Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Mai Can Thái Thiếu Bính
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 334: Đi ra ngoài
Hai ngày tiếp theo, Dương Thần ngoan ngoãn ở viện nghiên cứu nghe theo sự sắp xếp của Jane, phối hợp với cô điều chế thuốc giải. Cùng lúc đó, cũng khiến hội Bát Kỳ cẩn thận tra xét Liễu gia ở vịnh Thạch Thú sắp xếp một số chuyện.
An Tâm cảm thấy trong lòng đắng ngắt. Từ ngày ấy bị cha cưỡng ép kéo vào một chiếc máy bay, đến Nhật Bản, cuộc sống luôn luôn bị theo dõi, bắt làm cái này làm cái kia để chuẩn bị kết hôn cùng Liễu Vân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưỡi dao trang trí màu bạc nhắm ngay vào Liễu Van, An Tâm lớn tiếng kêu lên:
- Nếu chẳng may họ không hiểu thì sao?
Trong cơ thể ngoại trừ thứ thuốc này, Dương Thần cảm thấy chân khí trong kinh mạch đã lưu chuyển bình thường. Hơn nữa các loại khí quan nhạy cảm cũng đã hồi lại như trước.
- Cũng chỉ là một danh hiệu thôi. Thần cũng là người, là người đều sẽ bị tình cảm ràng buộc. Nhưng anh thừa nhận, chuyện lần này là do anh đã quá ngu muội với quá khứ. Không chỉ có lần này, trước kia cũng đã sai lầm rất nhiều rồi.
Liễu Vân bước chậm lại, trong lòng hơi giận dữ. Nhưng vẫn bình tĩnh, gã cực kỳ am hiểu, ngấm ngầm chịu đựng. Lúc trước nhìn thấy An Tâm ở cùng một chỗ với Dương Thần, cũng phải chịu đựng như thế.
Không chừng mình sẽ hối tiếc cả đời này. Nhưng hy vọng hắn có thể có cuộc sống hạnh phúc, chỉ có điều…. Hắn còn nhớ đến mình sao?
- Em thích anh lúc nãy. Giống như là anh mới mười lăm tuổi, lúc cứu mẹ con em vậy.
- Được! Cô đừng kích động. Tôi đi đây!
An Tâm nhìn Liễu Vân không ngừng tới gần, đột nhiên theo bản năng lấy con dao trang trí dưới gối ra.
- An Tâm tiểu thư còn cần cái gì sao?
- Muốn nói gì thì nói đi, không cần đến gần tôi.
- Tuy anh không sợ bọn họ. Nhưng trên thế giới này nếu Giáo Đình cùng Blue Storm đột nhiên tấn công chúng ta. Hiển nhiên ta sẽ phá tan toàn bộ sự cân bằng của thế giới theo như lời em nói. Bởi vì sẽ lặp lại cuộc chiến tranh Giáo Đình ở Châu Âu có thể kiềm chế các thế lực quan trọng của hội nghị Hắc ám. Cục diện này đã duy trì mấy thế kỷ nay, không thể bị phá hỏng bởi Cao Thiên Nguyên. Đừng nói có thể tìm thấy bọn họ hay không, bọn họ ngay cả đến người cầm đầu cũng không có, tất cả đều theo sự mê hoặc của Cửu Vĩ và Cửu Miêu, vì chị của bọn họ là Tuyết Nữ tới báo thù, không cần thiết phải hạ gục toàn bộ đám người đó.
- Chẳng lẽ bỏ qua cho bọn họ?
Trong lòng nghĩ vậy, vài ý niệm trong đầu, Liễu Vân rất nhanh thấy trên khuôn mặt xuân phong dường như mỉm cười, nói với An Tâm “Ngủ ngon” liền đi ra khỏi phòng.
Rốt cục An Tâm cũng nhẹ nhàng thở ra. Dường như cô dùng hết khí lực toàn thân đem cái lưỡi dao trang trí bỏ lại xuống dưới gối.
- Anh đã khiến Bát Nhã đem thi thể ba người của Blue Storm cùng với ba thi thể của Giáo Đình đưa đến Bộ quốc phòng Mỹ cùng với trước cửa của Giáo Đình Vatican. Toàn bộ đều dùng danh nghĩa của anh. Xem như là cảnh cáo với bọn họ. Anh nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ hiểu được ý của anh.
Jane cũng kinh hãi nhìn Dương Thần khôi phục trạng thái khỏe mạnh, âm thầm thở ra nhẹ nhàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Nếu anh tiếp tục đến đây, tôi sẽ rạch mặt anh sau đó tự sát.
Liễu Vân ngoài cười nhưng trong không cười, đi lên trước, hỏi.
Nhưng, không biết hắn đang ở đâu? Hắn cũng từng là một kỵ sỹ dũng cảm đứng trước mặt mình, hiện tại gã còn có thể sao?
Nói xong, Jane duỗi cái lưng dài, đi ra ngoài phòng thí nghiệm.
Nếu biết thế này, lúc trước đã cùng cái tên vô lại kia chạy trốn rồi, còn nói muốn cái gì và có quyết định duyên phận làm người phụ nữ của hắn hay không… Thân mình đều cho hắn, trên máy bay không kìm nổi đã cùng hắn làm cái chuyện ấy, còn không phải thích hắn sao? Vì sao cố tình cùng một người con gái chơi trò lãng mạn như vậy?
Jane tức giận.
- Anh nghĩ thông rồi. Vừa hay Hokkaido là một nơi nghỉ phép lý tưởng. Lần này đã khiến cho bọn họ cùng tới đây tụ họp, anh cũng rất nhớ bọn họ.
Trong mắt Dương Thần hiện lên hàn quang, lạnh lùng nói:
An Tâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, vui mừng xoay người, ngay sau đó là thất vọng.
nhìn Jane trước mặt một chút cũng không xấu hổ, chẳng hiểu gì cả.
Nhưng bọn họ cũng không nói ra những gì nghĩ trong lòng, chỉ hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Thần trông thấy trước mặt là sắc mặt tiều tụy, người phụ nữ này hai ngày không ngủ, trong lòng hắn cũng có chút cảm động. Phải nói năm đó mình cứu mạng mẹ con cô ấy, ân tình này mẹ con cô không phải chỉ trả lần một lần hai. Không nói đến đầu óc của mình ngang bướng, lúc trước nhờ có Jane mới có thể trị liệu ngăn chặn được. Mặt khác, mẹ con cô ấy đã trợ giúp mình rất nhiều.
- Muốn cảm tạ em, về sau đừng có lặp lại cái chuyện ngu ngốc này nữa. Anh là Minh Vương, không phải Ngốc Vương.
Môi Jane trắng bệch ra, miễn cưỡng cười cười:
- Chúng ta sắp kết hôn, qua ngày mai, chúng ta sẽ là vợ chồng hợp pháp, huống chi trước đêm tân hôn, chẳng lẽ chúng ta thân thiết một chút không được sao?
Bỗng nhiên Jane đến gần, hôn lên gương mặt Dương Thần một cái.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng lớn ở khách sạn, một người mặc váy cưới trắng tinh khôi – An Tâm đang đứng trước một tấm gương thật lớn, trong tay đang cầm một bó hoa tươi, bên cạnh là hai gã nhân viên phục vụ hôn lễ, giúp An Tâm sửa sang áo váy.
Hai nhân viên phục vụ cũng không dám đợi thêm, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Nhưng, sắc mặt An Tâm không tốt chút nào. Đôi mắt trong veo tràn đầy lửa giận, môi anh đào nhếch hồng, cũng không nói nửa lời.
Ánh mắt của Jane dịu dàng nói.
Nếu muốn chấm dứt chuyện này để tất nhiên hôn lễ sẽ không thành, Dương Thần để Ninja hội Bát Kỳ đi lên đánh thuốc mê tất cả bọn họ là có thể cứu An Tâm ra.
- Mặc dù không giải thích được. Nhưng hiện tại anh muốn tàn sát trụ sở chính của họ, cũng không có gì cản được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai nhân viên phục vụ hôn lễ nhìn thấy gương mặt của An Tâm đều lộ ra vẻ vô cùng hâm mộ vẻ mặt của cô. Bọn họ đoán tâm tình của cô dâu này không được tốt, ngang bướng không chịu gả cho công tử nhà họ Liễu. Người ta lại là đại phú xa hoa, còn vẻ mặt xui xẻo như vậy, đúng là không biết hưởng phúc.
Liễu Vân nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của An Tâm, cười thầm trong lòng. Tiện nhân! Nhìn thấy mình lại thất vọng sao? Lại nhìn thấy áo cưới ở trên mặt đất, Liễu Vân càng phát ra ánh mắt đen tối.
Thần kinh của An Tâm lần thứ hai bị căng thẳng, bất ngờ lại lấy lưỡi dao dưới gối, nhắm vào người đi tới phía cửa, giọng the thé nói:
Chạng vạng ngày hôm sau, trong phòng thí nghiệm ở viện nghiên cứu, nội công bá đạo của Dương Thần cùng thuốc giải mà Jane phối chế đã cùng có tác dụng. Tất cả “Bom hẹn giờ” trong cơ thể Dương Thần cuối cùng cũng đã bị trung hòa mất tăm tích.
- Anh đi thu xếp chuyện của anh đi. Em phải đi ngủ.
Theo bản năng, An Tâm lùi lại về phía đầu giường, vẻ mặt khẩn trương nhìn Liễu Vân:
Nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ mênh mông, trong lòng An Tâm ê ẩm, hốc mắt không kìm nổi hồng lên.
Jane cũng không hỏi “bọn họ” là ai. Hiển nhiên là rất rõ ràng, ngược lại hỏi:
Dương Thần lắc đầu:
An Tâm dịu dàng quyến rũ nổi bật với bộ áo cưới thanh khiết, rất rực rỡ và tinh khiết, da trắng như tuyết, khuôn mặt được trang điểm rất kỹ, giờ phút này vẻ đẹp được bày ra đến cực hạn, từ những đường nét nhỏ ḥa cùng với nét kiêu ngạo. Dưới ánh đèn, dường như An Tâm giống như một cô công chúa chói lọi.
Trong lòng Liễu Vân mắng to, tiện nhân mà giả bộ cái gì trinh nữ? Qua ngày mai, cô còn không ngoan ngoãn bị tôi nằm úp sấp xuống, chờ tôi chơi đủ, sẽ ném cô giống như gấu c·h·ó vậy! Xem cô về sau còn sống mà gặp người ta, tôi trả lại cô gấp mấy trăm lần là được rồi, còn có tất cả tài sản của An gia cũng rơi vào tay mình.
- Cảm ơn nhiều! Đem phiền toái đến khiến em phải giúp anh giải quyết!
Lúc lái xe tiến vào Otaru-shi đã là ban đêm, trời đầy sao. Dương Thần đi tới chỗ của An Tâm - bên cạnh một khách sạn lớn. Hắn cảm giác đói bụng, nên ngay tại ven đường, hắn ăn liền hai bát mỳ sợi truyền thống. Sau đó suy nghĩ làm thế nào để đi lên, vì dù sao đây là Nhật Bản. Muốn cứu An Tâm ra, g**t ch*t cả Liễu gia cũng không phải là việc gì khó. Quan trọng là phải đạo diễn vở kịch này cho tốt.
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài. Tôi nói anh đi ra ngoài. Nếu không tôi c·h·ế·t cho anh xem. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng, nước mắt tủi thân vẫn lăn dài xuống trên má, giỏ xuống khăn trải giường…
Dương Thần cười cười, trong mắt hiện lên vài tia hoài niệm.
Hôn lễ của Liễu Vân được tổ chức ở ngoài trời, khi mặt trời đã lên cao. Dương Thần cũng hiểu được nên xuất phát, liền bảo Bát Nhã chuẩn bị cho mình một chiếc xe Honda có rèm che không gây chú ý, một mình đi tới bờ biển khách sạn Otaru-shi.
Và khi hai người kia vừa đi ra, ngay lập tức An Tâm ném bó hoa kia đi, dùng sức cởi hết tất cả những nút thắt ở đai lưng, đem bộ lễ phục trị giá hơn mười vạn ném xuống trên mặt đất, chỉ còn lại bên trong bộ áo ngủ bằng sợi tơ màu trắng.
Chương 334: Đi ra ngoài
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Được rồi, giờ lãng mạn không đến, chính mình đáp vào.
Nghĩ đến đây, An Tâm cảm thấy mình rất buồn cười. Chính mình lúc trước không nắm chắc cơ hội, hiện giờ bị lừa gạt tới Hokkaido này, chẳng lẽ còn trông cậy hắn cũng ở đây sao? Coi như là biết mình bị bắt và không thích kết hôn, hắn cũng sẽ không có khả năng ngăn cản cuộc hôn nhân lớn như thế này.
Dương Thần sờ sờ vết ướt trên mặt, thở dài một hơi.
Dương Thần thật tâm nói, nếu không có người phụ nữ tài ba, xinh đẹp này, chỉ sợ mình làm nhiều chuyện đều phải hao tổn tâm tư.
An Tâm cũng buồn bực, chính mình đã làm hỏng thanh danh của mình rồi. Liễu gia tại sao còn chấp nhận mình làm con dâu tuy rằng tài lực của An gia là không nhỏ. Nhưng Liễu gia chắc chắn còn có nhiều lựa chọn nếu như nói lý do duy nhất thì phải nói là Liễu gia thành tâm muốn trả thù mình, không cho mình đào hôn thành công.
- Được!
- Bọn họ vì đá thần mà đối phó với anh thì quả thực chúng không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
- An Tâm! Ngày mai chúng ra sẽ kết hôn! Áo cưới vừa ý chứ?
Dương Thần giờ mới hiểu được, hóa ra lúc trước sự tiến bộ mình cảm nhận được không hoàn toàn là lực lượng “Hướng sinh” cảnh giới. Hiện giờ không có ảnh hưởng của thuốc, mình mới chính xác nắm giữ tầng sức mạnh thứ chín.
Đúng lúc này, cửa lại bị mở ra.
Người tới là một tên mặc đồ tây trang màu trắng.
Tuy nhiên vẫn may mắn là cô không bị ức h**p cái gì, cho nên Macedonia được sắp xếp nằm vùng đi cứu An Tâm ra.
Liễu Vân nhìn An Tâm mặc chiếc áo tơ lụa mỏng manh lộ ra dáng người đầy đặn, trong mắt hiện lên ngọn lửa độc ác.
Dương Thần cười nói:
Cảm giác khuôn mặt lạnh như băng mềm mại đụng chạm, Dương Thần sửng sốt,
- Không có! Các cô đi ra ngoài đi!
Jane dẩu miệng:
Bao nhiêu phụ nữ thiên kiều bá mị, không ngờ để một con s·ú·c sinh uống trước canh.
Căn cứ vào thám tử của Macedonia hồi báo, An Tâm bị nhốt ở trong một khách sạn bốn sao gần bờ biển Otaru-shi, người của Liễu gia canh chừng cả ngày, không cho cô đi ra.
- Vậy thì anh cũng chẳng cần quan tâm, g**t ch*t Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, lại đi Vatican g**t ch*t Giáo Hoàng.
- Anh tính toán đối phó với Blue Storm như thế nào? Giáo Đình và cả Cao Thiên Nguyên nữa? Cùng bọn họ khai chiến sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.