Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Vọng Thần Mạc Cập
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29
Đối với một đứa cháu như vậy, muốn bắt hắn kết hôn quả thật khó như lên trời...
Cô bước lại gần, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
Tất cả mọi người đều biết, Đông đại thiếu bên ngoài một biệt thự riêng, bên trong biệt thự này cất giấu người mà hắn yêu thương, người con gái ấy tên Anna, mấy năm nay cô ta không hề oán thán gì, chấp nhận đi theo hắn.
Đôi lông mày bạc của ông nhất thời nheo lại, nghĩ tới sự việc phát sinh ngày hôm qua, nha đầu kia không chịu nói, chắc chắn là do đứa con dâu của ông ra tay.
Mở cửa, Ninh Mẫn bước vào, thấy một ông già tóc bạc trắng ngồi ở bàn làm việc đang day day thái dương, nhìn qua thì tinh thần có vẻ không thoải mái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 29
Sau đó, Đông Lục Phúc đã sắp đặt một màn kịch, đưa chính đứa cháu mà ông coi trọng nhất vào tròng... Một tháng sau, Tịnh Tịnh mang thai, xuất phát từ trách nhiệm của một người làm cha, Cẩn Chi tuyệt đối không từ chối, vội vã cùng Tịnh Tịnh đăng kí kết hôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khốn nạn, Đông gia chúng ta từ lúc nào lại bắt đầu có gia phong bạo lực đánh phụ nữ thế này. Đứa cháu này, thật đúng là càng ngày càng có tiền đồ rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng đập cửa vang lên.
Đồng thời hắn cũng không phải là dễ hiểu. Bởi vì hắn rất thông minh, vừa có năng lực nhưng thủ đoạn cũng không kém.
Ông thở dài một tiếng, cũng bởi từ sau khi Đông Lôi nói ra những lời đó ông mới biết: Nguyên nhân là Hàn Tịnh đã từng có quan hệ tốt với một người bạn trai, chỉ toàn làm những việc thất kém, hơn nữa lại bị mẹ kế quản nghiêm nên vẫn không công khai quan hệ yêu đương cho mọi người biết. Còn Cẩn Chi ư, hắn cũng có quan hệ rất sâu đậm với một người bạn gái. Mấy năm nay, cô gái kia cũng không hề có bạn trai khác.
“Tịnh Tịnh đến đây... Ừ, ngồi xuống... Gia gia có câu này muốn nói với cháu.”
“Bởi vì Tịnh Tịnh muốn ly hôn.”
“Không phải ạ!”
Lúc đó Đông Đình Phong mới hai tư tuổi, nhưng hắn hoàn toàn đã đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp. Khắp cả Ba Thành này thử hỏi có cậu ấm nào có được thành tích kiêu ngạo như hắn?
“Cốc...cốc...cốc”
Ninh Mẫn biết cô đang đối mặt với ai, Đông Lục Phúc vốn là một con cáo già đã ngang dọc trên thương trường bao nhiêu năm. Người như vậy, địa vị cao không ai có thể với tới, cho nên rất coi trọng gia phong và sĩ diện gia tộc, nhưng ông ta lại đang nhìn Hàn Tịnh bằng ánh mắt vô cùng thản nhiên. Đó chính là điểm cô không biết khi Hàn Tịnh xác định ý nguyện muốn ly hôn, vị lão gia này có trở mặt hay không?
Ninh Mẫn ngồi xuống, lập tức người hầu rót trà xong đi ra, sau đó cánh cửa khép lại.
Đột nhiên ông nổi giận khi thấy khuôn mặt sưng đỏ của Hàn Tịnh.
Lúc này, ngữ khí của Đông Lục Phúc mới chậm lại lập tức hỏi:
“Gia gia!”
Ông ngồi xuống đối diện với cô, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, chẳng biết tại sao nhưng ông thấy nó càng ngày càng sắc bén.
“Vậy đó là ai? Kẻ nào dám đánh cháu dâu của Đông gia ta?”
Cô suy nghĩ rồi đáp:
“Mặt của cháu làm sao vậy? Ai đánh?”
“Gia gia, là Tịnh Tịnh đáng bị đánh...”
Nhưng ở trong gia tộc, hắn vẫn phải là một đứa trẻ hiếu thuận được giáo d·ụ·c đoàng hoàng, và không vì hắn đã có được sự nghiệp thành công mà trở nên tự mãn, kiêu ngạo.
“Cẩn Chi sao?”
Ông vẫn luôn cho rằng, Đông Đình Phong sẽ là một người chồng tốt, hơn nữa cũng sẽ là một người cha tốt, nhưng sự thật đã chính minh, quả dưa chín ép sẽ không ngọt.
Rất tốt vẫn còn biết mình đáng bị đánh, như vậy đúng là không uổng công ông thương cô: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nói thử xem, vì sao lại đáng đánh... Để gia gia giúp cháu phân tích...”
Giọng nói cũng lớn hơn, mặt mày phẫn nộ đằng đằng đập tay xuống bàn:
Vấn đề này quả thật khó trả lời, nói ra chẳng khác cáo trạng, còn không nói thì hình như không thỏa đáng.
Nói thật, ông cảm thấy tiếc cho chuyện của họ, không ngờ nó lại trở nên phức tạp như vậy, từ góc độ của một người lớn, thành tâm ông muốn họ có thể phá vỡ được cục diện bế tắc này, từ đó buông bỏ tình cũ trở thành đôi vợ chồng ân ân ái ái.
Ninh Mẫn lắc đầu.
“Vào đi!”
Đông Lục Phúc ngẩng đầu, khuôn mặt uy nghiêm cố gắng nặn ra một nụ cười, đứng lên, nhìn thấy cách ăn mặc rất tươi mát tự nhiên của đứa cháu dâu, ra hiệu đến gần nói:
Ông lấy lại tinh thần, đáp lại bằng giọng đầy uy nghiêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.