Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: P2 - 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: P2 - 5


Tôi không ngờ anh Lương lại nổi giận đến vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần thứ tư, tôi nhân lúc anh vừa nhận lương, nói rằng mình thích một tấm vải.

*

"Cảm ơn anh Lương. Sau này tôi sẽ trả lại."

"Nghe nói đơn vị các anh phát vé xem phim. Sướng thật đấy! Tôi lâu lắm rồi không được đi xem phim."

"Anh Lương, tôi đau bụng quá, không biết phải làm sao."

Trong lòng tôi rất vui. Anh đã quay lại, điều này có phải chứng tỏ rằng tôi quan trọng hơn Lý Nguyệt Nga trong mắt anh?

*

Lời của Vương Thắng Lợi khiến tôi đỏ mặt.

"Không cần trả. Cô phải mua vải, lương của cô chắc không đủ đúng không?"

*

"Sao cô không cẩn thận vậy? Lão Trịnh nói không sai, tay cô vẫn quá mềm mại, không hợp làm bếp."

Đến bệnh viện, bác sĩ kê cho tôi truyền dịch.

Nhớ lại trước đây, khi lão Trịnh còn sống, anh ấy thường dẫn tôi đi xem phim, Lương Khoan liền lấy vé từ túi áo ra:

Lần thứ sáu, tôi nhờ anh thay bóng đèn ngay trước mặt Lý Nguyệt Nga, anh không chút do dự liền đi cùng tôi.

"Tháng này phiếu được phát đều đưa hết cho cô. Thích gì cứ mua, đừng ủy khuất bản thân."

Người đàn ông này bận như vậy mà vẫn sẵn lòng đến đón tôi, cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay ngày càng rõ ràng.

Tôi không ngờ anh ấy lại thực sự đưa vé cho tôi.

Chương 14: P2 - 5

Lần thứ ba, khi nghe tin đơn vị phát vé xem phim, tôi lại thử.

"Được, cô nghỉ ngơi đi. Tôi qua xem thế nào." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lương Khoan lo lắng nhìn tôi: "Cô không sao chứ?"

*

Đến cửa thì gặp Lý Nguyệt Nga và Vương Thắng Lợi.

*

"Đã áy náy rồi mà vẫn nửa đêm gõ cửa nhà người ta. Cô đi vòng nửa khu gia đình, chẳng lẽ không đau đến mức ngất xỉu?"

*

Nghe vậy, tôi vội hỏi: "Lý Nguyệt Nga không sao chứ? Anh Lương, anh mau đi xem cô ấy đi, tôi ở đây không sao."

"Tôi không sao. Anh mau đi xem Lý Nguyệt Nga đi, nếu không tôi thấy áy náy lắm."

*

"Gần đây tôi bận, không đi được. Vé này, cô lấy đi."

"Anh Vương, anh nói chuyện kiểu gì vậy?"

"Cô đợi tôi, tôi mặc đồ rồi đưa cô đi viện ngay."

Tôi không muốn thử lòng nữa. Tôi đã chắc chắn rằng anh đối xử với tôi không giống bình thường.

Khi xuất viện, tôi khẽ tựa vào người anh.

"Anh Lương, anh mau đi xem Lý Nguyệt Nga đi."

"Đợi lúc nào rảnh, tôi sẽ dẫn cô ấy đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe vậy, mắt tôi sáng rỡ, mỉm cười cảm ơn.

"Tôi nói thật đấy. Anh không lo vợ mình bị bệnh phải vào viện mà lại ở đây quan tâm một người phụ nữ khác. Não anh có vấn đề à?"

"Sao anh lại về? Lý Nguyệt Nga không sao chứ?"

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thấy mắt tôi rơm rớm, Lương Khoan quay sang trừng mắt với Vương Thắng Lợi.

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

Nhìn hai tấm vé xem phim trong tay, tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không có nhiều thời gian, chỉ có thể đi vào buổi tối, nhưng tôi sợ đi đường ban đêm, hay thôi vậy!"

Lần thứ tám, tôi đưa sổ lương thực và phiếu dầu cho anh ngay trước mặt Lý Nguyệt Nga, nhờ anh mua hộ. Anh vui vẻ nhận lấy.

"Không sao. Truyền xong là cô ấy về. Cô đừng lo, cô thấy trong người thế nào?"

Nếu biết vậy mà anh vẫn đưa tiền, liệu có phải anh đang ngầm bày tỏ điều gì?

Tôi vui mừng khôn xiết, không ngờ Lý Nguyệt Nga lại ngốc đến vậy.

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

"Thế này thì ngại quá, hay anh giữ lại cho vợ anh đi."

Lần thứ bảy, tôi nhờ anh sửa bếp lò cũng ngay trước mặt cô ấy. Anh chạy khắp nơi mượn dụng cụ rồi đến nhà tôi sửa.

Tôi nghĩ anh sẽ không quay lại, nhưng chưa đầy 10 phút sau, anh đã quay lại.

Bữa tối hôm đó, anh là người nấu ăn. Điều này càng khiến tôi tin vào suy đoán của mình.

*

*

Dù biết không đúng, nhưng tôi không thể từ bỏ người đàn ông này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thực ra tôi không thiếu tiền, tiền trợ cấp sau khi chồng mất tôi chưa động vào đồng nào.

Khi tôi đang truyền dịch thì Vương Thắng Lợi đến.

Nói xong, Vương Thắng Lợi bỏ đi. Anh tarõ ràng rất ghét tôi, nhưng tôi đã làm gì để anh taghét mình chứ?

*

Lần thứ mười, tôi đau bụng, dù có thể chịu đựng được nhưng tôi vẫn nửa đêm gõ cửa nhà anh.

Lần thứ chín, nửa đêm tôi gõ cửa nhà anh, nói con tôi bị ốm. Anh ở nhà tôi cả đêm để chăm sóc.

Lần thứ năm, khi dùng phiếu thịt anh đưa để mua thịt, tôi cố tình cắt vào tay mình khi thái thịt.

"Đây, cầm 30 đồng này trước. Không đủ thì nói tôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, tôi khẽ rên một tiếng, chân mày nhíu lại.

*

*

Nghe tôi muốn đi xem phim nhưng lại bỏ qua vì sợ đi đêm, Lương Khoan cảm thấy không thoải mái.

*

Khi anh đến nhà giúp tôi làm việc, tôi buông lời:

Tôi nghĩ, chắc Lương Khoan cũng biết chuyện đơn vị cấp trợ cấp cho mẹ con tôi.

"Anh Lương, vợ anh đang không khỏe, phải truyền dịch."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: P2 - 5