Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: Bàn đạp
Không có tình, không có nghĩa, giống như đang bàn công việc – ai nói chuyện nấy, nói xong thì ai về đường nấy, không ai xen vào ai.
Mẫn Văn Đình nhấp một ngụm trà, mặt không biểu cảm.
“Những gì nhà họ Mẫn cho mày, tao cũng có thể lấy lại từ tay mày.”
“Con muốn mẹ làm gì nào?”
Huống hồ hiện tại, Mẫn Hành Châu vừa ph*ng đ*ng, vừa là kẻ máu lạnh trên thương trường.
Ông ta ngồi xuống ghế da, vung tay ý bảo anh cũng ngồi.
Cô dĩ nhiên sẽ không đòi hỏi điều gì – họ chẳng lẽ thật sự bỏ mặc máu mủ của mình?
“Giải quyết thế nào đây? Tiểu Yên là do tôi quyết định, tôi không cho phép người của mình bị làm nhục, cũng không để ai tát vào mặt ông già này.”
“Con không có ý đó.” – Lâm Yên nào dám chủ động đá Mẫn Hành Châu trước, mục tiêu còn chưa đạt được. Huống hồ đối mặt với một gia đình có thân phận hiển hách như thế, giữ chút thể diện cho nhau sau này còn dễ nói chuyện.
Một ngày hai lần.
“Tùy. Tôi chưa từng dựa vào ông, nhà họ Mẫn cũng chưa từng dựa vào ông. Những lần ông tìm tới nhà họ Dịch, lần nào không phải tôi ra mặt?”
“Cạch”— lửa tắt.
Cho cân.
Nghe nói, đến nay số lần anh gặp cha mẹ ruột của mình, đếm trên đầu ngón tay là đủ.
Cha anh, Mẫn Văn Đình, đứng trong bóng tối châm điếu xì gà, chiếc bật lửa sắt chống gió phát ra tia lửa sáng rực, ánh sáng ấy hắt lên gương mặt góc cạnh với những nếp nhăn sâu, khiến biểu cảm vô cảm ấy càng thêm sắc lạnh, sắc bén như hổ rình mồi.
Lâm Yên nhìn quanh, toàn là những doanh nhân thế hệ trước, xét ra thì giới thương trường Cảng Thành ban đầu đều do những người như họ tranh đấu mà nên, toàn là những “cây đa cây đề” thực thụ.
Điển hình của kiểu “cha không quản, mẹ không thương”.
Không lay chuyển nổi, tức là chưa đủ bản lĩnh – không xứng.
Mẫn Hành Châu không sợ, chỉ hờ hững nhướng mắt, thái độ cực kỳ bình tĩnh.
“Có người đến giành phụ nữ với mày, mà mày cũng chẳng phản ứng gì à?”
Cha anh gật gù:
Nếu không khéo, để Doãn Huyền chen chân vào, Mẫn gia sẽ trở thành trò cười. Cậu con trai duy nhất, nói gì thì nói cũng không thể đoạn tuyệt huyết thống được.
“Ông không tự làm được à?”
Chẳng bao lâu, trong bóng tối, một vệ sĩ đưa khăn lạnh cho anh chườm.
Đứng bên cạnh ông chính là Tống Hiền – người phụ nữ mang quân phục gọn gàng chỉnh tề, tóc búi gọn, ngũ quan sắc sảo lạnh lùng, toát lên khí chất sắc bén và mạnh mẽ. Cảm giác áp lực từ bà thậm chí còn vượt hơn cả đàn ông.
Mẫn Văn Đình tuy giọng điệu không lạnh lùng, nhưng khiến người ta có cảm giác tốt nhất là nên giữ khoảng cách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vệ sĩ trong bóng tối cúi người, châm lửa cho điếu thuốc của Mẫn Hành Châu.
Lâm Yên ngẩng đầu đáp lại bằng nụ cười khách sáo nhất – cô là minh tinh, nào dám để mình phát tướng.
Tống Hiền đặt tách trà xuống, điềm đạm nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng họ vẫn là người nhà họ Mẫn, cùng chung một hộ khẩu, Lâm Yên hiểu rõ giới hạn của mối quan hệ huyết thống – nói cho cùng, cô chỉ là người ngoài.
Cha anh ngậm điếu xì gà, rít một hơi rồi nhả khói, giọng trầm khàn:
Chương 81: Bàn đạp
Mẫn Văn Đình phản đối việc hủy thỏa thuận, cho rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mọi người. Ông cần một người con dâu đạt chuẩn toàn diện trên mọi phương diện.
Cha anh chợt nghiêng đầu nhìn anh: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đi ngang qua, Lâm Yên khẽ gật đầu chào:
“Tôi định xé bỏ thỏa thuận đây, để xem rốt cuộc nó lợi hại hay tôi lợi hại.”
“Đây đều là những đối tác hợp tác thân thiết trước kia của ta, cháu làm quen mặt từng người một đi.”
Lão gia đặt tay lên cây gậy, quay sang hỏi Tống Hiền:
“Lâm Yên không có hứng thú với hắn.”
Đến giờ dùng bữa tối, Lâm Yên không nói thêm lời nào.
Bởi vậy, Mẫn Hành Châu chỉ nghe lời bà nội.
Mẫn Văn Đình dừng lại, đánh giá cô một lượt:
Tống Hiền và Mẫn lão gia vẫn thì thầm bàn bạc, rõ ràng có thể thấy Tống Hiền cứ cau mày mãi, sau cùng lại khẽ gật đầu, dường như đã đạt được một sự đồng thuận nào đó với ông.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ tối, chỉ có vài tiếng bước chân trầm ổn vang vọng.
Cả nhà họ Mẫn ai cũng bận rộn, chỉ có lão gia là toàn quyền giao hết cho Mẫn Hành Châu xử lý, bản thân thì rảnh rang nhàn hạ, nhưng chuyện hôn sự của cháu trai thì ngày nào cũng để tâm. Dù gì cũng chỉ có một mầm mống duy nhất, mà sức khỏe của bà cụ trong nhà cũng yếu đi nhiều, ngay cả bóng dáng của một đứa chắt cũng chưa thấy, nếu không kiểm soát cho chặt, thì thể diện của phu nhân người nắm quyền nhà họ Mẫn sẽ bị ảnh hưởng — ai lại chịu để chuyện đó xảy ra.
Bầu không khí trong hội trường đặc biệt nghiêm túc và trang trọng, đến cả tiếng trò chuyện cũng rất nhỏ nhẹ. Lâm Yên lặng lẽ đi bên cạnh Mẫn lão gia.
Lão gia nói tiếp:
Phải nói thêm, cặp vợ chồng này rất ít khi can thiệp vào chuyện của Mẫn Hành Châu. Việc ăn ở, sinh hoạt của anh, họ chẳng hề quan tâm.
Trước ghế sô-pha, nhân viên phục vụ rượu vẫn chưa mang đồ lên.
Nghe đến đó, cha anh quay đầu lại nhìn, rõ ràng cánh này đã cứng cáp rồi.
Từ lúc Mẫn Hành Châu chào đời, đã bị “ném” cho bà cụ chăm sóc kiểu “nuôi thả”, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn một cái.
Người bước vào sau cùng là cha mẹ của Mẫn Hành Châu.
Từ nhỏ đến lớn không quản, vừa mở miệng liền là một cái tát.
“Sao lại gầy đi thế?”
“Ba, mẹ.”
“Tứ Lan, sao con không lên tiếng?”
“Con muốn ly hôn sao?”
Vẫn không bật đèn, trong màn tối lờ mờ, hai người đàn ông lặng lẽ ngồi đối diện, ở giữa còn cách một khoảng rộng, khí tức cha con nhạt nhòa đến đáng sợ.
Lão gia nhíu mày, hỏi tiếp:
Lâm Yên giữa chừng ra ngoài đi vệ sinh, lúc đi ngang qua một phòng nghỉ thì thấy bóng dáng cao lớn của Mẫn Hành Châu bước vào trong.
Mẫn Văn Đình bước đến, ra hiệu cho Lâm Yên ngồi xuống, động tác giơ tay vô cùng chuẩn mực, dáng người thẳng tắp, nghiêm chỉnh.
Quả đúng là cha con ruột thịt – tát xong rồi lại “bôi đường”, không lạnh không nóng, chẳng nghiêng về bên nào.
Ba của Mẫn Hành Châu là kiểu người nghiêm nghị đến mức mặt không biểu cảm, nói là “mặt đơ” cũng không hề phóng đại. Ông có khí thế áp đảo, cặp lông mày rậm khiến người khác chỉ cần liếc nhìn cũng thấy như mây đen phủ đầu.
Một cái bên trái, một cái bên phải.
Lười phiền phức, Mẫn Hành Châu tự mình cầm khăn chườm.
Cô không kìm được, đứng nán lại ngoài cửa lặng lẽ quan sát.
Lý lẽ đó, Mẫn Hành Châu hiểu, nhưng anh không nghĩ tới.
Vừa nói, bà vừa quay sang nhìn Lâm Yên.
Mẫn Văn Đình vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
Bao nhiêu bản lĩnh, mưu tính, đều sẽ bị nhìn thấu.
Câu này nghe chói tai, nhưng là sự thật.
“Đó là hôn nhân thỏa thuận của nó, không phải của chúng ta.”
Cái kiểu nhịn giỏi chịu giỏi này, đúng là “Mẫn Hành Châu” không sai chút nào.
Lão gia khẽ xen vào một câu:
“Ý tứ của Tứ Lan, tôi đồng ý.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Miễn là còn có điều để toan tính, ai mà không biết nhẫn nhịn?
Mẫn Hành Châu nhếch môi, thản nhiên:
Tống Hiền đáp lời:
“Ngay cả Hành Châu cháu còn không giữ được, thì giữ nổi nhà họ Lâm chắc?”
Trước nay, anh cũng không qua lại gì với cha mẹ mình.
Thực chất, ngay từ đầu cô bước vào cuộc hôn nhân này cũng vì lợi ích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẹ mày ngày trước cũng chẳng có hứng thú với tao. Tao theo đuổi mãi mà được đấy. Mày nhìn xem giờ bà ấy đối với tao thế nào?”
Một cặp bố mẹ chồng vừa lạnh lùng vừa áp lực, Lâm Yên thật sự không thể ứng phó nổi. Những lời khéo léo hoa mỹ hoàn toàn không có đất dụng võ ở đây.
Không khí trong hội trường thoáng chốc trở nên ngột ngạt và gượng gạo một cách kỳ lạ.
Cha anh hừ mũi:
Mẫn Hành Châu còn chưa đứng vững, liền bị một cái bạt tai thẳng mặt từ cha mình khiến anh lùi mấy bước.
Mẫn Hành Châu bỏ khăn ra, hờ hững nói:
Mẫn Hành Châu:
Lạnh nhạt đến mức đó.
Lão gia chợt hỏi:
Lâm Yên nhất thời không biết nên đáp sao – gia đình này quá coi trọng gia giáo và danh tiếng, khiến cô như biến thành đứa con dâu nhỏ đang “mách lẻo”.
Mẫn lão gia cười như không cười:
“Nó thì yêu Doãn Huyền đấy.” – Không thể không nói, mấy chuyện cẩu huyết kia, ông vẫn moi được từ miệng thư ký.
Trước mặt họ, cô không dám nói nửa câu đùa.
“Cuộc hôn nhân này vốn dĩ là thỏa thuận, mẹ không cần phải làm gì cả.”
Chuyện tình cảm, phụ nữ có thích hay không chẳng là vấn đề. Chỉ cần người đàn ông đủ chân thành, đủ bản lĩnh, thì có cô gái nào không lay chuyển được?
Anh rít một hơi, tay đặt lên đầu gối, làn khói thuốc mờ ảo dần bao phủ cảm xúc của anh.
“Chuyện nhà họ Dịch, xử lý xong chưa?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.