Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Mai Can Thái Thiếu Bính
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1091: Chúng ta quen nhau sao ?
- Có phải…có phải mẹ đã làm sai điều gì không? Ai da… Sớm biết như vậy thì đã không nhiều lời.
Đèn trong quán bar cứ nhấp nháy không ngừng, tiếng động ầm ỹ, mùi khói thuốc tràn lan, có chỗ thì cười đùa vui vẻ, có chỗ thì đang tức giận lộn xộn, trăm ngàn cảm xúc khác nhau cùng tụ lại ở một nơi nhỏ bé như thế này.
Người đàn ông này bị hoảng sợ, quay người lại nhìn, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang nhìn hắn ta chằm chằm.
Có lẽ là vì tu luyện nên tửu lượng của bản thân cũng khá lên nhiều, sau khi uống được một chai thì định uống tiếp chai thứ hai.
V·ú Vương vỗ vỗ vai Quách Tuyết Hoa, an ủi, chau mày hỏi Dương Thần:
- Sống trên đời khó tránh khỏi trắc trở, cuộc sống là như vậy, sự nghiệp cũng thế, tình cảm cũng chẳng khác gì, không biết tiểu thư đây đã gặp phải chuyện phiền não gì vậy?
Lúc này Dương Thần cũng không nắm chặt nữa, trong đầu hỗn loạn, tâm trạng rối bời, đã khiến cho Dương Thần khó có thể kiềm chế bản thân.
Sau một hồi im lặng, Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
Cũng không biết đã lái xe đi được bao lâu, Lâm Nhược Khê cho xe rẽ vào con phố bên cạnh đường, tiến vào khu vực chợ đêm.
Dương Thần loạng choạng đứng dậy:
Gió đêm khẽ thổi qua từng ngọn câu, làm tung bay mái tóc của người phụ nữ.
Sau mười mấy giây, Lâm Nhược Khê đã vào trong xe, nổ máy. Đuôi xe mất hút luôn sau chỗ quẹo.
- Những lời nói nhảm đến đây là được rồi, ngoan ngoãn đừng có nhúc nhích gì, đây là người phụ nữ của tôi.
Nhìn thành phố với những tòa nhà san sát nhau, khắp nơi dường như đều là những chỗ có thể dung thân, nhưng Lâm Nhược Khê lại cảm thấy mình giống như một kẻ lang thang không có nhà.
Sắc mặt Lâm Nhược Khê cắt không còn giọt máu, mắt nhòa đi, lạnh lùng cười nói:
Tại sao anh cứ đổ hết trách nhiệm lên người của tôi vậy? Tại sao anh không nghĩ xem bản thân anh nếu như ở bên cạnh tôi, nếu như anh có thể bớt cáu kỉnh với tôi một chút, nếu như anh có thể chủ động rộng lượng hỏi tôi tất cả những chuyện này….
Giọng Dương Thần càng lúc càng lớn, đến cuối cùng dường như đều vang vọng hết cả khu nhà.
Quách Tuyết Hoa và v·ú Vương từ trong chạy ra thì đã không nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhược Khê và chiếc xe hơi đâu, biết là nhất định cô ấy đã tức giận và bỏ đi rồi.
Trong sự lạnh lùng đó có cả sự quyến rũ c·h·ế·t người, đủ để khiến cho những người khác phải tê dại.
Tìm đại một nơi đỗ xe, Lâm Nhược Khê cầm lấy túi xách, bước lên trên đường.
Dương Thần cũng tức giận:
Lâm Nhược Khê không muốn đáp lời, cũng không biết bản thân đã uống được bao nhiêu, nhưng đã không muốn ở lại nơi đây nữa, vì vậy định đứng dậy rời đi.
Dương Thần cười khổ sở:
Trước đó vẫn ngồi ở một góc xa vừa uống rượu, vừa theo dõi Lâm Nhược Khê, Dương Thần cũng không muốn đến ngăn cản Lâm Nhược Khê uống rượu, vì hắn biết hai người đều cần rượu để giải tỏa sự khó chịu ở trong lòng.
Tâm tính lương thiện dường như bị phá vỡ, cơn bão bên trong dường như đã làm cho máu như muốn sôi sục lên, sự đau đớn khiến hắn lộ rõ vẻ đờ đẫn.
Trong cơn mơ hồ, Lâm Nhược Khê cảm thấy toàn thân như được thư giãn, mặt nóng dần, khóe mắt dường như có nước, nhưng thứ ươn ướt đó cũng theo hắn đi mất.
Hai chai rượu đã hết, Lâm Nhược Khê cảm thấy dạ dày mình nhưng có lửa đốt, trước mắt cuối cùng cũng bắt đầu có cảm giác mơ hồ.
- Là anh không tin tưởng tôi trước! Nếu như anh không thể yên tâm về ân oán trước kia giữa tôi và Lý Kiến Hà, vậy thì tại sao anh không g·i·ế·t Lý Kiến Hà đi? Chẳng phải anh căn bản là không sợ g·i·ế·t người sao?
Lâm Nhược Khê từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt như mơ màng, thấy hình dáng của Dương Thần thì thản nhiên cười lạnh lùng khiến cho những người xung quanh cứ đứng đó nhìn ngây ra.
Trong sự lạnh lùng đó có cả sự quyến rũ c·h·ế·t người, đủ để khiến cho những người khác phải tê dại.
Đúng… Anh nói không sai, Tiêu Chỉ Tình thực sự có thể giúp đỡ anh, nên nói là người phụ nữ bên cạnh anh rất giỏi, tôi có là cái gì đâu cơ chứ? Bọn họ có thể không cần tính mạng vì anh, một người có địa vị là một người vợ chính thức như tôi thế này có thể sớm đã bị oán hận, bị coi thường ở sau lưng rồi. Chắc anh cũng đã không chịu đựng nổi tính tình của tôi rồi?
Buông tay ra rồi, Lâm Nhược Khê liền rút tay lại, xoay người ra hướng chiếc xe.
Giọng nói của hai người không ngừng to lên, giống như đang rít lên từng tiếng.
Lâm Nhược Khê cũng không hiểu là rượu gì, chỉ hỏi xem có rượu nào nồng độ cao không.
Sau khi Lâm Nhược Khê bước vào quán bar được vài giây, bóng dáng Dương Thần cũng từ từ bước ra từ đầu ngõ, lặng lẽ bám theo cô vào trong quán bar.
Dương Thần giật mình, g·i·ế·t Lý Kiến Hà? Lúc nào cũng có thể, nhưng có g·i·ế·t anh ta hay không thì có gì khác nhau chứ?
Lâm Nhược Khê từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt như mơ màng, thấy hình dáng của Dương Thần thì thản nhiên cười lạnh lùng khiến cho những người xung quanh cứ đứng đó nhìn ngây ra.
- Ai nói tôi là người phụ nữ của anh, chúng ta quen nhau sao?...
Từ nhỏ đến lớn, vào những nơi như quán bar là rất hiếm, cô cũng tự biết mình không thích những nơi như vậy. Đối với quán bar cô cảm thấy không quen, nhưng hôm nay Lâm Nhược Khê lại rất muốn có thể dùng cồn g**t ch*t dây thần kinh.
Tay chống lên cằm, một tay khác tự rót đồ uống.
Vừa mới uống được hai ngụm thì Lâm Nhược Khê đã chau mày lại, thực sự không hiểu nổi tại sao đàn ông lại luôn thích uống rượu, thứ này thì có gì ngon chứ?
Dương Thần nghiến răng nói.
- Ai nói tôi là người phụ nữ của anh, chúng ta quen nhau sao?...
Cuối cùng, Lâm Nhược Khê cũng gục trên bàn, khi cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến thì có một người đàn ông tuấn tú bước đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 1091: Chúng ta quen nhau sao ?
- Dương Thần, con đang làm gì vậy? Rốt cuộc là thế nào?
Nhưng không đợi cho hắn ta đưa tay ra thì một bàn tay mạnh mẽ đã kéo cổ hắn tar a, cho hắn ra đằng sau, rồi ngồi xuống ghế.
- Buông tay ra.
Lâm Nhược Khê liếc nhìn hắn ta một cái, nói hai chữ:
Người đàn ông đưa tay ra đỡ lấy thắt lưng của Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê ngồi ở một góc nhỏ trong quán, trên bàn là chai Whiskey.
Nhưng không thể không nói, thứ cồn này sẽ không khiến cho bạn thất vọng khi mà bạn cảm thấy mọi thứ đều vô vọng.
- Vì tôi? Ha ha… Lẽ nào chỉ là vì tôi sao? Vì bất kỳ một người phụ nữ nào, anh cũng sẽ làm như vậy. Chẳng phải anh sợ nhất là yêu không đủ công bằng sao?
- Dù thế nào thì cũng không do mẹ đâu. Hai người chúng con vẫn còn có mâu thuẫn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Nếu như anh có thể cho tôi phóng khoáng với Lý Kiến Hào thì tôi cần giấu diếm làm gì chứ? Anh ta đến gặp tôi, việc này lẽ nào cũng là lỗi của tôi sao?
- Nhưng anh đã làm cho tôi cảm giác như thế!
- Mẹ, vào trong nhà đi.
- Cô tưởng là tôi không dám?
- Cẩn thận. Tiểu thư, để tôi đỡ cô…
- Tôi căn bản là không có nghĩ như vậy?
Đêm mùa thu hơi se lạnh, Dương Thần cũng muốn tĩnh lặng lại như gió, suy nghĩ xem giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Quách Tuyết Hoa vội vàng hỏi.
Vô tri vô giác, Lâm Nhược Khê bước vào một quán bar đang sáng đèn, cô hơi do dự, nhưng vẫn đi vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Thần nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của v·ú Vương, biết là muốn mình đuổi theo Lâm Nhược Khê, đưa cô ấy về.
Nhưng Dương Thần biết rõ rằng, bây giờ trong đầu mình đang rất hỗn loạn, nhìn thấy Lâm Nhược Khê không biết sẽ lại nói cái gì nữa.
- Tiểu thư, tôi thấy cô chỉ có một mình, chi bằng cùng nhau uống đi?
Trên đường cao tốc ở Trung Hải, ánh đèn xe ô tô chói mắt, gào thét như lóe ra những đường điện sáng lóa.
- Cô không tin tưởng tôi như vậy sao?
Lâm Nhược Khê nắm chặt lấy cổ áo, rõ ràng bản thân không thấy lạnh, nhưng không biết tại sao lại phát run. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu như thực lực đến giai đoạn đó rồi mà không nhanh thì làm sao tôi có thể bảo vệ được các cô? Làm sao bảo vệ được những người thân khác? Làm sao bảo vệ được con?
- Vậy thì anh đi g·i·ế·t anh ta đi. Nhìn thấy anh ta c·h·ế·t rồi sẽ còn nghi ngờ tôi nữa không?
Dương Thần không biết từ lúc nào đã bước đến.
Vừa rồi còn đang ngồi ấm cúng ăn bữa cơm tối cùng gia đình, nhưng bây giờ đã biến thành kẻ lang thang ở trên đường lạnh giá này.
Lâm Nhược Khê lái chiếc Bentley, phóng ga lao nhanh về phía trước, dường như chỉ có xe và gió bên ngoài thổi vào từng tiếng “ù ù”, sự đau khổ trong lòng có lẽ cũng vơi bớt đi.
Trong đêm tối, cũng không có ai chú ý đến một nam và một nữ như thế này, cùng mang theo tâm trạng phiền toái vào trong quán rượu.
Người đàn ông này mặc một chiếc áo sơ mi hiệu Versace, cổ đeo một chiếc dây chuyền màu bạch kim, trong tay đang cầm điếu thuốc, nhấc chén rượu lên, khuôn mặt hiện lên nụ cười hơi khẽ.
Người đàn ông buồn bực, nhưng sớm đã chuẩn bị tinh thần, vẫn cố nói:
Lúc này khuôn mặt của người phụ nữ đỏ bừng, nước mắt nước mũi tèm nhem, nhưng vẻ đẹp thì lại càng trở nên rạng rỡ hơn, khiến cho những người đàn ông xung quanh sớm đã chú ý đến cô.
Nhưng, Dương Thần vẫn quyết định lặng lẽ đi theo, cho dù không biết nói cái gì nhưng cũng không nên không quan tâm gì đến Lâm Nhược Khê.
Có lẽ là vì trời khá lạnh nên người đi trên đường cũng không nhiều, thỉnh thoảng lại thấy vài cửa hàng nhỏ thu lại ở một chỗ không buôn bán gì.
Dương Thần lái xe đuổi theo trong vô thức, bóng dáng đã biến mất dần trong màn đêm.
Dương Thần cảm thấy như bất lực, ngồi trên đất ôm đầu gối, muốn một mình yên tĩnh chờ đợi.
Tiêu Chỉ Tình là người duy nhất có thể giúp tôi làm việc đó. Một người phụ nữ không có tu vi như cô ấy chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài với tôi, trước đó còn suýt nữa thì c·h·ế·t, như vậy cũng không là gì sao? Tại sao cô lại khó chịu với chuyện này như vậy chứ?
Gió lạnh khẽ thổi, bụi trên đường tung bay lên từng đợt.
Nhưng anh lại cùng với những người phụ nữ khác đi khắp nơi, vừa về là lại hoài nghi tôi xem có dính líu gì đến người đàn ông khác hay không. Anh cảm thấy như vậy có công bằng với tôi không?
- Cậu chủ à, giờ cũng đã tối rồi, tiểu thư một mình lái xe ra ngoài, tôi không yên tâm.
Quách Tuyết Hoa không khỏi hối hận, bữa cơm tối không ngờ lại thành ra thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Cô tưởng tôi mạo hiểm ở bên ngoài chiến đấu sinh tử, tìm kiếm dược liệu luyện đơn là vì ai chứ? Chẳng phải là tôi vì muốn cho cô có thể an toàn và xinh đẹp hơn sao?
Nhưng vừa mới đứng dậy thì Lâm Nhược Khê lại cảm thấy choáng váng, loạng choạng suýt nữa ngã xuống đất, cũng may chống được tay lên bàn.
Mặc dù trong đầu đã cảm thấy mơ hồ, nhưng Lâm Nhược Khê cũng không mất đi ý thức.
Người đàn ông nói rất khéo léo, nhưng lại không l* m*ng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.