Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13


Nước mắt lập tức trào ra từ khóe mắt, chưa kịp nhìn kỹ hơn, cha tôi đã được đẩy đi.

Chương 13: Chương 13

Tôi còn chưa kịp định thần, một chàng trai bên cạnh tôi đứng dậy đẩy Trình D·ụ·c, lớn tiếng quát: "Anh bạn, anh thật không phải, sao lại công khai cướp khách thế này?"

Tôi không biết Trình D·ụ·c nhận được tin tức gì, càng không biết anh tìm đến đây bằng cách nào: "Tổng giám đốc Trình, anh đừng làm ầm lên đã. . ."

Tôi lấy điện thoại ra, mới thấy có mấy cuộc gọi nhỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi gọi lại, vừa nghe những lời đối phương nói, lập tức nắm chặt tay Trình D·ụ·c bắt đầu run rẩy: "Đến bệnh viện, nhanh lên!"

Tôi cảm ơn rồi đi theo.

Bác sĩ phẫu thuật tháo khẩu trang, mặt đầy mồ hôi: "Tạm thời qua được cơn nguy kịch, tuy nhiên, vẫn cần theo dõi thêm vài ngày trong phòng ICU."

Trình D·ụ·c bước theo nắm lấy tay tôi, tôi quay người hất ra không thèm nhìn lại.

Tôi tức giận đứng dậy định bỏ đi.

Trình D·ụ·c vung nắm đấm lên, lão Vương giật cổ ra sau, rồi trừng mắt nhìn tôi: "Chu Dực Nhiên, cổ phần trong tay tôi, cô đừng hòng nghĩ đến!"

Tôi đứng trước cửa phòng phẫu thuật, toàn thân lạnh cóng.

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Không đi viện ngay thì vết thương sắp lành hết rồi đấy."

Lão Vương bị đám đàn ông vây quanh, lúng túng: "Tiểu Chu. . . Cô đang. . ."

Các chàng trai lập tức tranh giành nhau ngồi xuống bên cạnh chúng tôi, miệng liên tục gọi "chị ơi", khiến tôi không kìm được mà khẽ nhếch mép cười.

Tôi gạt ra.

Anh khẽ thở dài, ở lại bên cạnh tôi.

Trình D·ụ·c mạnh mẽ chen vào bên cạnh tôi, chỉ vào lão Vương vẫn chưa hiểu chuyện gì, phẫn nộ: "Thậm chí loại này cô cũng không tha!"

Cho đến khi đi đến cửa quán bar, Trình D·ụ·c gọi lớn: "Chu Dực Nhiên!"

Làm tốt lắm!

"Tôi đến đàm phán công việc."

Trình D·ụ·c: ". . . À."

Chàng trai kia thấp hơn anh nửa cái đầu, cả hai đều mặc vest, mắt to trừng mắt nhỏ.

Đang lúc tôi tính toán suôn sẻ thì đám đông bỗng dưng tản ra, Trình D·ụ·c với khuôn mặt lạnh tanh, hung hăng tiến về phía tôi.

Lão Vương chưa kịp phản đối thì đã có một anh chàng ngồi lên đùi ông ta, hôn nồng nhiệt.

13

Nhưng lão Vương không vui, lập tức đập vỡ ly: "Nhóc con có ý gì?"

Ông bảo tôi, con gái cũng như con trai, tôi phải độc lập tự chủ mới có thể tồn tại trong xã hội cạnh tranh khốc liệt này.

Trình D·ụ·c ấn vai tôi: "Đi qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi, cô đã đứng bất động một tiếng đồng hồ rồi."

— Từ bệnh viện.

Tôi rất biết ơn cách giáo d·ụ·c không phân biệt giới tính của cha, điều này giúp tôi có được thành công như ngày hôm nay.

Trình D·ụ·c không khỏi trợn tròn mắt.

Hai người lập tức vật lộn với nhau, Trình D·ụ·c túm cổ áo lão ta: "Đó là vợ tôi!"

Chàng trai ngẩng cổ lên, còn chưa kịp nói gì đã bị bảo vệ lôi đi.

Anh lại nắm lấy.

Nếu không ký hợp đồng này, hôm nay đừng hòng thoát khỏi đám yêu tinh nam này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những người này xếp hàng đứng thẳng, trông vô cùng dễ chịu.

Tôi gạt tay anh ra.

Khi hai người bị tách ra, mặt lão Vương sưng mấy chỗ, ông ta trừng mắt nhìn Trình D·ụ·c, lau vết máu mũi, vẻ mặt sợ hãi.

Tôi gật đầu: "Tôi muốn tất cả."

Tôi mềm nhũn cả người, Trình D·ụ·c tiến lên đỡ lấy tôi, ôm tôi vào lòng.

Anh vẫn chưa hiểu tình hình, lông mày nhíu lại, tóc mái rối tung: ". . . Cổ phần gì?"

Tôi không nhịn được bật cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi đã bắt đầu xem hợp đồng từ tiểu học, đến trung học cơ sở đã có thể soạn thảo kế hoạch. Cha tôi nói với tôi, cơ nghiệp nhà họ Chu là do ông tự tay gây dựng, và ông chỉ có mình tôi là con gái.

Tôi quay lại, thấy anh với vẻ mặt hơi ấm ức ôm lấy tay mình: "Tôi cũng bị thương rồi."

Trình D·ụ·c thấy tôi nhượng bộ, cởi áo khoác ra khoác lên người tôi: "Đã có gia đình rồi mà còn ăn mặc thế này đến quán karaoke. . ."

Tôi: ". . . Buông ra! Tôi nghe điện thoại."

Mẹ tôi qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ, cha tôi một mình nuôi dạy tôi, vừa làm cha vừa làm mẹ. Điều ông nói với tôi nhiều nhất là tôi phải có khí phách.

Nhưng sao ông lại đột nhiên già đi như vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người mẫu nam đưa rượu đến môi tôi, tôi nhấp một ngụm nhỏ, hướng về phía lão Vương nói: "Chú Vương, bây giờ uống rượu với các chàng trai đang là xu hướng đấy, họ đẹp trai, nói chuyện hay, lại còn uống được nhiều rượu."

Trình D·ụ·c lao tới.

Những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng tản đi.

Trình D·ụ·c nói ngắn gọn: "Cút."

Qua bức tường kính, tôi nhìn thấy người cha từng che chở tôi khỏi mưa gió, người cha như siêu nhân của tôi, giờ đang nằm đó không có chút sức sống, nước mắt tôi không kiểm soát được mà tuôn rơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh dù sao cũng là một tổng giám đốc, có lẽ biết tôi đang làm gì, anh lúng túng kéo tôi lại.

Cho đến khi cửa phòng phẫu thuật được mở ra, tôi vội vàng tiến lên, thấy cha tôi nằm bất động trên giường bệnh, người cắm đầy ống.

Tôi trơ mắt nhìn lão Vương rời đi với sự trợ giúp của bảo vệ, Trình D·ụ·c là cái thằng phá hoại gì vậy? !

Tôi chăm chú nhìn cánh cửa kia.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13