Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Vọng Thần Mạc Cập

Chương 358

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 358


Lăng Châu không thể khống chế tâm tình, gậy trong tay không dừng lại, liên tiếp hạ con xuống đánh vào người Đông Đình Phong. Cho đến khi bị hai cháu trai nhà mình ngăn lại, cướp đi gậy gộc.

Lăng Châu hét khàn cả giọng.

Gậy gộc kia từng là binh khí luyện công của Ninh Mẫn, ở sân cỏ nhà mình, cô đã cùng một bé trai đánh côn pháp.

“Ninh gia không có con cháu bất hiếu như mày! Cút, cút ngay....”

“Ngoài cửa chính có rất nhiều nhà báo, xe anh để ở dưới tầng hầm! Anh đưa em đi!”

Phát đánh lần hai dừng trên lưng cô:

“Đi ra ngoài.!”

Rất đau.

“Cút ra ngoài cho ta!”

Bọn họ càng kinh ngạc hơn là: người xưa này thương con như Lăng châu tại sao hôm này lại đánh con mình ác độc như thế?

Hoắc Khải Hàng nhịn mãi rốt cục không thể nhịn được nữa, muốn đi lên, một bóng người tự đại ngoài cửa thoáng hiện, bước nhanh như bay, đẩy ra mấy người cản đường, đánh móc sau gáy, quỳ xuống, thay thân ảnh mảnh mai kia chặn đòn. kia

Cô nhẹ nhàng kêu.

Cô như trước im lặng.

Hắn hiểu được, chuyện phát sinh gần đây nhất, đã tạo thành thương tổn rất lớn cho cô.

Đông Đình Phong cũng không vui, nhưng hắn rõ ràng, người vợ này rất muốn chống đối hắn đến cùng. Hắn không thể ép buộc quá, chỉ có thể đồng ý.

Có người đi đến khuyên, lại bị Lăng Châu đuổi ra xa, vì thế không còn người nào dám tới khuyên.

Cô không cảm kích.

“Không cần đi theo em! Chúng ta cứ chấm dứt như vậy. Đừng nên gặp lại.”

Hắn lấy kính râm thật to, lại nhìn cô một cái: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tầng này có hai thang máy, hai cầu thang bộ, mỗi chỗ đều có hai vệ sĩ canh giữ, đi ra hành lang, lại có hai vệ sĩ đi qua đi lại tuần tra.

“Thân nhân mất, để lại cho người sống một nỗi đau khổ dai dẳng. Nếu người sống còn bởi vậy mà cùng oán cùng hận, người c·h·ế·t làm sao có thể ngủ yên?

“Mẹ, A Ninh là cháu gái duy nhất của ông nội, là đứa con giá mà ba luôn tự hào, bọn họ yêu nàng. Nếu bọn họ còn sống, bọn họ nhất không mong nhìn thấy chính là mẹ con trở mặt thành thù......

Một đường đi vào ngầm ga ra ngầm u ám, xa xa liền thấy Hãn Mã của hắn.

Sau khi nghe mọi người thay nhau khuyên, cuối cùng, Lăng Châu đồng ý, bất quá vẫn là hung hăng nói với Ninh Mẫn một câu:

Ngay sau đó, một cây côn đánh vào người làm cô ngã trên nền đất:

Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đã nói lên rằng cô quyết tâm không bao giờ tha thứ cho hắn.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

“Từ xưa, trưởng gia, là người để tang người c·h·ế·t, hôm nay, ngay cả người có tức giận tới đâu, cũng thỉnh nể người mặt người đã khuất mà bao dung. Thỉnh cho phép con tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng......”

Nhưng lời này, rất có đạo lý.

Ninh Mẫn xuống xe, chậm rãi đi vào nhà mình, hai khẩu băng quan làm lòng cô đau đớn, tấm vải trắng đâm vào mắt làm cô đau đớn.

Về nhà đến nhà mà một chút vui vẻ cũng không có, mà lòng lại tràn đầy thê lương.

Một vòng hoa nhiều màu đặt ở giữa, hai người đi tặng cùng bước song song, cô quỳ xuống hướng quan tài thất thanh khóc rống.

Hắn biết hiện tại, chính mình chỉ có thể theo cô, bức cô, bức tử cô.

Ninh Mẫn cảm thấy mình bị ôm lấy, một mùi hương quen thuộc vây quanh cô, một đôi cánh tay mạnh mẽ đang bảo vệ lấy cô.

“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, luôn bên cạnh cô ấy. Cẩn Chi, anh cứ đưa Đông phu nhân và Tiểu bảo bảo trở về trước đi......”

Lăng Châu hét to.

“A Ninh!”

“Trời ơi, là Thủ tướng, Lăng Châu điên rồi, dám đánh Thủ tướng......”

“Buông ra! Cho dù bị em mẹ đánh c·h·ế·t, cũng là em nên làm!”

Nói xong, lại thâm sâu thâm khom người chào.

Hắn phát ra một tiếng rên khẽ.

Lăng Châu như trước căm tức, b* ng*c thở gấp gáp, chỉ vào cửa lớn:

Tâm Đông Đình Phong đau đớn kịch liệt, lại chỉ có thể tự xem nhẹ, đành coi nó như không khí nói.

Chưa vào đến nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc đám tang truyền ra.

Hôm nay bà ấy đánh thật, lực đạo tuyệt đối là mạnh, cha cũng không còn để chạy đến khuyên.

Quay đầu lại nhìn thì thấy Hoắc Khải Hàng mở của ghế sau: “Tiểu Đan, con tự đi học nhé, ba không đưa con đi được...... Tự lái xe về nhà......”

Khi mẹ biết, tức giận đến nỗi cầm cái gậy này đuổi g·i·ế·t nàng.

“Chờ khi tang sự kết thúc, tình mẹ con một đao hai đoạn.”

Cô mơ hồ nghe được có tiếng bước chân hỗn độn đang tiến về phía cô.

Tới tầng dưới cùng đám người ùa ra như đàn ong, hắn giữ tay cô. Tay cô vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương làm hắn lo lắng.

Nhóc đã từng gặp người kia, đó là một người phụ nữ nhiệt tình dào dạt, hiện giờ, ánh mắt lạnh như lưỡi dao, nếu đem ra so sánh, sẽ cảm thấy đây là hai người khác nhau.

Người không nhiều, cha là con trai độc nhất, có thể tới nhiều là họ hàng thân thích cái, lui tới vây xem nhiều là người ở cùng một tiểu khu, hoặc là một ít chiến hữu bộ đội thân thiết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ninh Mẫn quỳ thẳng tắp, tùy ý mẫu thân đánh, lớn tiếng vững vàng nói:

“Vậy làm phiền!”

Lăng Châu hung tợn trừng mắt, giống như sài lang hổ báo, muốn ăn sống nuốt tươi cô:

Từng có bao nhiêu ân ái, hiện tại, tâm Đông Đình Phong có bấy nhiêu đau đớn.

Xuất phát từ một loại bản năng cảnh giác, sau khi cô ngồi xuống, liền cảm nhận được ghế sau còn có người.

“Nếu còn dùng cây gậy này đánh tiếp chắc chắn c·h·ế·t người. Giáo huấn một đứa nhỏ, chỉ nên dùng cái này thôi.”

Hoắc Khải Hàng liếc mắt nhìn đối vợ chồng này một cái, cảm thấy bầu không khí rất không thích hợp: ánh mắt Ninh Mẫn đang lóe lên từng đợt bi hận; còn sắc mặt Đông Đình Phong rất khó coi.

“Tôi mới mặc kệ thân phận của cậu là gì, đây là nhà của ta, nơi này không chào đón các người, các người lập tức cút đi cho ta! Lập tức.....”

Ninh Mẫn nhớ rõ mới trước đây, chính mình bướng bỉnh, đánh bé trai đó thành một thân tím đen, thương tích đầy mình.

Hôm nay bọn họ xuất viện, hắn không phải cô ý đến thăm dò.

Đúng lúc đó, Trần Tụy xuất hiện, lúc này cảnh vệ mới để cho xe của bọn họ đi vào.

Kỳ thật mẹ chỉ muốn hù dọa cô, không nỡ lòng đánh thật..

“Con không cút, đây nhà của con, con không cút!”

Một giờ sau, Ninh Mẫn ở xuất hiện ở Bình Sơn vùng giải phóng cũ, ở cửa vào vùng giải phóng cũ, có cảnh vệ được đặc biệt phái đến gác. Nếu muốn đi vào, phải có giấy phép thông hành đặc biệt của tiểu khu. Rất nhiều phóng viên đều bị ngăn ở ngoài cửa. Xe của Hoắc Khải Hàng cũng bị chặn lại.

Giờ phút này, bọn họ nhìn Thủ tướng đang cực kì khẩn trương đuổi theo Thủ tướng phu nhân của bọn họ, đều tự giác tránh ra, đôi vợ chồng này bị sao vậy?

Đông Đình Phong dần buông ra.

Đông Đình Phong giao đứa nhỏ cho mẫu thân, đuổi theo ngăn cản đường đi của cô, tỏ vẻ sẽ nhất quyết không tránh đường, vứt sạch phong độ —— À Thủ tướng cao cao tại thượng là gì chứ, bây giờ hắn, chỉ là một người đàn ông bình thường dỗ vợ mình mà thôi.

Hắn mở cửa ghế phụ cho cô, cô mặc kệ không lên tiếng bước vào rồi khóa cửa lại.

“Việc này, ai cũng không có tư cách quản......”

Côn kia, là Lăng Châu ra tay.

Truyện gì đã xảy ra, Hoắc Khải Hàng đều đã biết, hắn hy vọng bọn họ trong lúc đó có thể dịu đi, nhưng xem ra, không ổn rồi.

“Bác đánh như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng! Việc này, làm sao có thể trách Mẫn Mẫn......”

Đại biểu ca nghiêm túc khuyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô không được để hắn tham gia tang lễ.

“Cha mẹ ruột, không ai có thể lựa chọn được. Quan hệ huyết thống là được sinh ra. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng muốn hiểu được một sự kiện, sinh ân không kịp dưỡng ân, chúng ta không thể lấy quan hệ huyết thống huyết mạt sát ân nghĩa hai ba mươi năm dưỡng d·ụ·c.

Cô không nói gì, mặc cho dòng lệ chảy xuống.

“Vận mệnh, có khi thực đáng sợ, nó có thể làm cho cốt nhục chia lìa, cũng có thể làm cho cốt nhục kết thù kết oán; nó thường lừa gạt nhân sinh chúng ta, phá vỡ cuộc sống chúng ta, nhưng nếu chúng ta khuất phục vận mệnh, sẽ mất đi sinh mệnh hoặc một thứ quý giá nào đó.

Không biết khóc bao lâu, nước mắt làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ.

Thang máy ở phía sau mở, Hoắc Khải Hàng đứng trong thang máy, nhìn thấy bọn họ, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Hoắc Khải Hàng ở bên cạnh nhìn chăm chú: cô lạnh như băng từ trong ra ngoài, tản ra hàn ý, nên nên bi thương nhiều cỡ nào mới có thể làm cho cô cả người lạnh lùng đến như vậy.

Hắn muốn nàng ôm vào lòng, muốn hòa tan băng sương trên người cô, bàn tay đưa ra nửa chừng, lại lùi về, bởi vì chuông cửa vang, có người vào, mang đến một trận líu ríu nói chuyện.

Ninh Mẫn ngoái đầu nhìn lại, bị nắm tay kéo đi, không có phản kháng.

Chương 358

Đông Đình Phong cũng chưa hề đụng tới, một đôi mắt như hồ sâu, không nhìn của tức giận của bà, lập tức nói:

Cô quay đầu lại, lạnh lùng nhìn vào ánh mắt đau lòng của Đông Đình Phong.

Ngay sau đó, một cái đánh thật mạnh, dừng ở trên người hắn.

Hắn đứng lên, nhìn chung quanh, nhìn Lăng nông và Lăng Dịch, hai biểu huynh của Ninh Mẫn, một giúp đỡ mẹ hắn, Uyển Du và Chỉ Huyên vội vàng đi lên, hỏi cô rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao bác lại ra tay đánh con nặng đến thế.

Một chữ rồi một chữ, rất ngoan độc.

Thân hình Đông Đình Phong thẳng tắp đi đến trước mặt Lăng Châu, khom người, lễ tiết hoàn hảo nhìn không ra nửa điểm tật xấu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ninh Mẫn không đáp lời, chỉ ngơ ngác nhìn hai vị thân nhân đến tặng hoa.

Ninh Mẫn không nói, yên lặng đi vào, quay mặt đi, dùng thanh âm lạnh như băng lần thứ hai nói với Đông Đình Phong:

Ngày xưa là từ mẫu, hôm nay vì phẫn nộ hóa thân thành quỷ dạ xoa, tay cầm một cây tăng nhân côn, đánh người con gái mình từng yêu thương phải ngã trên nền đất.

Cái loại náo nhiệt cùng cô không quan hệ.

Phòng bệnh chuyên dụng của Thủ tướng phu nhân ở khu tầng trệt, không tiếp nhận sản phụ khác. Việc này chủ yếu là xuất phát theo góc độ an toàn mà lo lắng.

Có người ồ lên hét to một tiếng.

Nhóc trầm mặc xuống xe, rồi sau đó, đứng ở tại chỗ, nhìn xe rời đi.

Bọn họ khiếp sợ: Ninh gia nhưng lại bị giáng xuống tai họa bất ngờ như vậy!

“Hai mươi bảy năm trước, là Ninh gia thu dưỡng A Ninh, hai mươi bảy năm qua, Ninh gia cho A Ninh cá tính, để cho cô trải qua thời thơ ấu vô ưu vô lự, khai phá tài năng của cô ấy, bồi dưỡng nàng thành một chiến sĩ vĩ đại, cho nàng chí hướng bảo vệ tổ quốc, ban cho cô ý chí kiên cường. Là Ninh gia này hoàn cảnh thúc đẩy cô đi lên một con đường như vậy. Là Ninh gia tạo nên Ninh Mẫn. Bảy năm trước, cô ấy phụng mệnh nghĩ cách cứu viện, đây là chức trách. Cùng người kết thù kết oán, đó là chuyện chúng ta không thể khống chế.

Lăng Nông nhìn về phía Lăng Châu: “Bác, Thủ tướng nói rất đúng, Mẫn Mẫn là con cháu Ninh gia, ông nội cùng dượng gặp kiếp nạn này, người thân đau lòng, Mẫn Mẫn cũng rất đau lòng. Bác để Mẫn Mẫn ở lại làm tròn chữ hiếu đi......”

Lăng Dịch cũng gật đầu phụ họa.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Ninh Mẫn từ đầu tới cuối mặt không chút thay đổi.

Phụ thân thấy thế, đoạt lại gậy gộc, đổi một cây chổi lông gà đưa cho mẹ, nói:

“Là Đông đại thiếu!”

Ninh Mẫn ăn đau, thấy Hoắc Khải Hàng muốn đến đỡ, cô lắc đầu, ngăn lại, bò lên lại quỳ.

Cô đẩy hắn ra.

“Con sinh ra là người nhà họ Ninh, là con cháu Ninh gia. Đời này, con vẫn mang họ Ninh.”

Hơn nữa có vệ sĩ thay phiên trực.

Thân thể vốn trắng nõn giờ tối đen, da thịt tái nhợt, đôi mắt thảm đạm, tựa như một đóa đang héo tàn, càng nhìn càng giống một u linh.

Giống như một pho tượng di thế độc lập.

Hoắc Chỉ lạnh lùng nhìn.

Lần thứ tư, thứ năm, chiếc côn vô tình hạ xuống, cô không tránh đi mà nhận tất.

“Nhất định mẹ em không muốn nhìn thấy anh. Em cũng nghĩ không muốn gặp lại anh.”

“Xin người bớt giận!”

Vài ngày trước, nhóc nghe nói một ít chuyện liên quan đến Ninh mẫn, lúc trước bởi vì mẹ c·h·ế·t mà sinh ra hận ý, hiện tại đây, không hận. Đều là tổn thương người. Cô ấy hiện tại, tâm tình khẳng định thống khổ hơn bất kì ai.

Bây giờ hắn, không thể nào nhường nhịn không chấp cô được nữa.

Chiếc côn lại lần nữa hạ xuống, côkhông trốn.

“Anh muốn đi Bình Sơn phải không? Vậy thì em với anh đến đây kết thúc!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tựa như hạt cát, càng muốn bắt lấy, nó trôi đi càng nhanh. Không nhanh không chậm khéo léo nâng lên, nó ngược lại sẽ không trôi mất.

Trong thang máy là một không gian vắng lặng, sáng sớm đi thang máy, chỉ có hai người bọn họ.

“Tránh ra! Em không muốn mang phiền phức đến cho anh, cũng cầu anh đừng tìm em gây phiền toái.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 358