Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60: Ghế tựa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Ghế tựa


“Rồi sao nữa?”

“Tứ ca, anh đúng là không tầm thường. Không, phải nói là chị dâu không tầm thường, đúng là quá đỉnh!”

Tống Ngôn cười tủm tỉm, cố ý hỏi thêm vì cuộc họp sắp kết thúc, mà rõ ràng tất cả bọn họ đều nhận ra khung cảnh phía sau anh là phòng ngủ.

“Được.” Anh gật đầu.

Ôn Trình Lễ đáp:

Anh tắt camera đầu tiên, để lại những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau qua màn hình.

“Anh không định ra điều kiện chứ?”

Chắc chắn là đang nhìn bà chủ rồi.

Ôn Trình Lễ thu ánh mắt lại, giọng điệu không nhanh không chậm:

“… Nhà tang lễ?”

Chúc Tòng Duy vốn định vào nhà vệ sinh, nhưng lại không vội nữa, ngồi trên ghế sô pha nhìn anh làm việc.

Cô hỏi lại:

“Đối với gia đình anh, lễ cưới là một việc rất trang trọng, không chỉ vì bản thân mà còn vì gia tộc.”

“Phía trên.”

Chúc Tòng Duy giơ hai ngón tay lên, cười:

Dẫu biết rằng nghĩ và nói là hai chuyện khác nhau, nhưng Ôn Trình Lễ vẫn vui vẻ chấp nhận sự thẳng thắn này.

“Xong rồi à?”

“Được thì được.” Anh trả lời, giọng điệu bình thản, cuối cùng cũng đưa ra đáp án nhưng lại cố tình để lại mồi câu.

Ôn Trình Lễ nhướng mày:

“Trước khi ký hợp đồng, em đã nói rằng nếu có thể không có quan hệ vợ chồng thì tốt nhất là không nên có.”

Chiều hôm sau là thời gian xuất phát, vì chỉ đi hai ngày nên Chúc Tòng Duy chỉ mang theo ba bộ quần áo, gọn nhẹ, tiện lợi.

“Nếu không tổ chức thì thôi, còn đã làm thì phải làm lớn.”

“Cậu lo chuyện của cậu, tôi nhìn gì liên quan gì tới cậu.”

“Anh lại đáng ghét nữa sao?”

“Không.”

Do cúc tay áo sơ mi chưa cài, nên cô vô tình nhìn thấy chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay anh, màu xanh ngọc ẩn hiện dưới lớp áo màu xám đen.

“Thanh Giang.” Cô vừa biết điểm đến, thuận miệng trả lời. “Cũng khá gần, đi tàu cao tốc là tới.”

“Nhưng anh cũng từng nói không nên phủ nhận hoàn toàn, nếu có cũng được mà.”

“…”

“Em cũng vậy, có dịp sẽ mang về chút đặc sản cho anh, dù giờ em cũng không rõ ở đó có gì đặc biệt.”

Cô chỉ nghe tên Thẩm Kinh Niên từ miệng anh và Dung Tiễn, nhưng chưa từng gặp mặt.

Cô nhớ lại tin tức lần trước nghe được, hình như không lâu trước đây:

Quả thật, anh đeo nó mỗi ngày.

Chúc Tòng Duy nghe thấy động tĩnh, quay lại hỏi:

“Muốn thử ngay ở đây không?”

Không được thì không được, cô vẫn còn đồ chơi cơ mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu anh nói không được, thì sao?”

“Nếu phải đi tàu cao tốc thì cũng không phải gần lắm.” Anh cân nhắc rồi tiếp lời:

“Vậy anh nói thẳng là không được đi, đừng vòng vo mãi.”

Ôn Trình Lễ không rời khỏi chỗ, cầm ly nước ấm uống một ngụm.

“Vậy em thích phía trên hay phía dưới hơn?”

“Tạm thời chưa nghĩ đến.”

Cô thuận tay tắt đèn dọc hành lang khi quay lại phòng ngủ. Khi đi ngang qua anh, ánh sáng trong phòng chỉ còn lại chút mờ ảo từ chiếc đèn sau tấm bình phong.

“Đồ háo s@c!”

Cô chọn cách ngâm mình trong bồn, vừa thư giãn, vừa không phải lo âm thanh phát ra làm phiền người bên ngoài, dù sao anh cũng đang đeo tai nghe họp trực tuyến.

“…”

“Chị dâu đánh người nhập viện rồi!”

Cô không nghĩ rằng bất cứ ai cũng sẽ tin điều này nếu kể ra.

“?”

Chúc Tòng Duy thành thật:

“Xong nhanh ghê.”

Ôn Trình Lễ mỉm cười, kéo câu chuyện quay lại vấn đề chính:

Bình thường, cô phải ngẩng lên mới nhìn thấy mặt anh, nhưng giờ thì có thể đối diện ngang hàng, thậm chí cô còn cao hơn một chút. Đôi môi anh vừa đúng ở tầm tai cô, hơi thở phảng phất khiến cô bất giác căng thẳng.

Đặc biệt, vẻ mặt anh điềm tĩnh, nói ngoại ngữ lưu loát, lạnh lùng cứng nhắc như thể mang theo khí chất cấm d·ụ·c, khiến người khác vừa khó chịu lại vừa bị thu hút.

Chúc Tòng Duy dừng lại bên cạnh anh, ngắm nghía rồi chợt thốt lên:

Chú c·h·ó nhỏ nhất quyết không chịu về ổ trước mười giờ, cứ nằm lì trước cửa phòng ngủ, yên lặng không gây tiếng động.

Chúc Tòng Duy nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, miệng thì nói anh quá đáng, nhưng hành động lại thành thật đến kỳ lạ, như muốn khám phá một Ôn Trình Lễ buông thả hơn.

—-

Câu trả lời này tuyệt đối không thể sai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cô gái mà Kinh Niên thích là người Thanh Giang.”

“Tại sao không tổ chức lễ cưới trước? Nhiều cặp đôi mới cưới dễ gặp vấn đề trong quá trình chuẩn bị, nếu chưa đăng ký kết hôn thì chẳng phải rất dễ chia tay sao?”

“Không sao cả.”

“Cho đến nay, anh luôn giữ đúng lời mình nói.” Anh vẫn điềm nhiên như không. “Nhưng hình như bà xã anh lại không như vậy.”

“Nếu em đăng ảnh trang phục của anh bây giờ lên mạng, liệu có lên đầu trang không nhỉ?”

“Chắc làm phiền ông chủ nghỉ ngơi rồi.”

“Anh sao không qua phòng làm việc?”

Điều anh không ngờ là cô lại chọn thời điểm này, rồi hỏi thẳng như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên người anh, phần trên gọn gàng nghiêm túc bao nhiêu, phần dưới lại chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm ngắn, trông vừa quyến rũ vừa phóng túng.

Mạnh Giang nghẹn lời:

“Đi thành phố nào?” Ôn Trình Lễ hỏi.

“Dạo này nó bận tán tỉnh người ta, kết hôn chưa lâu nên không hay qua lại với bọn anh.”

Chọc ghẹo Loki một lúc, cảm thấy buồn chán, Chúc Tòng Duy lặng lẽ cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm.

Chúc Tòng Duy lập tức nhận ra ý tứ mập mờ trong câu hỏi.

Sau khi cô rời đi, Ôn Trình Lễ liền gọi một cuộc điện thoại đến một người quen ở thành phố Thanh Giang – Mạnh Giang, một nhân vật có chút địa vị.

Anh không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại:

Ôn Trình Lễ nhớ lại:

Không ngờ, Ôn Trình Lễ vừa rửa mặt xong thì có một cuộc họp video đột xuất.

Anh ta cũng biết chuyện kết hôn của Ôn Trình Lễ, khi trước đã lên báo rầm rộ. Nhưng danh tính của cô dâu thì lại không rõ, vì thế tò mò hỏi thêm:

Mạnh Giang suy nghĩ mà thấy lạnh cả sống lưng, anh ta quả thật không có can đảm đó.

Ôn Trình Lễ nhàn nhạt đáp:

“Tứ ca, sao hôm nay anh lại có thời gian gọi cho tôi vậy? Hay là anh định qua Thanh Giang chơi? Lâu rồi chúng ta không gặp.”

Chúc Tòng Duy đột nhiên nhớ đến lý do tại sao nhiều người thích thử thách người cấm d·ụ·c, bởi vì cảm giác phá bỏ giới hạn đó thực sự rất k1ch thích.

“Chỉ một chút thôi.” Cô phủ nhận.

Anh đang cài cúc áo, qua gương nhìn thấy cô đang chỉnh lại mái tóc rối phía sau, nhàn nhạt hỏi:

“Nếu không thích phía dưới, vậy để anh cởi ra nhé?”

“Đến giờ em vẫn chưa gặp cháu trai anh đó.”

Chúc Tòng Duy cười gằn:

“Những lời này, cậu có thể khen trực tiếp cô ấy.”

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Chúc Tòng Duy quay lại phòng để thay đồ và nhận được thông báo về chuyến công tác trong nhóm chat.

Ngoại trừ lần trước ghé văn phòng công ty anh, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh.

“Chúng ta giống nhau cả thôi.”

Cô chắc chắn nghĩ rằng anh đang tập trung vào cuộc họp, không để ý đến những lời này.

Chúc Tòng Duy nghiêm túc đáp lại:

Anh nghĩ, nếu Dung Tiễn trước kia quyết định nhanh chóng, đăng ký kết hôn trước, thì dù có những hiểu lầm hay xa cách vì lý do gia đình, họ vẫn không đến mức phải bắt đầu lại bằng việc một người theo đuổi lại người kia như bây giờ.

Anh vốn không quá lo lắng về chuyến công tác này, dù sao cũng chỉ ở trong nước. Nếu là ở nước ngoài, còn có khả năng gặp những tình huống rủi ro, chẳng hạn như lần anh từng trải qua bạo loạn.

Anh nhấc tay, khẽ chạm từ cánh tay xuống cổ tay cô, rồi đan lấy ngón tay cô, giọng trầm ấm:

Biên tập: Ross

“Tứ ca——”

Cô nhấn mạnh rằng anh còn nhanh hơn cả cháu trai.

Ôn Trình Lễ nhướng mày, giọng điệu chậm rãi:

Anh xoay người, rút ra một chiếc cà vạt từ ngăn tủ bên cạnh, động tác điêu luyện đến mức làm cô không thể rời mắt.

Chúc Tòng Duy cảm thấy câu này nghe quen tai. Cô nhớ không lầm thì trước đây mình cũng từng trả lời như vậy.

Về đến Ôn Viên đã gần mười giờ tối.

Chúc Tòng Duy hối thúc Ôn Trình Lễ đi rửa mặt, còn mình thì đứng ở cửa chọc chú c·h·ó nhỏ Loki.

Cô đứng dậy mở hé cửa, chọc chú c·h·ó Loki đang nằm ở ngoài.

“Đám cưới của chúng ta chắc chắn sẽ rất lớn.”

“Anh cũng biết là lại à?”

Ôn Trình Lễ khẽ nhếch môi cười:

Tác giả có lời muốn nói:

“Ồ vậy à.”

Chúc Tòng Duy cạn lời, đúng là nói không lại anh.

“Hai đêm? Nhà tang lễ có công việc gì mà phải xử lý mất mấy ngày?” Anh thắc mắc.

“Được chứ!”

Nhưng điều bất ngờ chính là, càng không nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra, lại càng có chuyện thật sự xảy ra.

“Nghe thầy em nói, hình như là đi giao lưu, khảo sát với các nhà tang lễ khác. Em cũng lần đầu tham gia, chưa rõ chi tiết, chỉ biết đi theo chỉ đạo là được.”

“?”

Anh không tài nào tưởng tượng được có việc gì ở nhà tang lễ mà cần phải đi công tác.

“Ừ.”

Ôn Trình Lễ hạ giọng, cười như không cười:

Cô nhớ lần trước anh cũng đã đề cập đến, nên đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không khỏi nghĩ ngợi:

Chương 60: Bất ngờ

“Còn một năm nữa, ai mà biết tình hình sẽ thế nào…”

“Vì trước đây em cũng đã từng nói như vậy.”

Ôn Trình Lễ bất ngờ trước ý nghĩ kỳ quái thỉnh thoảng thoát ra từ đầu óc cô.

Từ lúc chuẩn bị cho đến khi diễn ra, ít nhất cũng phải mất nửa năm, thường là một năm. Tất cả từ trang phục cưới, thiệp mời đều cần cân nhắc kỹ lưỡng.

Mọi người trong nhà đều đã trở về chỗ ở của mình, nên họ không cần ghé qua nhà chính mà trực tiếp trở lại sân viện riêng.

“Hôm nay em nhìn anh lâu lắm rồi.”

Chúc Tòng Duy vươn tay ra, nó liền đặt chân trước lên tay cô.

Anh nhìn cô đang ngồi trên giường:

Chương 60: Ghế tựa

Chúc Tòng Duy thắc mắc:

Ôn Trình Lễ bình thản cười:

Đây là lần đầu Loki nghe thấy từ “bố”, nhưng vẫn chưa hiểu được người mà cô nói đến. Nó chỉ tỏ vẻ ngoan ngoãn, hết sức lấy lòng cô.

“Anh đáng ghét quá.”

Anh buông tay cô, vòng ra sau eo, kéo cô ngồi nghiêng trên đùi mình.

Tối trước ngày Chúc Tòng Duy về, khoảng mười giờ hơn, Mạnh Giang gọi điện, giọng đầy kích động:

Ôn Trình Lễ thi thoảng ngẩng lên, ánh mắt lướt qua màn hình, nhìn bóng lưng cô ở cửa phòng.

“Chị dâu đi công tác ở công ty nào vậy? Tôi sẽ bảo người chuẩn bị.”

“Cả nhà anh có vẻ thích kết hôn vội nhỉ?”

Từ lần đầu tiên đến giờ, dù Chúc Tòng Duy chưa bao giờ nói thẳng, nhưng hành động của cô đã thể hiện rõ sự hài lòng đối với cơ thể của anh.

Ôn Trình Lễ thẳng thắn nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sếp, ngài đang nhìn gì vậy?”

“Làm phiền em sao?”

Vừa nghiêm chỉnh, vừa phóng túng.

Ôn Trình Lễ kết thúc câu chuyện bằng lời tuyên bố:

“Do dự lâu ngày dễ sinh biến.”

“Em đang nghĩ có thể dùng đồ chơi, đúng không?”

Cô còn giữ lại đoạn ghi âm các cuộc gọi. Anh nhớ rõ, cô cũng vậy.

Chúc Tòng Duy ghét việc anh cứ nhắc lại chuyện cũ để nói bóng gió.

Cô tiện thể nhắc với Ôn Trình Lễ một tiếng.

Một lát sau, cô vẫn không nghĩ ra từ ngữ chính xác.

Có câu nói: “Tựa hồ lộ mà không lộ,” ngày thường cô đã quen nhìn anh chỉ quấn khăn tắm, giờ bất chợt thấy anh mặc áo chỉnh tề lại lộ ra chút bất cẩn, cảm giác tương phản quả thực rất mạnh mẽ.

Mạnh Giang vui vẻ đáp:

“Nhà tang lễ thành phố các cậu.”

Không biết bao lâu trôi qua, giọng của Tống Ngôn vang lên từ bên kia màn hình:

Anh tựa lưng vào ghế, để lộ một phần áo sơ mi hất lên, nhìn cô bình tĩnh nói:

Anh nói chắc nịch:

Chúc Tòng Duy hiểu ngay ý đồ, mặt đỏ bừng phản bác:

—-

Anh không hứng thú với đặc sản, nhưng cũng không muốn làm cô mất vui vì ý định ấy.

Mặc dù giọng cô không lớn, nhưng anh nghe rõ cô đang nói gì.

“Vậy phía trên không cởi ra nữa nhé.”

“…”

Ôn Trình Lễ đối với suy nghĩ này của cô không hề ngạc nhiên.

“Anh mặc… ừm…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chỉ là trước giờ chưa tiếp xúc qua thôi.”

Hồi đó chính tay cậu ta xử lý bản hợp đồng hôn nhân, nhưng giờ xem ra hợp đồng đó chỉ là tờ giấy trắng. Có khi ông chủ đã thấy việc ký kết đó thật dư thừa.

“Rất quyến rũ.” Anh bổ sung.

Cũng không ngờ, tối nay sự gần gũi lại diễn ra trên ghế, trên đôi chân của anh. Và càng không ngờ rằng anh vẫn không cởi áo, chỉ khẽ mở hai nút trên cùng.

Cô nghe một lúc, hóa ra là vấn đề từ một dự án của công ty đối tác nước ngoài. Những thuật ngữ phức tạp khiến cô buồn ngủ.

Sự yêu thích về mặt s1nh lý cũng là một loại yêu thích. Huống hồ, chuyện này không chỉ mình cô muốn, mà anh còn muốn hơn.

Cô không nhớ rõ là lần nào, nhưng cô đoán, chắc chắn cũng giống tình cảnh hôm nay, anh luôn có cách khiến người ta không nói lại được.

Chúc Tòng Duy sờ mặt, ý nghĩ của cô rõ ràng đến vậy sao? Chắc chắn là do anh nghĩ quá đen tối.

“Tiếc là lần này tôi không thể đi được.” Ôn Trình Lễ khẽ cười. “Nhưng vợ tôi có chuyến công tác đến đó. Nhờ cậu để ý cô ấy một chút.”

? Vợ tôi lợi hại vậy sao?

“Tan họp.”

“Nếu đã quyết định rồi thì phải hành động trước.” Ôn Trình Lễ nói như lẽ tất nhiên:

Ôn Tứ:

Cuộc họp đến quá gấp, anh chỉ mặc vội áo sơ mi bên trên, thậm chí không vào thư phòng mà mở laptop họp ngay trong phòng ngủ.

Chúc Tòng Duy nói thêm:

Anh mãi mãi không thể có tính cách ngoan ngoãn như Loki.

“Em đang hỏi anh, anh đừng hỏi ngược lại em.”

Chúc Tòng Duy đáp:

“Anh chưa từng đến Thanh Giang.”

Cô bực bội:

Chúc Tòng Duy cứng họng:

“Ừ.”

“Nhà tang lễ cũng cần đi công tác à?”

“Vậy thì vào đó làm gì.”

“Đáng yêu quá.” Cô bâng quơ nói: “Giá mà bố em cũng ngoan như em thì tốt biết mấy.”

Ôn Trình Lễ điềm đạm đáp:

“Tại sao lại không? Anh đang xem thường chúng em đấy.”

“Anh có nghĩ tới không? Bọn em không chỉ đi công tác, mà còn ở lại hai đêm nữa đó.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Ghế tựa