu, cậu lại đối xử với tôi như thế à?”
Vào nhà vừa thấy Giang Tĩnh Uyên, cô ngạc nhiên: “Sao không gọi báo trước? Xe đâu rồi? Không lái đến à?”
Chỉ sau một đêm, tin đồn lan tràn khắp nơi.
Hơn nửa trang là suy đoán của phóng viên, phía dưới trích dẫn câu nói của Chung Chước Hoa: Tôi vẫn luôn độc thân, cảm ơn đã quan tâm.
Ngồi quay lưng với khoang xe, quản lý không thấy nét mặt cô lúc này.
Giang Tĩnh Uyên tiếp tục: “Không phải cậu thân quen với giới truyền thông sao? Giúp tôi mua hết mọi tin đồn liên quan đến Chung Chước Hoa đi.”
“Không ăn.”
Giang Tĩnh Uyên im lặng uống trà, hiếm khi không phản bác.
Dù có vệ sĩ hộ tống, cô vẫn khó mà di chuyển.
“Họ chia tay vì cô, cô thấy thế nào?”
Gọi hai lần bên kia mới bắt máy.
Giang Tĩnh Uyên: “…”
“Cô ấy đã chia tay với cậu rồi, cậu còn quan tâm vậy sao?”
Thầy Ngu: “Đầu năm nay cuối cùng cũng xếp hàng lắp được rồi, chỉ là mạng hơi chậm, cậu chịu khó dùng tạm nhé.”
Mở ra nhìn, ngoài màn hình màu ra, điện thoại không có gì khác đặc biệt.
Chung Chước Hoa và Giang Tĩnh Uyên chưa từng bị chụp chung khung hình, nhưng trước khi yêu nhau từng cùng tham dự một sự kiện, sau đó Giang Tĩnh Uyên tiện đường đưa cô về. Khi ấy paparazzi chụp được cảnh Chung Chước Hoa bước xuống từ chiếc xe mang biển số Hồng Kông của vị thiếu gia thứ ba nhà họ Giang.
Lộ Kiếm Ba không có ý muốn dội gáo nước lạnh: “Không phải chỗ nào tôi cũng quen thân. Với lại, cô ấy là người của công chúng, chuyện xảy ra rồi là chuyện đã qua. Là ngôi sao, đương nhiên sẽ có người ghét, muốn cô ấy không được yên, cậu không mua hết được đâu.”
“Lưu xong số máy bàn rồi, số đầu tiên ấy.” Thầy Ngu nhắc lại, “Không có việc đừng gọi di động cho tôi.”
Lộ Kiếm Ba cuối cùng cũng hiểu vì sao tâm trạng anh tệ thế, thì ra là bị đá.
Ở phía đối diện, thầy Ngu quan sát anh với vẻ suy tư: “Cậu đến chỗ tôi để chữa lành à?”
Biết tin cô sẽ dự tiệc, hàng loạt phóng viên chờ sẵn ở cổng từ sớm.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Tĩnh Uyên: “Ngay cả cậu ta cũng đừng nói.”
Chương 83
Cậu bé Chu Thời Diệc nhìn: “Chú đừng ăn hết của cháu nhé.”
Anh thân thiết với nhà họ Lộ, một trong những gia tộc lớn ở Hồng Kông, chơi rất thân với con út nhà họ. Mà cậu út nhà họ Lộ vốn là khách quen trên các trang giải trí, thời gian này lại rộ lên tin tức liên quan đến Giang Tĩnh Uyên, khiến độ hot tăng vọt.
Anh tắt trang, không phải mạng chậm, mà là máy tính quá cũ, không chạy nổi.
Thầy Ngu: “Cũng có thể là do máy tính không ổn, cũ quá rồi.”
Thầy Ngu đưa máy cho anh: “Điện thoại của công tử đào hoa kìa.”
“Nhà cậu lắp dây mạng chưa?” Giang Tĩnh Uyên đổi đề tài.
Hôm nay anh không còn chút kiên nhẫn nào: “Không nói thì tôi cúp máy đấy.”
Lúc này, Giang Tĩnh Uyên đang ở trấn nhỏ tại Giang Thành, đến chúc mừng người bạn đoạt giải.
Chia tay rồi, cô còn phủ nhận cả chuyện từng yêu nhau, Giang Tĩnh Uyên cũng có thể hiểu được.
“… Cậu bị Chung Chước Hoa đá, cũng đừng trút giận lên tôi, đâu phải tôi bảo cô ấy đá cậu.”
Giang Tĩnh Uyên không có khẩu vị, tìm đến đây chỉ để được yên tĩnh hai ngày.
Buổi tiệc từ thiện bắt đầu lúc bảy giờ tối, vậy mà sáu giờ rưỡi Chung Chước Hoa vẫn tự nhốt mình trong phòng.
“Cho tài xế mang đi bảo dưỡng rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được rồi được rồi! Tôi sẽ không nói với Chu Vân Liêm là cậu lại bị đá đâu.”
Thầy Ngu: “…Cái đó tôi không biết à?Còn cần cậu phải nói!”
“Không ăn.”
Cô ấy nhét chiếc túi xách bản giới hạn đã chuẩn bị sẵn vào tay Chung Chước Hoa: “Mau lên xe đi, có gì nói trên xe.”
“Nếu không đi ngay là muộn mất, đến lúc đó truyền thông lại thêu dệt nói em làm cao đấy!”
“Bánh ngọt nhé?”
Giang Tĩnh Uyên lơ đãng “ừ” một tiếng.
Vợ thầy Ngu đặt báo lên bàn rồi đi rửa nhót.
Thầy Ngu vốn ít dùng máy tính, nhanh chậm cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“Giúp tôi chuyển lời tới Chung Chước Hoa, nói tối mai tôi sẽ đến Hồng Kông, muốn gặp cô ấy nói chuyện tử tế.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quản lý thấy cô đứng đó bình yên thì thở phào, lòng mới nhẹ nhõm.
Cũng chính khi ấy Chung Chước Hoa mới biết, Giang Tĩnh Uyên từng có một mối tình cuồng nhiệt đến vậy.
Thầy Ngu đùa: “Chờ câu này của cậu lâu rồi đấy.”
Giang Tĩnh Uyên cầm tờ báo, phá lệ bỏ qua trang tài chính mà mở thẳng đến mục giải trí.
Chu Vân Liêm đang hỏi con trai muốn ăn gì.
“… Cậu là người nói chia tay?”
Anh nhìn chằm chằm vào danh bạ một lát, cuối cùng bấm số của quản lý Chung Chước Hoa.
Chung Chước Hoa mím môi, chẳng nói lời nào, lặng lẽ ra cửa.
Chung Chước Hoa cố giữ nụ cười: “Tôi vẫn độc thân, cảm ơn đã quan tâm.”
Tấm ảnh đó gần đây mới bị khui ra.
Nội dung về Chung Chước Hoa chiếm cả một trang lớn, tiêu đề đập vào mắt: #Giấc mộng hào môn của Chung Chước Hoa tan vỡ#.
Hai năm ngắn ngủi, Chung Chước Hoa đã gom trọn các đề cử của nhiều giải thưởng điện ảnh lớn, cuối cùng giành được giải vàng Ảnh hậu, giờ đây luôn có nhiều người đang chờ để vạch lông tìm vết.
Giang Tĩnh Uyên nghĩ mạng có thể chậm đến mức nào được chứ, nhưng đợi ba phút trôi qua mà trang web vẫn chưa tải xong, anh mới hiểu chậm mà thầy nói là thế nào.
“Bà cô ơi! Còn nửa tiếng nữa là muộn rồi, em đang làm gì vậy!”
Cô hiện đang là minh tinh nổi tiếng, có nhan sắc, có diễn xuất, lại chẳng thiếu đề tài để bàn tán, bất kỳ chút gió thổi cỏ lay cũng khiến paparazzi đuổi theo chụp hình.
Vợ thầy Ngu vừa đi chợ về, mua ít nhót rồi tiện tay lấy thêm tờ báo.
Không hiểu sao, nghe bài hát ấy Giang Tĩnh Uyên lại bất chợt nhớ tới Chung Chước Hoa.
Nhưng phóng viên vẫn không buông: “Nghe nói Giang Tĩnh Uyên yêu mối tình đầu như vậy mà còn bị bố anh ấy chia cắt. Hẹn hò với anh ấy, cô không sợ sao?”
“Được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Còn báo giấy đã bán ra thì chẳng thể thu hồi, tiêu hủy hết được.
Lộ Kiếm Ba cầm vài miếng khoai tây chiên của cậu nhóc cạnh mình rồi nói vào điện thoại: “Dễ thôi.”
“Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
Bị vây kín, Chung Chước Hoa theo bản năng muốn che bụng, rồi lập tức ý thức được mọi hành động đều dễ bị suy diễn, cô đành nâng tay che ngang ngực váy.
Vừa nhập số, thầy Ngu vừa nói: “Không biết bao giờ mới bỏ cước hai chiều, nghe nói sau năm 2000 có thể bỏ. Đợi lúc đó huỷ bỏ thật rồi, nhận điện thoại không tốn tiền, cậu tha hồ gọi cho tôi.”
Giang Tĩnh Uyên nói thẳng: “Cậu mua điện thoại màn hình màu cho tôi cũng vì có việc cần nhờ tôi.”
Giang Tĩnh Uyên: “Cậu ăn đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.