Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Mai Can Thái Thiếu Bính
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 247: Trăng lưỡi liềm
Thái Nghiên sắc mặt trắng nhợt nói:
- Được rồi, niệm tình anh giúp tôi không ít, cũng coi như quen biết anh, việc hôm nay coi như bỏ qua vậy.
Dương Thần cười gian.
- Thái Nghiên, nể mặt tôi đi, cô bé này bản tính vốn không xấu, trước kia xảy ra chuyện gì thì xí xóa, hôm nay thả cô bé ra đi. Chính là do ba tên kia gây chuyện, từ từ dạy dỗ bọn chúng, đừng để bọn chúng đụng vào Trinh Tú nữa.
Trinh Tú thấy Thái Nghiên không nói gì, cho rằng cô không chịu tha cho Dương Thần, quay đầu chán nản nhìn Dương Thần nói:
- Nói gì vậy, ai đính ước với chú chứ? Đây là của mẹ cháu để lại cho cháu, nói là bùa hộ mệnh, giờ cháu tặng chú.
- À, cái này cho anh.
- Có quỷ thần mới tin anh…
- Chẳng lẽ tôi mua cho tôi sao, đây là đồng hồ nam…
Dương Thần thu lại vẻ mặt đùa vui, mỉm cười nói:
- Nói đi, có chuyện gì, cô bé?
- Từ Trinh Tú, lúc mới đến đây lần đầu, cô mới là cô gái chưa đầy mười tám tuổi, một lần ăn trộm, một lần đua xe, một lần ẩu đả, tôi đều nhớ kỹ. Lý lịch như vậy với một cô gái trẻ mà nói thật sự không sáng sủa gì. Hôm nay Dương Thần giúp cô, tôi tin là cô thật sự quyết tâm hối lỗi, sửa sai, vì vậy mới có thể dàn xếp giúp cô. Cô đừng nghĩ sự việc này đơn giản vậy, về sau nếu cô không có biểu hiện tốt, lại để tôi gặp phải cô, tôi chắc chắn sẽ nghiêm trị.
- Đến lúc đó cháu sẽ không thu tiền ăn chứ?
Trinh Tú nhe răng làm mặt xấu rất đáng yêu, nói:
Dương Thần ngẩng đầu, không hiểu gì, nhìn Thái Nghiên, hỏi:
- Anh ngoài miệng nói chúng ta là bạn bè, nhưng thật ra trong lòng anh chán ghét tôi, cho tôi là kẻ ngu ngốc, vô dụng, không xứng làm bạn anh, không xứng tặng quà anh, đúng không?
Thái Nghiên mỉm cười vuốt sợi tóc của Trinh Tú, nói:
- Cái gì vậy? Không phải là tín vật đính ước chứ, tiểu thư Trinh Tú, tôi là người đã kết hôn, tiểu thư như vậy là muốn quyến rũ tôi vượt quá giới hạn rồi.
Nghe Thái Nghiên nói bỏ qua chuyện này, Trinh Tú vẻ mặt đang ảm đạm như lạc trong sương mù, không thể tin được.
Dương Thần sờ sờ đầu Trinh Tú, chính mình chỉ làm một việc đơn giản như vậy, không ngờ lại khiến Trinh Tú cảm động như vậy.
- Dương Thần c·h·ế·t tiệt, Dương Thần thối, đại tiểu thư đây lần đầu tặng quà cho đàn ông mà anh dám từ chối, lần sau gặp tôi sẽ bắt anh, Dương Thần c·h·ế·t tiệt, Dương Thần thối…
Dương Thần nhíu mày nói:
Dương Thần cảm thấy rất hứng thú, lúc đầu cô gái này giống như cây ớt nhỏ, giờ lại thành cô bé ngoan ngoãn, muốn nói gì đó lại còn có dáng vẻ suy xét.
- Cô bé ngốc, chú không thể treo trước ngực cháu, sao có thể làm bùa hộ mệnh?
- Tôi có thể nể mặt anh, nhưng anh phải có lý do khác, tôi không thể vì anh là dân thường nể mặt anh, nói vậy dân chúng đâu đâu chẳng có, chẳng lẽ tôi đều phải nể mặt?
Trong lòng Dương Thần rất thoải mái, cảm thấy như vậy cũng tốt, có lẽ do Trinh Tú cũng mồ côi, cũng có quá khứ không tốt đẹp. Dương Thần có cảm xúc thương xót, thật sự không nỡ sau này không gặp lại Trinh Tú.
- Đưa tôi.
Đến mức này, Dương Thần cũng đành làm mặt thân thiết.
- Chú Dương, xem ra lại có cháu nhỏ mắc câu của chú rồi, cảm giác thế nào?
- Chỉ là chiếc đồng hồ đeo tay, có gì mà quý giá, tôi… tôi muốn cảm ơn lần trước anh cứu tôi. Thấy anh không đeo đồng hồ nên tôi mua tặng anh một chiếc.
- Anh thấy mất mặt à? Tôi tặng anh đồng hồ anh thấy mất mặt đúng không?
Thái Nghiên trong mắt hơi ướt nói:
Tình người? Chẳng lẽ trước kia mọi người đối đãi với cô bé đều không có tình người?
- Được rồi, dù gì chúng ta cũng là bạn bè, đúng không…
Dương Thần thấy Thái Nghiên rời khỏi, thở dài một cái, khóe miệng hơi đắng, những người phụ nữ khác có thể phóng khoáng hơn chút, nhưng Thái Nghiên thì tuyệt đối không, cô ấy là chị em tốt với Lâm Nhược Khê. Việc của mình với Lâm Nhược Khê đã khó khăn rồi, nếu lại thêm Thái Nghiên kia, Lâm Nhược Khê chắc tức c·h·ế·t mất, huống hồ mình với Thái Nghiên cũng chưa có tình cảm gì, vẫn là nên tránh thì tránh…
Trinh Tú nhét vật trang sức hình trăng lưỡi liềm vào tay Dương Thần, đôi mắt linh hoạt có chút ngượng ngùng, lại có vẻ kiên quyết, vui mừng.
Dương Thần theo bản năng liếc mắt nhìn một cái, ho khan hai tiếng nói:
Dương Thần cẩn thận cất vật trang sức đi, bất đắc dĩ cười nói:
- Anh thích không?
- Chú, là cháu không tốt làm hại chú.
Thái Nghiên kể xong quá khứ của Trinh Tú, cũng không biết Trinh Tú có nghe không, cô đang làm thủ tục với vài viên cảnh sát khác, có vẻ cũng không quan tâm.
- Chỉ cần trong lòng cháu nghĩ đến chú là chú có thể bảo vệ cháu, chú cầm đi, để Trinh Tú cũng cảm thấy chú cũng nhớ đến cháu.
- Cảm ơn, nhưng tôi không thể nhận được, chiếc đồng hồ này rất quý giá.
Chương 247: Trăng lưỡi liềm
- Hừm, hình như là vậy, nếu cô ấy làm em gái tôi, tôi rất vui mừng.
Trinh Tú nghe xong, nín khóc, mỉm cười, nhìn về phía Dương Thần ánh mắt có chút tình cảm ấm áp.
Cô vừa đi vừa mắng thầm.
Dương Thần dí dí trán Trinh Tú, ra vẻ hờn dỗi nói.
Thái Nghiên cười nghiền ngẫm nói:
- Phải cảm ơn ông chú phiền toái của cô, lúc nãy cô cũng nghe rồi đấy, tôi chỉ là nể mặt anh ta thôi.
- Được rồi, coi như chú giữ thay cháu, nhưng cháu phải cho chú biết cách liên lạc với cháu, chú không muốn sau này không gặp lại được cháu, chú phải giám sát xem cháu có làm việc gì xấu không.
Ở trong hộp, ở trên miếng vải xốp màu vàng nhạt là một chiếc đồng hồ Rolex rất đẹp, rất tinh xảo, tuy không phải cực phẩm vô giá, nhưng thành phần cũng có không ít vàng và các mảnh kim cương nhỏ, giá cả vô cùng xa xỉ.
Thái Nghiên nét mặt hơi mất tự nhiên, úp mở nói.
- Cho tôi à?
- Không nên tùy tiện tặng đồng hồ, cô tặng tôi sẽ phải đeo, mà nếu đeo nhất định sẽ có người hỏi là ai tặng. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, việc này sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Đợi sự tình giải quyết thỏa đáng xong xuôi, Thái Nghiên lại giúp Trinh Tú đem chiếc xe hàng nhỏ trả về, Trinh Tú lại vô cùng cảm kích.
Thái Nghiên vội vàng giải thích.
Dương Thần nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trinh Tú không hiểu gì, lại bị Dương Thần nhéo má, đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp hơi đỏ lên.
Thái Nghiên nghiêm túc quay lại nói với Trinh Tú:
Dương Thần hỏi.
Trong quá trình làm việc, Dương Thần rất nhàn rỗi, hỏi Thái Nghiên một số chuyện về quá khứ của Trinh Tú. Thái Nghiên kể lại đơn giản cho Dương Thần nghe một chút hoàn cảnh của Trinh Tú, tất cả đều là do cô biết được trong lúc xử lý án của Trinh Tú. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Thần cũng không biết giải thích như thế nào.
Dương Thần cẩn thận cầm lấy, cảm giác chiếc hộp nặng trịch, vừa mở ra xem lập tức không biết nói gì.
Thái Nghiên dường như khá vui vẻ, gật gật đầu.
Dương Thần đậy hộp lại, mỉm cười nói:
Dương Thần lắc đầu nói:
Thái Nghiên thì thầm một tiếng, đột nhiên lấy ra một chiếc hộp màu đen từ sau lưng, đưa ra trước mặt Dương Thần.
Dương Thần giả bộ hỏi.
Có Thái Nghiên ra mặt, tự nhiên mọi chuyện xảy ra đều được kết thúc nhẹ nhàng. Dương Thần phát hiện ra có người bạn quyền cao chức trọng vẫn là tốt nhất, tuy rằng trước mắt người bạn này vẫn mang đến không ít phiền toái cho mình.
- Vậy thì, nếu chú đến đây cùng vợ, cháu sẽ giảm giá, ừm… giảm giá 5%! Thế nào, cháu rộng rãi đấy chứ!?
- Cô bé ngốc, cháu đang nói cái gì thế…
Dương Thần cười nói.
- Thái Nghiên, tôi thật sự không nghĩ gì, đồng hồ này không thể nhận, đây không phải món quà bình thường, tôi không có ý gì khác.
Dương Thần cười khổ, giơ tay nhéo một cái vào khuôn mặt trắng mịn của Trinh Tú.
- Cháu không có số điện thoại… Như thế này vậy, sau này cháu sẽ bày hàng bán điểm tâm và đồ ăn khuya, nếu chú rảnh có thể đến đó tìm cháu, cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn.
Trinh Tú bĩu môi nói:
- Anh cũng cần tôi nể mặt? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, ở cửa đồn cảnh sát chỉ còn lại Thái Nghiên và Dương Thần, Thái Nghiên có chút bỡn cợt ho khan hai tiếng:
Thái Nghiên thấy Dương Thần nhìn chiếc đồng hồ không nói lời nào, vội hỏi:
- Cục trưởng Thái, cảm ơn chị, tôi hứa chắc chắn sẽ làm người tốt, tôi không bao giờ làm chuyện gì trái pháp luật nữa…
Thái Nghiên híp mắt nói.
Sau khi Trinh Tú tặng chiếc vòng, cô vẫn quyến luyến không nỡ rời đi. Dương Thần cảm nhận được đằng sau cái vẻ ngoài lạnh lùng, kiên quyết, Trinh Tú thực sự chỉ là một cô gái mười tám tuổi đáng yêu mà thôi.
- Thái Nghiên, đừng nói linh tinh, tuy tôi cũng không tốt đẹp gì, nhưng tôi thực sự không có ý định cưa Trinh Tú.
- Nếu chú mang dì đến cho cháu gặp mặt, cháu sẽ ưu đãi cho chú, nhưng mà, chú thực sự có vợ rồi ư?
- Cô biết tôi không có ý đó, chỉ là như thế này không thích hợp lắm.
Thái Nghiên hai tay cho vào túi áo trước, cúi đầu, mũi chân nghịch nghịch vẻ không tự nhiên, trong lòng không bình tĩnh.
- Tôi chỉ biết…
- Chú, cái này tặng cho chú.
- Chuyện này có thể đem ra lừa gạt sao?
Trinh Tú cúi đầu “ồ” một tiếng, mặt không tỏ vẻ gì, nói:
- Chú là người tốt đầu tiên tình nguyện ra mặt bảo vệ cháu, khiến cháu cảm nhận được tình người. Trước kia cháu luôn thấy lá bùa này có thể bảo vệ cháu, giờ cháu cảm thấy chỉ cần có chú là cháu không cần phải sợ gì hết.
Dương Thần nói.
- Vật quý giá như vậy làm sao chú dám nhận?
- Tham tiền!
Thái Nghiên giành lại hộp đồng hồ, giận dữ trừng mắt nhìn Dương Thần, xoay người lại, bỏ đi nhanh chóng.
Nhìn thấy Thái Nghiên đột nhiên giống như Doraemon biến ra bảo bối, Dương Thần hơi sửng sốt: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trinh Tú mắt sáng ngời, nhưng sau đó lại buồn bực nói:
Lúc này, Trinh Tú sắc mặt đỏ bừng, kéo tay Dương Thần, muốn nói gì đó lại thôi.
Thái Nghiên khoanh tay trước ngực, b* ng*c đầy đặn bị đẩy lên.
Quan sát một chút vật trang sức trên tay vẫn còn tỏa ra mùi thơm tự nhiên trên cơ thể của Trinh Tú, Dương Thần có chút ngạc nhiên, lúc nãy nhìn không kỹ, giờ nhìn lại cẩn thận, không ngờ lại là mảnh mặt trăng lưỡi liềm bằng bạch kim. Nhưng Dương Thần biết bố mẹ Trinh Tú cũng là thương nhân, việc này cũng là bình thường.
- Anh cầm lấy xem sẽ biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Thần trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nhận lấy chiếc vòng hình trăng lưỡi liềm, nói:
Dương Thần cười khổ, hắn nghĩ thế bao giờ?
Hóa ra mẹ của Trinh Tú là người Hàn Quốc, bố là thương nhân người Hoa Hạ, năm đó kết hôn không ngờ đầu tư sai lầm dẫn đến phá sản, ông bỏ lại mẹ con Trinh Tú. Lúc Trinh Tú còn rất nhỏ, mẹ cô mất vì ung thư t* c*ng. Trinh Tú lớn lên trong cô nhi viện, vì bị ức h**p, chèn ép mà đi vào con đường sai trái, liên tục phải vào đồn cảnh sát, được giáo d·ụ·c, phê bình mới dần dần trở nên tốt đẹp.
Trinh Tú cười khanh khách nói:
- Thì đương nhiên, cô là cục trưởng, tôi chỉ là dân thường, tôi lại chẳng có cấp bậc gì.
Trinh Tú cắn đôi môi mỏng, đôi mắt trong suốt ngập đầy nước, đứng dậy cảm kích hướng về phía Thái Nghiên cúi người ba lần.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Đừng nói anh và cô ấy chỉ là tình cảm anh em.
Trinh Tú cắn chặt răng, kéo Dương Thần đến góc tường, tránh tầm mắt của Thái Nghiên và mấy gã cảnh sát, tháo xuống từ cổ sợi dây nhỏ màu đỏ, đó là một vật trang sức kim loại hơi cũ, hình trăng lưỡi liềm, trong ánh đèn mờ ảo, vật đó phản chiếu ánh sáng dịu dàng.
Sự việc kết thúc, Thái Nghiên tiễn hai người ra khỏi đồn cảnh sát.
- Cái gì vậy?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.