Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Vọng Thần Mạc Cập
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 264
“Con nghĩ nếu Cố Chấn biết con gái mình bị khi dễ, ông ấy nhất định sẽ thay con gái ra mặt, Cố Chấn không có bất cứ phản ứng gì, vậy chỉ có thể ông ấy không biết gì? Ông nội ông liên lạc với Mạc Trường Lâm một chút, phương thức liên hệ Mạc Thuận Chi điều tra cho con, Cố Đan này là Mạc Thuận Chi đưa tới, vậy khẳng định chuyện này có liên quan đến Mạc gia.”
“Đây là kiệt tác của chồng cô”
“Yêu giang sơn càng yêu người đẹp có phải không? Thật không nhìn ra, Đông thiếu lãnh huyết là vậy, thật đ*ng t*nh rồi, cư nhiên xuất thần như vậy rất nhanh mất đi lý trí”
Cậu hỏi lại: cha con đâu?
Thư phòng, Đông Đình Phong xử lý xong công việc, lại cùng Trần Tụy trao đổi ý kiến, ngồi trầm tư.
“Người anh nói là Sam”
“Yên tâm, tôi sẽ áp giải nó về”
“Anh muốn nói, vợ anh đối với anh là quan trọng nhất phải không?”
“Hàn Tịnh và Ninh Mẫn có phải là chị em song sinh hay không? Bằng không sao hai người có thể giống nhau đến vậy?”
Gặp mặt như vậy thật sự rất quý giá.
Trước khi hai người phụ nữ đó đến, mẹ còn đang giảng giải đạo lý cho cậu, còn có điện thoại của người bên kia gọi tới, muốn cậu ngày mai trở về. Cậu không muốn quay lại đó, khi Ninh Mẫn và Hoành Vi đến, cho cậu hy vọng nào đó.
Ánh mắt Đông Đình Phong không khỏi nhếch lến:
Đông Đình Phong nghiêm chỉnh cảnh cáo, Mạc thị, bây giờ đối với Ninh Mẫn mà nói là một cấm kỵ, không thể nhắc tới.
“Được rồi, tôi biết , nhưng , đồng thời , cũng nhắc nhở anh, anh là người làm anh, kiếm tiền mới là quan trọng nhất, hai nhà Đông Mạc vẫn luôn cùng có lợi.”
“Mạc Thuận Chi, cậu nghe đây, cậu đến từ đâu thì quay về đó cho tôi, A Ninh mấy tháng nay, đã bị Mạc Thần Chi hại người không ra người quỷ không ra quỷ. Chuyện tới hôm nay, cô ấy vừa mới đi ra từ trong bóng ma ấy, nếu như cậu cảm động và nhớ cô ấy đã từng cứu cậu, cậu nên để cho cô ấy yên ổn một chút, đừng mang đến rắc rối cho cô ấy nữa, nếu cậu dám ở trước mặt cô ấy nói những lời không nên nói, thì sẽ đẩy cô ấy vào địa ngục vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không thể quay trở lại). Nếu cậu thừa nhận người chị này , vì mục đích này, được thôi, phóng ngựa qua đây”
“Tôi hỏi cậu Cố Đan là cậu mang đến?”
“Đúng, Sam, cậu lấy được từ trên tay ai?”
Mẹ cậu trầm mặc không nói gì rơi lệ rồi nói: “Là mẹ vô dụng, thật xin lỗi Tiểu Đan”
Sau khi nếm trải nhiều khổ sở, cậu mới biết được cậu là con tin của mẹ, hiểu được tiêm vào người mỗi năm một lần, không phải là vắc xin phòng bệnh, mà là cùng trói buộc xiềng xích trên đầu mẹ cậu và cậu.
Đông Đình Phong mấp môi.
“Thì ra là anh, chị tôi đâu?”
“Chuyện đều như cá và tay gấu, trên đời này ít có, Mạc Nghiêu Chi, tôi không hy vọng, tương lai chúng ta trở thành kẻ thù, cho nên, hãy quản em anh cho tốt, xem anh trai của anh, chúng tôi có thể phát triển hạng mục hợp tác đó rất tốt,...bây giờ nếu như tôi rút vốn đầu tư.... hai bên tôi và anh đều không tốt”
Anh không có cùng Mạc Thuận Chi nói nhiều lời thừa thãi, lập tức ngắt điện thoại, gọi sang số di động của Mạc Nghiêu Chi, trực tiếp ném xuống một câu:
Hai năm nay, người cậu lớn lên rất cao, tinh thần và thể xác, đều cường tráng. Cậu tin , sớm hay muộn có một ngày, cậu có thể phản kích lại. Hôm trước cậu tìm được cơ hội chạy ra ngoài, nhưng mẹ lại khuyên cậu quay về, bởi vì không quay về , sẽ c·h·ế·t.
Mạc Nghiêu Chi nghe xong mỉm cười
Đông Đình Phong ngồi trên ghế làm việc, chuyển động con chuột, so sánh ảnh của Ninh Mẫn và Hàn Tịnh.
Cô không có đi vào, một là vấn đề quần áo, hai là cô không muốn quấy rầy, đóng cửa lại cho bọn họ, trở về phòng, muốn gọi điện cho con gái,
“Mạc Nghiêu Chi, trông nom cho tốt em trai của mình”
Cậu đã từng hỏi mẹ, vì sao không ở chung? Mẹ nói : Bởi vì mẹ còn phải làm việc.
Lời nói này dẫn đến tiếng cười ha ha của Mạc Nghiêu Chi. Như nghe truyện cười trăm năm mói nghe một lần, âm thanh cười đến phát run.
Như vậy sẽ do cậu thay đổi.
Mạc Nghiêu Chi tiếp tục nói “Người đàn ông có thể chiều chuông phụ nữ, yêu thương phụ nữ, nhưng cũng phải có sự nghiệp, sự nghiệp của anh, đừng để phụ nữ của anh tham gia hay tiến vào.....điều đó mới là thông minh...”
Cố Đan nghĩ nghĩ: “Bây giờ cháu chỉ muốn có một cái nhà, có thể đến trường bình thường, sau khi về đến nhà, có thể ăn những món ăn mẹ làm, những thứ khác, đều không muốn” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ninh Mẫn hỏi cậu có hứng thú cái gì không? Trưởng thành rồi, cậu muốn làm cái gì?
Cậu biết mỗi người đều có cha có mẹ, mẹ nói không có cha, chỉ có thể là cha từ bỏ bọn họ. Từ đó trở đi, cậu không có hỏi chuyện của cha nữa.
Đông Lục Phúc nghĩ nghĩ: “Chuyện đó Hoắc Khải Hàng bị người ta lập kế, Hoắc phu nhân đã phải dùng biện pháp cứng rắn, mới có thể dẹp yên được vụ này”
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vốn chỉ là một câu nói, nhưng cũng có lúc dùng trên người Đông đại thiếu”
Mẹ nói: Con chỉ có mẹ, không có cha.
Sau này cậu dần dần lớn lên.
“Không đúng, Mạc gia nếu biết trong tay bọn họ có nhân vật như vậy, trình độ khôn khéo của Mạc Trường Lâm lão hồ ly tinh kia, làm sao có thể để cho con trai hắn đem người về Đông Ngải”
Từ khi học nói, mỗi một tuần sẽ nhận điện thoại của mẹ, thời gian nói chuyện khoảng 20 phút, là chuyện mà cậu vui mừng nhất, cậu và mẹ nói chuyện rất nhiều về những thứ mà cậu học được, tình cảm mẹ con, chỉ được bày tỏ qua đường truyền điện thoại. Hàng năm chỉ có kỳ nghỉ đông hoặc nghỉ hè, cậu mới có cơ hội được gặp mẹ, mỗi một lần mẹ đến, đều sẽ mang cho cậu rất nhiều đồ ăn, đồ chơi tốt.
Mà quan trọng nhất là, hai người này không chỉ có cùng nhóm máu, mà phối hình tủy sống cũng thành công.__
Mạc Thuận Chi cười lạnh: “Anh là sợ bị tôi làm xấu mặt trước mặt chi tôi, nếu chị tôi biết anh cùng...”
Thời điểm đó, anh ở nước ngoài, nên chuyện này anh cũng không rõ. Đông Lục Phúc kinh ngạc, sao lại hỏi đến vấn đề này. Đông Đình Phong kể chuyện hôm nay.
“Chuyện gì?”
Một gia đình, người cha có thể cho con cảm giác an toàn vững chắc như núi vậy, mà người mẹ có thể cho con tình yêu thương dịu dàng như nước. nhưng, trong ký ức của Cố Đan, dường như giống như tên của cậu là : cô đơn vậy.
“Vậy thì tốt, trong khoảng thời gian tới, anh nên trông chừng tốt em của mình, tôi không hy vọng nhìn thấy nó xuất hiện trước mặt vợ tôi”
“Kiếm tiền có nhiều hơn nữa, đối với tôi mà nói, đều chỉ là con số tăng lên trong tài khoản ngân hàng”
“Tôi không cùng anh nói chuyện, tôi muốn nói chuyện với chị của tôi”
“Ngủ rồi anh đánh thức dậy cho tôi, đợi một chút Đông Đình Phong vợ anh đã quay về, cư nhiên muốn chiếm giữ chị của tôi, vậy chị tôi đâu?...ngụy quân tử nhà anh, chân đứng hai thuyền.... vợ anh vẫn chưa c·h·ế·t, anh cư nhiên lừa gạt chị tôi nói cô ấy c·h·ế·t rồi, chỉ tôi một người thông minh khôn khéo như vậy, sao có thể mắc bẫy của anh... Đông Đình Phong, anh cứ chờ đó.... tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh...... dám đùa dỡn chị tôi, tôi con mẹ nhà anh c·h·ế·t không tử tế..”
“Làm sao cậu biết Hàn Tịnh còn sống?”
“Còn có một chuyện tôi muốn hỏi cho rõ ràng chút, Hàn Tịnh không c·h·ế·t, cô ấy đã trở lại, hiện đang được chăm sóc, chuyện này là bí mật, nhưng sao em trai yêu quý của anh lại biết, điều này có phải liên quan người mà em trai anh đưa đến không? Trước kia thân phận Tịnh TỊnh và Ninh Mẫn bị tráo đổi, là Mạc gia các người làm sao? Chuyện cướp máy bay đó, rốt cuộc là người của Mạc Thần Chi làm hay là Mạc Trường Lâm làm?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mười bốn năm trước sự kiện quý thiếu Quỳnh Thành hút thuốc phiện, ông có biết nội tình bên trong như thế nào không?”
Cuộc sống như thế , rất thống khổ, thực tra tấn con người ta.
Về Cố Đan, Cố Hiểu lộ ra nhiều chỗ quá quỷ dị. “Chuyện kia, ông cụ hẳn rất rõ ràng!” Trước khi rời khỏi phòng TRần Tụy còn nói một câu như vậy. Sau đó Đông Đình Phong gọi một cú điện thoại về nhà tổ.
Đông Đình Phong “Vâng”một tiếng, đi tắm rửa, đi ra anh lại đi vào thư phòng, còn chưa nhìn đã nhận điện thoại, là của ông nội, ông đọc sô điện thoại ông vừa có được, Đông Đình Phong đóng cửa lại, bấm số điện thoại này.
“Cô bé kia, là Cố Hiểu sao?”
“Đông Đình Phong?”
“Tuyệt đối là người của MẠc Thần Chi làm, về chuyện tráo đổi thân phận, tôi cũng vừa mới biết không lâu, bằng không tôi đã không xuất hiện ở Đông Ngải quốc đem Thuận Chi người có lòng tốt này nhưng lại làm chuyện xấu bắt trở về.... đúng rồi vừa vặn tôi cũng nghĩ ra một chuyện, anh giúp tôi đi thăm dò một chút”
Thiếu niên xé cổ họng hỏi, ngữ khí hung ác, khiến cho người ta cảm giác, lúc cậu nói chuyện , trong mắt phun ra tia lửa .
“Vậy thì tốt, nếu không đừng trách tôi đơn phương kết thúc hợp tác giữa hai nhà Đông Mạc”
“Mạc Thuận Chi, họ Mạc nhà cậu, về sau, cậu tốt nhất đừng có liên lạc với Ninh Ninh, cô ấy hận người nhà họ Mạc,...Mạc Thần Chi đã làm rất nhiều việc tàn nhẫn, cậu hẳn là rất rõ. Cô ấy không biết cậu là người nhà Mạc gia, cho nên lúc cứu cậu cứ nghĩ cậu cùng cảnh ngộ giống mình, nhưng điều này không có nghĩa là sau khi cô ấy biết câu là người Mạc gia, vẫn có thể coi cậu là bạn cùng hoạn nạn.”
“Anh đang ở đâu?”
Chương 264 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vườn này rất đẹp, cổ điển mà còn hiện đại, hòa hợp kỳ diệu.....có một quan niệm nghệ thuật khác”
“Mạc Nghiêu Chi, anh dùng một phần tâm này đối đãi với Hoành Vi như thế nào, tôi cũng dành một phần tâm này bảo vệ vợ mình như thế, nếu chỉ đơn giản suy nghĩ đến cảm nhận của vợ mình, kỳ thật tôi nên sớm kết thúc hợp tác thương mại với Mạc gia các người. Đây chính là biện pháp an toàn nhất”
Cố Đan rất hay nói, trên bàn ăn nói chuyện cùng bọn họ một hồi lâu. Đương nhiên, Đông Đình Phong cũng thực có năng lực dẫn dắt lời nói của cậu.
“Cố Đan là cậu mang từ Trúc Quốc đến?”
“Tiểu tử thối, lại có chuyện gì nghĩ không thông đến hỏi từ điển sống ta đây?”
Nhất là khi tra rõ thân phận của Ninh Mẫn, đặc biệt là hôm nay sau khi thấy thân thủ phi phàm của cô, cậu cảm thấy bước ngoặt của hai mẹ con cậu đã đến.
“Câm miệng”
“Cũng chính là biện pháp ngu xuẩn nhất”
“Làm sao có thể?”
“A Ninh ngủ rồi”
“Đông Đình Phong”
Tình huống bình thường, là có cha có mẹ có chính mình, một nhà ba người ở cùng một chỗ.
“Máy theo dõi bị phá hư, cũng bởi vì, sau đó không ai tìm Hoắc gia chịu trách nhiệm, chuyện này không giải quyết được gì, không có điều tra thêm”
“Mạc Thuận Chi tôi hỏi cậu một lần nữa, Sam là cậu lấy từ trên tay ai? Việc này rất quan trọng...”
Con người này rất kiêu ngạo, hoàn toàn không đem Đông Đình Phong để trong mắt.
Mười tuổi cậu bị bí mật đưa về Trúc Quốc, được an bài học trong một trường quân sự. Khi đó trên tay cậu chỉ đeo một cái đồng hồ. Cái đồng hồ này có thể cho người nào đó biết chính xác cậu ở đâu, đang làm gì, ở cùng với ai...
Ninh Mẫn cũng lên lầu, tắm rửa, đi ra không thấy chồng đâu, đi vào thư phòng, nhìn thấy anh treo đèn xử lý công việc. Trần Tuy còn chưa về, đang báo cáo một số công việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào đêm, Cố Đan trở về phòng nghỉ ngơi.
Trước kia, cậu chạy được một lần, giải mã được đồng hồ định vị, kết quả thuốc phát tác, khó nhịn được đau đớn, cậu cỉ có thể gọi điện thoại, cầu cứu bọn họ. Kết cục lần đó cậu bị đánh một trận roi, bỏ đói ba ngày ba đêm.
“Mạc Thuận Chi”
“Không điều tra ra”
“Cùng một chỗ với Thuận Chi?”
“CHính là đứa nhỏ mà cậu mang đến, 14 tuổi cao ráo tuấn tú.”
Ông cụ còn chưa ngủ, rất nhanh nhận điện thoại.
Sau lại, biết chữ rồi, biết được mạng, xem nhiều TV, biết cách mẹ con họ gặp nhau, rất không bình thường.
Mạc Thuận Chi ngữ khí tương đối không tốt.
“Anh là ai?” thiếu niên kia lại lặp lại câu hỏi
Chuyện này rất đơn giản, nhưng ở trên người đứa nhỏ này lại tạo thành hy vọng xa vời của con người nào đó. Thật đáng buồn a ! bữa tối rất phong phú, Ninh Mẫn tiếp đón cậu rất nhiệt tình, cố gắng tạo dựng không khí gia đình.
“Tôi không biết ai là Cố Đan”
Ninh Mẫn rất áy náy, bởi vì nguyên do của cô, mà thời gian làm việc của người đàn ông này không được bình thường.
Mẹ là một người phụ nữ, mẹ bất lực trước sự thay đổi của vận mệnh.
“Ừ vừa mới tìm được nó”
“Đông Đình Phong , anh cũng không phải là gì của tôi, tôi việc gì phải nói cho anh biết tôi làm thế nào đưa hắn qua đây? Đợi chút, anh có ý gì ,không đúng anh đem Sam làm gì vậy?”
“Đúng, là tôi”
Thiếu niên kia vừa nhận, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
Đông Đình Phong suy nghĩ. Đông Lục Phúc nói để ông gọi điện thoại hỏi.
Mạc Thuận Chi bình thường rất ghét cảm giác bí bách gượng ép hỏi này, tức giận ngắt lời.
Từ lúc bắt đầu có ký ức, cậu sống ở khu Hàng Gia Hồ Trung Quốc, không tới trường, cũng không có bạn bè, ngược lại chỉ có người đúng giờ tới dạy cậu đọc sách viết chữ. Thậm chí còn để cậu học tập đánh nhau, nhưng đến năm bảy tuổi, cuộc sống của cậu bị khép kín hoàn toàn.
“Anh là ai?”
Đông Đình Phong nhéo lông mày,để hắn cười đủ, rồi mới chuyển đề tài
“Đông Ngải”
Anh nói nghiêm túc.
Cuối năm ngoái, bọn họ còn đưa cậu đến một nơi đáng sợ, huấn luyện thể lực của cậu. Mười bốn năm người đến và đi bên cạnh cậu rất nhiều, nhưng cậu chưa bao giờ biết rõ lai lịch của bọn họ, cũng không rõ vì sao bọn họ lại muốn quản chế cậu như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đông Đình Phong cười cười, cũng không có quanh co vòng vo , nói thẳng.
Trong chốt lát điện thoại được kết nối.
“Vâng, vậy chỉ có thể là, người trong nước và thuộc hạ của hắn thông đồng vói nhau”
Ninh Mẫn đưa Cố Đan vào vườn Tử Kinh, cậu ngồi yên vị trong phòng khách. Năng lực thích ứng của Cố Đan rất nhanh, càng không có vẻ gò bó, vào vườn đi dạo xung quanh, sau có còn cảm khoái một câu bên tai cô
Vốn dĩ Cố Đan còn dùng cái tên giả là Sam.
Lời nói này làm cho Ninh Mẫn run sợ một hồi, cái mũi ê ẩm chua xót.
Đông Đình Phong quát lớn.
Cậu từng hỏi me: “Mẹ, sao chúng ta không thể sống cuộc sống như những người bình thường?”
Ngũ khí của Đông Đình Phong cũng lộ vẻ cường thế. Mạc Thuận Chi bị loại cường thế này áp đảo, vì thế, tức giận trả lời một câu
Các cô ngoài nụ cười có một chút yên tĩnh, một chút long lanh, khí chất lộ vẻ u buồn, một chút vui tươi, ngoài ra thật không thể dựa vào diện mạo để tìm ra sự khác biệt của các cô. Lúc còn nhỏ như vậy, sau khi lớn lên cũng như vậy.
“Mạc Nghiêu Chi, tôi không phải đang nói giỡn”
Ngang ngược kiêu ngạo. Con trai Mạc gia, một đám đều ngang tàn. Đông Đình Phong đương nhiên sẽ không để tên họ Mạc này đi nói chuyện với Mẫn Mẫn.
Cậu từng giải mã thoát khỏi sự quản chế của họ. Vì thế, cậu học hành rất chăm chỉ, rất cố gắng luyện tập đánh nhau.
“Thuận Chi, Nó làm gì anh?” tâm tình của Mạc Nghiêu Chi không tốt.
Mạc Thuận Chi phẫn nộ rống lên, cũng không biết vào cái gì, phát ra âm thanh chói tai.
“Tôi nói rồi, tôi không muốn cùng anh nói chuyện, tôi muốn nói chuyện với chị của tôi”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.