Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 158: Tôi không dọa người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 158: Tôi không dọa người


Pằng pằng pằng…

Đúng...đúng...đúng là hơi nhiều, Dương tiên sinh... ngài.... ngài định tính để Ngọc Lôi hưởng bao nhiêu? Ngài muốn bao nhiêu?

Chỉ có điều, chỉ dựa vào điều này mà người đàn ông này có thể phát hiện ra gã là chủ mưu, đúng là không thể tưởng tượng được!

Đúng là đáng tiếc, nếu ngài Dương làm việc cho tôi, có lẽ sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực của tôi cũng nên.

Không biết từ lúc nào Dương Thần đã di chuyển đến trước mặt Lý Mộng, chỉ 1 chưởng đã bóp trúng cổ Lý Mộng.

A a đừng lại đây.

Dương Thần cười cười nói tiếp:

Nhưng Dương Thần nào cho chúng được như ý, nhanh như chớp, đã vượt qua Lý Mộ Hoa, hai tay chộp lấy vạt áo của hai tên vệ sĩ...

Lúc này Lý Mộng và hai gã vệ sĩ đều có chút lo lắng, Lý Mộng vội nói:

Rắc…

Điều này đúng là không hợp lý, nhưng nếu là như vậy người ngài Dương nên nghi ngờ phải là Lý Mộ Thành mới đúng, sao lại là tôi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

A

Lúc này, mang theo khuôn mặt cười kỳ dị Dương Thần chạy đến chỗ cách chừng hai mét.

Lý lão nhị à, anh có thích c·h·ế·t như thế không?

Hai tên vệ sĩ hô lên kinh hoàng, bọn chúng lúc này không còn cố bảo vệ Lý Mộ Hoa nữa, xoay người bỏ chạy.

Dương Thần như tự hỏi mình, giữ chặt hai tên vệ sĩ chưa kịp giãy dụa, đã có cảm giác cơ thể như được nhấc bổng lên trên.

Nói xong Dương Thần l**m môi, nếm cả vị máu tươi tanh nồng mà hắn vừa xuống tay vào miệng.

Tiếng s·ú·n·g vang lên, nhưng chẳng có ai ngã xuống cả.

Mạc Thiện Ny nghe Dương Thần nói mà tim cũng đập nhanh hơn, cô cũng tự mình trải qua việc này, nhưng chẳng hề thấy bất kì điều gì đáng nghi cả! Thế mới biết bản thân mình vẫn còn rất khờ khạo, và óc quan sát của tên Dương Thần kia kh*ng b* đến mức nào.

Lý Mộ Hoa kinh hoàng hét lên một tiếng, đặt mông ngồi xuống, trước mặt hắn ta là máu của Lý Mộng nhuộm đỏ mặt đất.

Chương 158: Tôi không dọa người

Vậy thì do tôi lắm lời rồi, hai vị đêm nay đã rời khỏi thế giới này, nói những điều này cũng chẳng có ích gì nữa.

Các ngươi muốn đi đâu?

Lý Mộ Hoa nói:

Thôi bỏ đi.

Hai tên vệ sĩ bị dọa cho đến ngốc luôn, bọn chúng còn nghĩ không thông là làm thế nào lại có người tránh được đ·ạ·n.

Lý Mộng thấy thật khó tin, đồng tử co giật chậm rãi cúi đầu.

Dương Thần hỏi.

Nhưng bởi vì không để ý đến, chân Lý Mộ Hoa đụng phải xác của Lý Mộng.

Nhị thiếu gia, người này rất nhanh nhạy, mau g·i·ế·t hắn quăng xuống cho cá ăn đi thôi.

Không...ngươi ngươi loại người chuyện gì cũng làm được... ta... ta biết ngươi không sợ g·i·ế·t ta...

Lý Mộng căn bản chưa kịp có phản ứng gì, y yếu ớt gục xuống khi cổ họng yếu ớt bị Dương Thần bóp vụn.

Dương Thần thản nhiên không thèm để ý đến, từng bước từng bước một bước gần về phía Lý Mộ Hoa, dường như mỗi một viên đ·ạ·n b*n r* đều nằm trong tính toán của Dương Thần, có thể nhanh chóng né qua.

Xoay người Lý Mộ Hoa phất tay chào Dương Thần và Mạc Thiện Ny, như thể nói lời vĩnh biệt.

Dương Thần suy nghĩ, cười rồi nói:

Ý thức được tình thế, Lý Mộ Hoa vội hét lên ra lệnh cho hai tên vệ sĩ cũng đang hoảng sợ.

Lý Mộ Hoa không phải là thỏ, thậm chí trong bất cứ ánh mắt nào của người khác, gã luôn là một con sư tử hung dữ, nhưng lúc này, gã đau khổ phát hiện, cảm thấy mình quá yếu đuối, đối phương quá mạnh, mạnh đến mức gã không thể lý giải nổi.

Hai tên vệ sĩ cường tráng giống như món đồ chơi nhỏ, bị ném vào giữa không trung, xẹt như một đường cong, rồi rớt trên nền xi măng một cách nặng nề.

Dương Thần im lặng một hồi rồi mới nói tiếp:

Nhưng nụ cười này của Dương Thần trong mắt của Lý Mộ Hoa, giống như ác ma mỉm cười.

Dương Thần trầm trầm cất giọng, rồi siết một cái!

Đó là quái vật!

Lý Mộ Hoa sợ rồi, gã bắt đầu rút lui, trong tay nắm khẩu s·ú·n·g, nhưng lại không đủ dũng khí để nhắm vào Dương Thần, cho rằng s·ú·n·g của gã có là loại hạng nhất, nhưng trong giờ phút này điều duy nhất mà gã muốn nghĩ đến là chạy trốn.

Nổ…nổ s·ú·n·g g**t ch*t thằng điên này mau!

Nói xong Lý Mộng không chút do dự bóp cò:

Cầu...xin...ngươi đừng g·i·ế·t ta.

Liên tiếp một loạt đ·ạ·n bay ra, nhưng chẳng có viên đ·ạ·n nào chính xác cả.

Rõ ràng đó là sơ hở, đến người ngoài như tôi cũng có thể nhìn thấy được, huống hồ một người sinh ra và lớn lên ở họ Lý như anh, đã không hề suy đoán gì, lại còn một mực khẳng định tất cả đều do nhà họ Hứa bày ra. Một người kế thừa ưu tú như anh, thân là phó chủ tịch tập đoàn Mộ Vân làm sao có thể ngu ngốc hơn người anh giả ngốc Lý Mộ Thành được.

Lý Mộ Hoa có chút tiếc nuối nói.

Lý Mộ Hoa toàn thân bắt đầu co rút, tứ chi cứng nhắc chậm rãi lùi về phía sau, nhưng rất nhanh, đến dũng khí để động đậy cũng không còn nữa.

Cho dù Lý Mộ Hoa không phải là kẻ nhát gan, gã cũng đã làm ra đủ chuyện điên cuồng, nên lá gan của gã so với người khác thì lớn hơn nhiều lắm.

Nếu nói là sơ hở, thì thà nói đó là một chuyện bất hợp lý thì đúng hơn!

Trước và sau khi chúng ta nhận điện thoại của bọn kh*ng b*, tổng thời gian chưa đến 10’, Lý Mộ Thành chạy từ phòng ra, lại còn biết bọn kh*ng b* đặt bom quanh sơn trang. Nếu anh ta thật sự là một người chỉ biết ăn chơi nhảy múa, làm sao có thể biết được chuyện cơ mật này chứ, ai đã nói với anh ta chứ? Đến quản lý của sơn trang cũng chỉ biết được mơ hồ tin tức, thậm chí sau đó đã tiến hành phong tỏa tin tức này ngay, mọi người đều nghĩ Lý Mộ Thành vô dụng, ai lại đi nói với anh ta việc có kh*ng b* gài bom ở sơn trang bao giờ, không sợ khi nói ra anh ta sẽ sợ hãi đi rêu rao khắp nơi sao?

Dương Thần lau những vết máu trên mặt, nhìn con mồi Lý Mộ Hoa bằng ánh mắt bình thường:

Ánh mắt Lý Mộ Hoa đầy nghi ngờ.

Dương Thần tiện tay nắm chặt tay, một khối thịt của Lý Mộng theo lực của Dương Thần rách toạc khỏi cơ thể y.

Dương Thần có chút không vui, nếu như không phải Mạc Thiện Ny đang ở cạnh hắn, hắn sớm đã bóp nát bọn này rồi.

Tôi cũng nói với anh rồi, tôi không quen dọa người, chỉ g·i·ế·t người…

Dương Thần từ từ tới gần, mang bộ mặt cười cợt nhìn Lý Mộ Hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Mộ Hoa sợ đến ngây người, là một đai đen Taekwondo, gã tuyệt đối đủ tiêu chuẩn để đánh nhau, cũng coi như là đại sư Taekwondo quốc tế mạnh nhất, Lý Mộ Hoa cũng cho rằng không thể làm được động tác như Dương Thần vừa làm.

Lý Mộ Hoa cười khinh miệt nói.

Sinh tử của con người chỉ trong một ý niệm mà thôi.

Dương Thần nhíu mày:

Chỉ cần giữ được mạng, thì còn nghĩa lý gì?

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt u ám đang đứng cách mình không xa, Dương Thần bỗng cảm thấy nóng rực..

Dương Thần vội lắc đầu:

Vừa nghe nói mạng sống của mình vẫn còn hi vọng, Lý Mộ Hoa lập tức có niềm tin, cẩn thận nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy Dương Thần xé nát khí quản của Lý Mộng, Lý Mộ Hoa cảm thấy toàn thân gã đang run rẩy, có một nỗi sợ hãi đang tràn ngập khắp người gã.

Dương Thần không nói câu nào nhếch môi cười.

Anh cho rằng tôi không dám g·i·ế·t anh? Bởi anh là người thừa kế của Lý gia, là lão tổng của Mộ Vân à...

Đến anh ruột còn có thể g·i·ế·t, tôi không dám làm trợ thủ của anh đâu!

Thôi, nếu có thể c·h·ế·t cùng với hắn, cũng không đến nỗi quá tệ…phụ nữ là vậy, Mạc Thiện Ny cũng không ngoại lệ, cho nên cũng không cảm thấy quá chua xót.

Hai tên đó kích động đến phun cả máu, nửa sống nửa c·h·ế·t hôn mê bất tỉnh.

Ngài Dương, cô Mạc, đừng trách tôi…

Chi bằng như vậy, lần này chúng tôi không nói chuyện với các anh, tôi đã xem nội dung đàm phán, liên quan đến phân chia lợi nhuận, bởi vì Lý gia nhà các anh đưa ra được kỹ thuật quan trọng nhất, chiếm năm mươi phần trăm, tôi cảm thấy, có vẻ như hơi nhiều.

Lý Mộ Hoa và hai gã vệ sĩ vốn đang định rời khỏi đó liền quay người lại, nhìn thấy Lý Mộng vẫn đang trợn trừng mắt nằm trên vũng máu tươi.

Cứ nghĩ tới người đàn ông mình thích còn có một bộ mặt khác hoàn toàn như vậy, trong lòng Mạc Thiện Ny tràn đầy vui mừng, nhưng bây giờ cô và hắn đang đứng trước bờ vực…

Anh cảm thấy tôi nên g·i·ế·t anh? Hay để cho anh sống?

Thấy Lý Mộ Hoa đã không muốn nói gì nữa, Lý Mộng giơ s·ú·n·g lên miệng nở một nụ cười gian ác:

Hai tên vệ sĩ run rẩy giữ khẩu s·ú·n·g trên tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Thần chậm rãi ngồi xuống, vô cảm, nhìn Lý Mộ Hoa đã đóng băng vào rồi, hơn nữa mặt cắt không còn giọt máu, còn đâu khí phách phi thường của vị chủ tịch phong độ.

Lý Mộ Hoa hỏi.

Khẩu s·ú·n·g của hai tên vệ sĩ có tám viên đ·ạ·n, sau khi bắn xong, không ngừng phát ra tiếng “răng rắc răng rắc” từ cò s·ú·n·g hết đ·ạ·n.

Lý Mộ Hoa rốt cuộc cũng biến đổi sắc mặt, những điều phân tích này đều chính xác vô cùng, tuy rằng không có chứng cứ xác thực nào, nhưng nếu theo đà Dương Thần nói, thì quả thực gã đã quá sơ hở rồi!

Hai tên vệ sĩ bị hình ảnh máu tươi tanh nồng dọa cho đến mất hết cả hồn vía, lúc này giống như người máy rút s·ú·n·g ra, hướng về phía Dương Thần bắn túi bụi.

Tôi rất có hứng thú muốn biết sơ hở mà ngài Dương nói là cái gì?

Đó căn bản không phải là sức của người.

Sơ hở?

Sao nào, không phải anh muốn nói tạm biệt với tôi sao, để tôi rời khỏi thế giới này sao? Sao không bắn đi?

Ánh mắt của Dương Thần lạnh băng, như không còn chút sức sống.

Cho tới bây giờ chưa có ánh mắt nào khiến cho Lý Mộ Hoa tuyệt vọng đến như vậy, đó là ánh mắt của một con thỏ đối mặt với một con sư tử.

Lý Mộ Hoa gần như sắp khóc, mỗi một chữ nói ra đều là lấy hết dũng khí để nói.

Dương Thần dường như vừa mới làm một động tác hết sức nhỏ nhặt, phất phất tay, quăng cục thịt trên tay mình xuống đất, máu b*n r* tung tóe, bắn cả vào thân mình hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Mộ Hoa nuốt nước bọt, không nói lời nào, tiếp tục rút lui.

Ngươi...ngươi đừng có tới đây...

Phía sau Lý Mộ Hoa là người nhìn thấy rõ ràng nhất, chỉ nhìn thấy Dương Thần xách mỗi tên một tay, bọn chúng muốn chạy cũng không chạy được, lẳng chúng qua một bên.

Lý Mộ Hoa nói từ tận trong đáy lòng.

Không!

Mạc Thiện Ny chịu không nổi cảnh ấy, kinh hoàng kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu.

Tất cả, tất cả chỉ có một lý do giải thích, đó là anh cũng đang giả ngu, có điều cách giả ngu của anh khác với Lý Mộ Thành mà thôi, cái anh giả vờ là “ngốc nghếch nho nhã”, bề ngoài thì gặp ai cũng hòa hảo, đối xử với anh em cũng dịu dàng, hiếu thuận với cha, nhưng ai mà biết bộ mặt thật của anh hoàn toàn khác chứ.

Tôi đề nghị anh đừng nổ s·ú·n·g, tôi không muốn g·i·ế·t người trước mặt phụ nữ.

Ngu ngốc, anh nghĩ tôi và Lý Mộng chỉ hù dọa anh thôi sao?

Hoàn toàn ngược lại!

Âu phục mà bọn vệ sĩ mặc đều được làm từ chất liệu rất tốt, nhưng với sức kéo của Dương Thần, chẳng mấy mà bị xé rách, còn cưỡng chế đem chúng trở về.

Áaaaa

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 158: Tôi không dọa người