Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư
Khương Chi Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Lời mời
Ôn Trình Lễ khẽ vuốt phẳng chiếc váy bơi của cô:
Trong đầu Chúc Tòng Duy đầy những ý nghĩ lan man. Cô cảm thấy trên giường vẫn quá bình thường, dù sao thì người ta cũng ngủ trên giường mỗi ngày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày hôm sau, Chúc Tòng Duy tất nhiên dậy muộn.
Ôn Trình Lễ nhìn cô, bình thản đáp:
Chúc Tòng Duy ăn thêm hai quả:
“Cũng chẳng còn cách nào, ở đơn vị nhiều người muốn anh giới thiệu. Em không kết hôn, anh bị hỏi mãi, phiền lắm.”
“Hôm nay anh Hai và chị Hai sẽ về nhà.”
Ôn Trình Lễ nói:
“Em không thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh khi đọc mấy cuốn tiểu thuyết đó.” Cô đáp.
Cô đưa một quả đến miệng anh:
Chúc Tòng Duy hỏi:
“Trời sinh mà.”
Dù biết anh Hai và chị Hai đã trở về, nhưng Ôn Trình Lễ vẫn tiếp tục chuyến đi của mình, chỉ quay lại vào hôm nay. Không ai trách cứ, thay vào đó, họ còn mang đến món quà mừng cưới, là vài đặc sản từ sa mạc.
Ôn Trình Văn cười:
“Đúng thế, mọi người đều giục, anh cũng chỉ thuận theo giục thôi.”
Khi tỉnh giấc, cô đã quen với việc không nhìn thấy bóng dáng Ôn Trình Lễ. Trên tủ đầu giường, chiếc đồng hồ đeo tay của anh vẫn được đặt ngay ngắn.
Ôn Trình Lễ đáp:
“Trái cây ở đây ngon thật anh nhỉ.”
“Sao dễ?”
Chúc Tòng Duy từ từ ngồi xuống bên cạnh anh, nhúng chân vào nước, nhẹ nhàng nói:
Ôn Trình Văn bật cười:
“Sư muội nói với em, trong đó có cảnh ở hồ bơi.” Cô nghiêng đầu, ghé sát tai anh, thì thầm:
Chương 72: Lời mời
Chúc Tòng Duy nghe anh nói, tim đập nhanh hơn, vừa tò mò vừa hồi hộp. Thật ra cô đã nghĩ việc gì có thể xảy ra ở đây, nhưng lần đầu bao giờ cũng xen lẫn cảm giác lo lắng.
Cũng chỉ để mở mang thêm chút kiến thức.
Tác giả có lời muốn nói:
Cô chợt nhận ra, cảm giác lúc này rất khác so với lần trong bồn tắm trước kia. Cũng là nước ấm, nhưng không gian này rộng lớn hơn, nhiệt độ ngoài trời lạnh, nước trong hồ lại nóng, cảm giác giao hòa giữa hai luồng khí đối lập.
“Có cần anh học cách gọi trong sách để gọi em không?”
Anh buông cô ra, nhìn cô gối lên vai mình, hơi thở nhẹ nhàng hổn hển.
Do không thể ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu, sau trải nghiệm đầy mới mẻ ở hồ tắm, cuối cùng cả hai vẫn quay về phòng ngủ.
Ôn Trình Lễ ngồi bên cạnh cô:
Nếu là thường ngày, Chúc Tòng Duy có thể bình tĩnh, nhưng hôm nay trong suối nước nóng, môi trường khác biệt, đến cuối cùng cô cảm thấy hơi choáng vì nóng.
“Cảm ơn chị dâu ạ.”
“Bọn chị sẽ ở nhà một tuần, vài ngày nữa lại quay về. Cảnh Thư để lần sau tự nó đến đơn vị chơi với bọn chị.”
“Chị dâu hình như không mời anh.”
“Anh gọi đó là thuận theo? Ở đơn vị mà còn viết thư về giục em nữa.”
“Họ làm việc trong cơ quan tình báo mà.” Ôn Trình Lễ cầm cốc nước rời đi. “Dậy ăn sáng trước đi, lát nữa chúng ta hãng về.”
“Tứ ca, có thể đi với em không?”
Chúc Tòng Duy từng thấy trên mạng nói về việc người ta thích đi nghỉ ở khách sạn cuối tuần, giờ nghĩ lại, quả thực rất thư giãn.
Ôn Trình Lễ nhắc nhở:
Trùng hợp, Diệp Tư Anh cũng ngỏ lời mời Chúc Tòng Duy.
Những tiểu thuyết đó phần lớn do nữ giới viết, đối với anh, đây là cách để hiểu họ thích gì.
“Vừa kịp ăn sáng, giờ vẫn chưa muộn.”
Bị dính nước, sờ vào còn thấy mượt mà hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Tư Anh đáp:
Cô không nhớ rõ lắm, nhưng nghe anh nói vậy, nhất định là không bình thường. Cô lo lắng rằng anh sẽ gọi một cái tên nào đó làm cô xấu hổ đến c·h·ế·t mất.
“Không phải… chỉ là em cảm thấy hơi kỳ lạ.”
Bị đột ngột kéo xuống nước, cộng thêm nhiệt độ cao, phản ứng đầu tiên của Chúc Tòng Duy là hơi nóng, nhưng người đàn ông bên cạnh lại lạnh như băng.
Cô hơi ngượng ngùng:
“Anh dậy lúc nào thế ạ?” cô hỏi.
“Rất dễ mà.”
Chiều Chủ Nhật, họ trở về Ôn Viên, vừa kịp bữa tối.
“Ôi em chưa có cơ hội gặp anh chị.”
“Chị ấy nói nơi đó tuy hẻo lánh nhưng thật ra không tệ lắm. Có rất nhiều loài động vật nhỏ, chị vừa cho em xem video về chuột sa mạc, nó nhỏ xíu, giống như sóc nhỏ ấy, hình như hay gặp được. Còn nữa, hoàng hôn ở đó rất đẹp. Chị bảo em có thể đi chơi khi nào được nghỉ phép.”
“Em thích nghi đã.”
Nhưng nghĩ lại, nếu không đủ, e rằng cũng sẽ không xảy ra nhiều lần như vậy.
“Không tệ.”
Ôn Trình Lễ cúi đầu hôn lên môi cô. Đôi môi cô còn vương vị ngọt của nho, hơi nóng lan tỏa xung quanh.
Mặt nước suối nóng bắn lên tung tóe.
Khi đó, anh chỉ nghĩ bạn bè trêu mình, giờ ngẫm lại, quả thật ăn cùng người khác dễ chịu hơn ăn một mình.
“Anh cũng sẽ liên tưởng đấy.” Hơi thở của Ôn Trình Lễ thoáng qua bên má cô, “Khi đó, giống như mặt nước bây giờ.”
Đã cuối thu, không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo và tĩnh lặng, tiếng côn trùng râm ran của mùa xuân hè cũng không còn, chỉ có dòng nước nóng trong hồ bốc hơi nghi ngút.
Ôn Trình Văn “ồ” một tiếng:
“Ở chỗ bọn anh không thể thường xuyên về nhà.” Ôn Trình Văn thở dài. “Sau này có thời gian, hai em có thể đến thăm bọn anh.”
Chúc Tòng Duy cầm vài quả nho:
“Ăn chút không em?”
Một lát sau, cô mới rời khỏi người anh, đứng vững dưới nước nhưng vẫn nắm tay anh, không nhịn được lại bóp thử cơ bắp của anh.
Tối hôm đó, trở lại phòng ngủ, Chúc Tòng Duy không nhịn được kể với Ôn Trình Lễ về lời Diệp Tư Anh miêu tả về sa mạc:
“Anh thử đi, thật sự rất ngon.”
“Nhưng em cũng đâu ăn ít trái cây nhà mình.”
Ngoài ra, khoảng thời gian này cũng thân mật hơn khi ở nhà.
Ôn Trình Lễ bật cười khẽ, giọng trầm thấp:
Đọc câu chuyện của người khác, sao có thể có phản ứng được chứ?
Chúc Tòng Duy ban đầu không nhận ra, qua lời giải thích của mọi người mới biết đó là sa mạc hồng và nhục tùng dung.
Biên tập: Ross
Trong sân không có đèn sáng trắng mà chỉ có ánh sáng dịu nhẹ, bên bờ hồ hơi nước lượn lờ. Chúc Tòng Duy chống tay lên mặt đá, đôi mắt cụp xuống quan sát anh.
Ôn Tứ: Đây là vợ chủ động hẹn đấy. [Ngại ngùng]
Ôn Trình Lễ nhẹ nhàng áp tay lên lưng cô, thấp giọng hỏi:
“Thứ này ở sa mạc có một truyền thuyết cổ xưa,” chị dâu thứ hai, Diệp Tư Anh, mỉm cười giải thích. “Ngày xưa, có một loại cây trông rất giống hoa hồng. Hạt của nó vốn dĩ luôn thành đôi, khi nở hoa sẽ quấn vào nhau. Nhưng nếu một cây c·h·ế·t đi, cây còn lại sẽ không bao giờ nở hoa nữa, mà sẽ dần khô héo. Sau này, khi trở về cùng cát bụi, chúng được gọi là sa mạc hồng, và từ đó vĩnh viễn không tàn.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời đêm rộng mở, gió khẽ lay động mặt nước.
“Em có mang theo…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tối qua mấy giờ chúng ta mới ngủ?”
“Bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng.”
Chúc Tòng Duy không hiểu sao anh lại đổi chủ đề nhanh vậy, chỉ gật đầu:
“Em mời anh được không?” Chúc Tòng Duy biết anh muốn nghe gì, ngừng vài giây rồi mỉm cười. “Em muốn đi cùng anh.”
Ôn Trình Lễ mỉm cười:
Trong khi hai người trò chuyện vui vẻ, Ôn Trình Văn đứng bên cạnh nói chuyện với Ôn Trình Lễ, không xen ngang.
“Thế thì cuối tuần của anh vẫn phải làm việc, cũng chẳng vui vẻ gì.” Chúc Tòng Duy cười.
Tối qua cô không phát ra nhiều tiếng động, dù mỗi biệt thự đều cách nhau khá xa, nhưng vì ở ngoài trời, cô đành phải cắn vai anh để kìm nén.
“Anh mà phải ghen tị với chú à?”
Trăng như nước, người tựa ngọc.
“Vậy lên trên nhé?”
Cách gọi trong sách là gì nhỉ?
Phần vai và cổ trên mặt nước đỏ bừng, qua lớp vải mỏng hiện lên sắc hồng nhạt, làn da mịn màng như ẩn hiện.
“Còn phải xem cô ấy có muốn đi không.”
Trước đây, anh thường chỉ nhìn nhận từ góc độ của đàn ông.
“Chẳng lẽ anh cần một nghi thức đặc biệt nào đó?” Ôn Trình Lễ hơi bất đắc dĩ, “Chỉ xem như đọc một câu chuyện thôi mà.”
Chúc Tòng Duy không muốn đáp lời, chỉ “giận dữ” trừng mắt nhìn anh.
Anh bỗng hỏi:
“Xem sơ qua rồi.” Ôn Trình Lễ giữ vẻ mặt thản nhiên.
Còn nhục tùng dung thì là một loại thực phẩm bổ dưỡng. Hai người họ không giải thích nhiều. Sau đó cô tự tìm hiểu công dụng và nghĩ tốt nhất không nên mô tả kỹ càng.
Anh đã quen với điều đó.
Chúc Tòng Duy ngạc nhiên:
Chúc Tòng Duy khi đ*ng t*nh biểu hiện rất rõ ràng, lấy cô được một thời gian, Ôn Trình Lễ tất nhiên hiểu rõ điều này.
Chương 72: “Anh muốn cùng em.”
“Khác tâm trạng thôi.” Chúc Tòng Duy giải thích không rõ:
“Em không thích anh xem à?” Anh hỏi.
Diệp Tư Anh nói thêm:
Chúc Tòng Duy kể thêm vài điều thú vị rồi ngập ngừng hỏi:
Làn nước lấp lánh, giữa hồ chẳng thể tựa vào đâu.
Ôn Trình Lễ thấy phản ứng của cô có chút thú vị:
Họ đến đây vào chiều thứ Sáu, đến khi về nhà đã là chiều Chủ Nhật, Chúc Tòng Duy phát hiện trong lúc Ôn Trình Lễ không có mặt, cô đã kiểm tra thử. Hộp mà cô mang theo đã dùng gần hết.
Chúc Tòng Duy theo phản xạ nhìn đồng hồ, “Đã mười giờ rồi mà anh.”
“Sáng nay Tống Ngôn tìm anh.” Anh nói một cách hờ hững.
“Thật không? Anh đúng là tâm tĩnh như nước vậy?” Chúc Tòng Duy thắc mắc. Bình thường cô đọc những đoạn kịch liệt cũng đỏ mặt tim đập.
“Không hẳn tâm tĩnh như nước.” Ôn Trình Lễ xoay người trong hồ, đứng đối diện với cô, hai tay tựa vào mặt đá.
Ôn Trình Lễ khẽ cọ má mình vào má cô khiến cô không nhịn được mà đẩy anh ra, nhưng anh vẫn không tiếc lời khen:
Cái trước là một loại đá, cái sau là thực phẩm bổ dưỡng.
Vào trang web đó, anh chỉ tò mò xem thường ngày cô đọc loại tiểu thuyết nào.
Lần đầu tiên nhận được món quà như vậy, Chúc Tòng Duy cảm thấy rất mới lạ, ngắm nhìn hồi lâu, rồi nói:
Chúc Tòng Duy nghĩ tối qua chắc chắn họ đã “làm loạn” khá lâu, nếu không cô đã không ngủ đến tận mười giờ. Còn anh, hẳn không ngủ được bao lâu mà vẫn đầy năng lượng:
“Tất nhiên phải xuống rồi.”
“Không chỉ một chút đâu.”
“Thế ai mà biết được.”
“Anh hai, em nghi ngờ anh đang ghen tị với em.”
“Anh xem rồi à?”
Ngũ quan của anh thật nổi bật, trong ánh sáng thế này lại càng điển trai thanh tú hơn, so với ban ngày thêm phần phóng khoáng.
“Thích không?” Ôn Trình Lễ hỏi.
“Nóng quá!” Chúc Tòng Duy kêu lên.
Từ khi tin tức Ôn Trình Lễ kết hôn được truyền về, Ôn Trình Văn không phải viết thư nữa, tai anh cũng được yên tĩnh.
Chúc Tòng Duy hỏi điều cô tò mò nhất:
“Chuyện này mà em không có quyền quyết định à?” Ôn Trình Văn liếc anh.
Cô thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không chỉ mang lẻ vài cái ra ngoài. Nếu không, chắc chắn sẽ không đủ.
Ánh mắt cô lướt qua bờ vai anh, tìm kiếm dấu vết. Anh khoác áo choàng ngoài, những gì bên trong không thể nhìn thấy.
Ôn Trình Lễ rót trà cho anh, cười nhẹ:
“Anh không nhớ.”
“Vậy anh đọc có cảm thấy gì không?”
Ôn Trình Văn và vợ anh ấy không tham gia vào việc kinh doanh của gia đình mà làm việc trong một đơn vị tình báo. Vì vậy, liên lạc với gia đình không thường xuyên.
Ôn Trình Lễ vòng tay qua lưng cô, khẽ bóp eo cô qua lớp vải mỏng, đáp trả:
Chưa kịp động đậy, anh đã vòng tay ôm lấy eo cô, bế cô xuống nước.
“Những thứ khác hai em không thiếu, anh và chị nghĩ món quà này là phù hợp nhất để tặng hai em.”
Trong nhà mỗi ngày đều có trái cây tươi.
Phạm Trúc nói không sai, hồ bơi quả thật k1ch thích hơn… Không đúng, phải là suối nước nóng.
Lớp vải ngoài thấm nước, bám chặt vào cơ thể. Cô vòng tay ôm cổ anh, cơ thể mềm mại áp sát vào ngực anh.
Thay vì ngắm trăng, Ôn Trình Lễ lại chỉ muốn ngắm người trước mặt.
“Chị dâu, lần này anh chị về bao lâu? Có ở nhà thêm một thời gian không? Cảnh Thư vẫn đang ở trường mà.”
Một nửa chìm trong nước, một nửa hiện trong ánh mắt anh. Thỉnh thoảng, cô khẽ động, nước len qua khe hở rồi biến mất.
Sa mạc hồng được gọi như vậy, thực ra không phải là hoa, mà là một loại đá có hình dáng giống hoa hồng. Mỗi viên đá trông như hàng chục bông hoa hồng đang chen chúc, cánh hoa chân thực, tựa như đang nở rộ.
“Chẳng phải trước đây anh hai cũng thúc giục sao?”
Như thường lệ, Ôn Trình Lễ sẽ quay lại ngay sau khi cô tỉnh dậy. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Ngay giây tiếp theo, anh đẩy cửa bước vào, ánh mắt dừng trên người cô.
“Được anh khen không dễ đâu.”
“Em mà chuyện gì cũng chiều theo con bé ấy, anh thật khâm phục. Nếu Tử Duy muốn rời xa em, em cũng không có quyền quyết định sao?”
Nghĩ lại mấy ngày qua họ có phần quá sức, cô thấy bổ sung thêm chút cũng không tệ.
“Lần trước anh gặp Tử Duy là ở tiệc cưới của anh cả, lần này quay lại, cô ấy đã thành em dâu rồi.”
Chúc Tòng Duy nghe anh hỏi:
Chúc Tòng Duy cảm thấy nhột, rụt eo lại.
Chúc Tòng Duy lắc đầu:
Ôn Trình Lễ:
“Không phải nói về truyện đâu, truyện không diễn tả được.” Anh kéo cô sát lại, vòng tay dưới eo cô cảm nhận độ mềm mại, “Hay là em thử cảm nhận thực tế đi.”
Nho rất ngọt. Ôn Trình Lễ nghĩ chắc phần lớn là nhờ người vợ cho ăn nên ngon hơn.
“Ở nhà cũng có thấy em ăn đâu.”
Anh dùng một tay nâng chân cô lên, nghiêng đầu có thể hôn lên cổ cô:
“Chưa.”
Thật ra ở khu nghỉ dưỡng cũng chẳng có gì đặc biệt, cùng lắm là đi dạo quanh quẩn đâu đó hoặc nằm trong phòng. Nhưng cảm giác vẫn khác với khi ở nhà.
Cô dùng ngón út ngoắc lấy tay anh đang chống trên giường, nhẹ giọng gọi:
“Còn gì nữa?”
“Khi nào chúng ta có thời gian đi được không?”
“Bà Ôn thật chu đáo.”
“Đúng vậy.”
Trước đây, Dung Tiễn cũng thường nói vậy.
“Tạm thời chưa.”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi.” Chúc Tòng Duy không muốn tranh luận, cầm cốc nước anh đưa uống vài ngụm, “Anh ở bên ngoài suốt à?”
“Em chỉ có quyền quyết định những chuyện của bản thân. Còn cô ấy đi hay không, phải xem ý của cô ấy.”
Anh dùng tay còn lại tháo dải buộc của chiếc áo choàng ngoài, bờ vai tuyết trắng mờ ảo hiện ra, được chiếc áo bơi ôm trọn, giờ đây theo từng nhịp thở càng thêm rõ ràng.
“Không về sớm được ạ?” cô hỏi.
“Xuống đây không?”
“Anh chị ấy đâu chỉ ở lại một ngày. Anh không muốn cuối tuần của chúng ta kết thúc sớm.”
“Thế nào?” Cô tò mò hỏi.
Anh chuyển sang chủ đề khác:
Anh với tay lấy đ ĩa hoa quả bên ngoài hồ:
“Thôi, em đừng đến nữa, anh sợ anh em lại xích mích.”
“Anh cũng không xem nhiều như em.”
Bởi vì nó có tác dụng bổ dương, mà Ôn Trình Lễ thì chẳng có vẻ gì là cần bồi bổ cả.
“Cuốn sách lần trước, em đọc xong chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Trình Lễ đáp:
“Một chút.” Chúc Tòng Duy mỉm cười cong môi.
Trăng lên cao, gió nhẹ gợn sóng.
“Sao anh có thể nhiều sức lực thế hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thường ngày cô hay sờ ngực và cơ bụng, chỗ này lại ít hơn.
“Anh chỉ gợi ý thôi, còn chưa gọi mà. Đừng căng thẳng như thế.”
“Bảy giờ.”
“Kỳ lạ ở đâu?”
Chúc Tòng Duy ngẩn người vài giây, hiểu ra anh đang nhắc đến cuốn sách có nội dung “không thể miêu tả”:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.