Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 867: Mổ bụng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 867: Mổ bụng


Đường Uyển trợn mắt,

Chuyện nên làm thì vẫn phải làm, sự nghiệp và tinh thần trách nhiệm của Lâm Nhược Khê mạnh mẽ dị thường, mình mà còn không đi, không chừng cô ấy lại nghĩ rằng mình không coi cô ấy ra gì, như vậy thì người phải “mổ bụng” tiếp theo chính là mình chứ không phải ai khác!

Dương Thần dở khóc dở cười, nói xong rồi cũng không có câu nào nói đến việc mình phải đến đâu dự tiệc mà!

- Chủ nhân thứ tội, nô nghĩ rằng chủ nhân có việc gấp, nên không đi làm, không dám quấy rầy chủ nhân...

Lâm Nhược Khê bất mãn nói.

So với thực lực nhà họ Ninh, Dương Thần hi vọng Lâm Nhược Khê không phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa hơn.

- Đương nhiên là thuộc về nhà họ Dương rồi,

Đường Uyển cười nói:

- Anh không nhớ sao, cha anh... ồ, chính là tư lệnh Dương Phá Quân, trước đây có tham gia tranh cử chức ủy viên thường vụ trung ương, nhưng ông ấy đã thất bại rồi, nguyên nhân khiến ông ấy ngã ngựa, đương nhiên một phần cũng là do anh, điều này thì không thể phủ nhận được rồi, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn, chính là do Nghiêm Bất Vấn của Nghiêm gia tác quái... chính phủ và quân đội vì muốn bảo đảm vị trí an toàn cho nhà họ Nghiêm, không ít người của những đảng nhỏ khác cũng thấy rằng nên để cho nhà họ Nghiêm một vị trí nhỏ, cho nên đã để một trong tám chiếc ghế ủy viên thường vụ trung ương cho nhà họ Nghiêm.

Dương Thần vẫn không quen lắm với hai từ “chủ nhân” mà cô gái này “thuộc vanh vách”, nhếch miệng nói:

- Vậy sao hôm qua cô không nói cho tôi biết?

- Những điều em nói anh cũng biết, bằng không anh cũng sẽ không lựa chọn đến lúc đó mới quay về nhà họ Dương. Mặc dù anh đã hủy hoại nhà họ Nghiêm, nhưng lại để tên đáng c·h·ế·t nhất là Nghiêm Bất Vấn chạy thoát, nguy cơ từ phía hắn ta, khiến cho anh không thể tự ra tay tìm hắn được, tìm thấy rồi cũng sẽ bị hăn hành hạ cho đến c·h·ế·t, anh không thể để thuộc hạ của mình đi vào chỗ c·h·ế·t được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Nói cảm ơn? Chuyện gì?

- Đúng rồi, lần trước ông em bảo nói lời cảm ơn tới anh, xém chút nữa là em quên mất.

- Tiệc?

Dương Thần vỗ đầu, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Thần bực bội,

- Bởi vì anh đã g·i·ế·t Nghiêm Thanh Thiên, thế nên cái chức ủy viên thường vụ trung ương kia lại bỏ trống. Sự việc xảy ra rất đột ngột, tiến hành tranh cử là điều không thể nào, cho nên sau khi bốn đại gia tộc hội ý với nhau, đã nhất chí để người của nhà họ Đường thay thế vị trí đó.

Đường Uyển nói:

- Anh biết là được rồi, cho nên anh quay về nhà họ Dương càng sớm càng tốt, em xem nào, có tư lệnh Dương Phá Quân, lại còn có cả em trai anh là Dương Liệt, anh muốn tiếp nhận vị trí đứng đầu nhà họ Dương, thì chưa chắc đã thuận lợi đâu, nhưng chỉ cần anh nắm được quyền lực của nhà họ Dương trong tay, sẽ nhận được sự ủng hộ của hơn nửa những vị tướng trong quân đội, ít nhất ở Hoa Hạ, thì anh cũng không gặp bất cứ áp lực gì ở chính trường.

- Tám ghế ủy viên thường vụ trung ương của Hoa Hạ, vốn dĩ là một chuyện rất bình thường, bốn đại gia tộc mỗi nhà chiếm hai ghế, nhưng do mấy năm gần đây nhà họ Đường tỏ ra khá yếu thế trên chính trường, còn nhà họ Ninh thì đang trong giai đoạn thịnh vượng, cho nên mấy năm gần đây nhà họ Ninh chiếm ba ghế, nhà họ Lý chiếm hai ghế, nhà họ Dương chiếm hai ghế, nhà họ Đường chiếm một ghế, nhưng vì thực lực của nhà họ Dương và nhà họ Lý chủ yếu về mặt quân sự, vì vậy tuy chỉ chiếm hai ghế nhưng cũng có ảnh hưởng rất lớn, còn nhà họ Đường thì không giống như vậy, đang lâm vào thế yếu, nên chỉ còn có một ghế...

Bát Nhã lập tức trả lời:

Nữ Ninja nhận điện rất nhanh, giọng trong trẻo:

Dương Thần chỉ cảm thấy lỗi tai mình thiếu chút nữa là bị chọc thủng, không ngờ cái giọng ấm áp, mềm mại thường ngày dùng để thảo luận của cô gái này, lại có âm lượng cao đến như vậy.

Đường Uyển cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, tên này đúng thật là “bác ái” cũng có thể mở mồm nói được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Đúng rồi, hôm qua anh không đi làm, nhưng cô ấy cũng không gọi điện thoại cho anh mà!

Đường Uyển uống một ngụm canh, hình như là hơi khô miệng,

Dương Thần bực bội, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi hỏi rõ ràng địa điểm, Dương Thần vội vàng chào tạm biệt Đường Uyển, Đường Uyển là người làm ăn nên cũng rất hiểu.

Dương Thần hét lên.

Hai người ăn được một lúc, Đường Uyển nhớ ra chuyện gì đó, nói:

Lâm Nhược Khê tức giận nói.

Thận trọng nhận điện thoại, Dương Thần ra hiệu cho Đường Uyển không nói nữa, rồi mới tủm tỉm cười nói:

Nhìn thấy cô kích động như vậy, Dương Thần sờ sờ vào mặt mình, mỉm cười ngốc nghếch,

Chương 867: Mổ bụng

Đúng lúc này điện thoại của Dương Thần rung lên, nhìn, đúng là Lâm Nhược Khê!

- Anh có thể không sợ trời, không sợ đất, nhưng những người thân bên cạnh anh, Nhược Khê, mẹ, Sắc Vi, Thiện Ni, đương nhiên còn có cả em, Đường Đường, Viên Dã, mọi người đều có cuộc sống riêng của mình, có sự quan tâm chăm sóc của mọi người, anh không thể vì những thứ anh không quen không thích, liều lĩnh đi phá hủy chúng, mà không suy xét đến hậu quả. Cho nên, anh nhất định phải có được sức mạnh của chính phủ, để đối mặt với những khó khăn đó.

- Chủ nhân, người có gì dạy bảo ạ?

- Anh nghe em nói hết đã.

- Người nhà họ Ninh không phản đối sao? Mấy người còn lại của nhà họ Nghiêm cũng không gây khó dễ gì sao.

Đường Uyển gật đầu,

Rơi vào đường cùng rồi, Dương Thần đành phải gọi điện cho Bát Nhã.

- Chuyện này thì cũng có gì to tát, ai thích lên thì lên, chút chuyện nhỏ như này cũng phải cảm ơn anh, anh chỉ muốn nhà họ Nghiêm cút hết cả đi, cũng không nghĩ đến chuyện giúp ai cả.

- Dù sao thì anh cũng lập tức đến đây cho tôi!

- Không phải trước đây anh ra tay với nhà họ Nghiêm sao, đừng có chối, mặc dù chính phủ không lộ ra bất cứ tin tức gì, ông nội cũng không nói rõ với em, nhưng em cũng có thể đoán được, ngoài anh ra cũng không thể có người nào khác trong một đêm có thể g·i·ế·t hết sạch người của nhà họ Nghiêm, huống hồ mấy hôm trước còn sợ bóng sợ gió, không phải là đề phòng nhà họ Nghiêm sao.

Không xong rồi, không phải là chuyện cả đêm không về, rồi Lâm Nhược Khê điều tra được điều gì đó đấy chứ, dù sao thì sáng hôm nay cũng không cùng ăn sáng với cô ấy.

Dương Thần ngạc nhiên nói:

Dương Thần yên lặng một lát, cười khổ sở nói:

- Tiệc gì cơ chứ?

Dương Thần ngơ ngác,

Dương Thần cũng không so đo nhiều với cô, sợ cô nghĩ lung tung trong đầu rồi lại “mổ bụng” chơi cũng nên.

- Từ từ, nếu là như vậy, Nghiêm Thanh Thiên đã rớt xuống rồi, thì cái ghế đó phải thuộc về nhà họ Dương hoặc nhà họ Lý mới phải chứ?

- Chuyện này thì có liên quan gì đến nhà họ Đường của em?

- Em nhớ là trước đây đã nói với anh rồi, vấn đề lớn nhất của nhà họ Dương bây giờ là con cháu để nối dõi quá ít, đời này của anh, ngoài anh và Dương Liệt ra, chỉ còn có đứa cháu không cùng họ là Viên Dã còn có cùng huyết thống, quan hệ cũng tương đối gần gũi, tư lệnh Dương Phá Quân cũng chỉ có mấy người họ hàng, có chức vụ cao ở trung ương.

- Anh thấy là nhà họ Đường của em thiếu tiền sao?

Dương Thần sờ sờ đầu,

- Sao anh lại nghe không hiểu nhỉ, anh không biết chuyện này mà!

Đường Uyển hơi ngại ngùng cười nói:

Dương Thần cười mỉa mai nói:

- Bát Nhã, vừa lúc nãy Lâm tổng nói tôi vắng mặt trong buổi giao lưu nào đó, còn cả tiệc nữa, chuyện này là thế nào?

- Được rồi, thôi chúng ta ăn cơm đi, ăn cơm, ha ha...

Dương Thần vẫn không hiểu,

Đường Uyển than thở:

- Đây là kế hoạch của Ngọc Lôi chúng ta, nằm trong kế hoạch giao lưu, hợp tác trong sáu tháng cuối năm và năm sau, khai mạc vào buổi sáng ngày hôm nay, buổi trưa sẽ tổ chức tiệc mừng, buổi chiều họp đến sáu giờ, sau đó còn có tiệc nữa ạ, là giám đốc của công ty giải trí, chủ nhân nhất định phải tham gia.

Bây giờ Nghiêm Thanh Thiên đã c·h·ế·t, cái ghế đó đã để trống rồi, vốn dĩ là thuộc về nhà họ Dương của anh, nhưng bởi vì anh đã g·i·ế·t Nghiêm Thanh Thiên, nếu như nhà họ Dương lấy cái ghế này, chẳng khác nào chịu thua anh, cho nên trung ương vì sĩ diện, sau khi thảo luận đã giao chiếc ghế này cho nhà họ Đường của em, dù sao thì nhà họ Đường cũng tương đối trung lập. Chú hai của em đã nhận chức đó rồi, làm phó thủ tướng kiêm ủy viên thường vụ, chuyện này đối với Đường gia mà nói, dù gì cũng là một chuyện rất tốt, một lần nữa có thể khôi phục được sức mạnh trên chính trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Chuyện này có liên quan đến nhà họ Đường sao?

Dương Thần sắp phát điên rồi, không biết là Tokugawa huấn luyện cô Ninjia này như thế nào, “nô tính” cũng được huấn luyện vô cùng kỹ càng, đến gọi một cuộc điện thoại mà cũng sợ như là bị đem đi chém đầu vậy!

Bát Nhã vội thấp giọng nói:

Dương Thần nghe đến vấn đề này, cũng thu lại vẻ mặt bất cần, nghiêm túc nói:

- Bát Nhã?

Lâm Nhược Khê giống như đang cố gắng kiềm chế cái đầu nóng giận của mình,

- Bậy bạ! Không phải anh đã có Bát Nhã cô thư kí người Nhật đó sao? Chẳng lẽ cô ta lại không thông báo cho anh biết?

Đường Uyển vui sướng nói:

Lâm Nhược Khê cũng không biết nên nói thế nào nữa, ngập ngừng mắng thêm vài câu,

- Có thể anh không hiểu, kỳ thực chuyện có một chân trong ủy ban thường vụ có tác dụng tương đối lớn, đặc biệt là với chuyện quan trọng như bỏ phiếu tranh cử, bây giờ tốc độ tăng trưởng kinh tế hàng năm, đều có thể đem lại được nguồn lợi nhuận khổng lồ. Cho nên, chỉ cần nắm được quyền chủ động trong tay, đối với bất cứ gia tộc nào mà nói, đều có được lợi ích rất lớn. Em biết anh là người có năng lực không cần dựa vào quyền lực của chính phủ, nhưng anh phải biết, chủ nhân thực sự của thế giới này, vẫn là những người lãnh đạo những quốc gia lớn, một người không thể đối chọi được với một quốc gia, trừ phi anh thực sự không có bất cứ điều gì phải bận tâm.

- Nhược Khê à, sao giữa trưa lại gọi điện cho anh thế này?

Dương Thần hỏi.

- Anh không nhớ là có cho nhà em vay tiền a.

Dương Thần gật gật đầu, kỳ thực Dương Thần còn đang suy nghĩ, nếu như Ninh Quang Diệu nhận Lâm Nhược Khê là con gái ruột, và thừa nhận sai lầm của hơn hai mươi năm trước, coi như là một cuộc kinh doanh với Ninh Gia cũng tốt, dù sao nhà họ Ninh cũng đang giữ lấy chiếc ghế quyền lực nhất trong tay. Nhưng, lần đó đến Yến Kinh hội bàn, thấy Ninh Quang Diệu máu lạnh như vậy, khiến cho Dương Thần lập tức bỏ ngay ý định này.

- Anh thậm chí còn không thể khẳng định, nếu như có gặp phải hắn, có thể g·i·ế·t hắn được hay không. Chỉ cần hắn ta còn tồn tại, thì chắc chắn sẽ lại nghĩ đến việc đánh lén và vu oan cho anh, đó đều là những thủ đoạn mà hắn ưa dùng. Đến lúc đó, không chừng Hồng Mông cũng cho rằng sự tồn tại của anh sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của Hoa Hạ, không chừng cũng sẽ lại gây chuyện với anh cũng nên.

- Anh có chạy ra ngoài ngủ với người đàn bà khác tôi cũng không quản được nữa rồi, nhưng sao hôm nay anh không đến dự tiệc!? Nếu như anh không muốn đi làm nữa thì nói với tôi một tiếng! Tôi phái người khác đi làm giám đốc cũng chẳng phải là chuyện gì to tát! Đúng là làm tôi tức c·h·ế·t mà!

- Anh... anh thực sự muốn làm tôi tức c·h·ế·t phải không!? Hôm nay có buổi giao lưu với giới truyền thông, anh không đến họp thì cũng đã đành, bây giờ là lúc gặp mặt đám khách mời đó, anh là giám đốc của công ty giải trí, mà lại không có mặt, còn ra thể thống gì nữa!? Đám quản lý rồi mấy ngôi sao lớn đó sẽ nghĩ gì về Ngọc Lôi chúng ta!?

- Thế là có chuyện gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 867: Mổ bụng