Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Sống sót
Mẫn Hành Châu liếc nhìn một cái, khẽ nhếch môi, mang theo chút giễu cợt:
Lâm Yên thu lại iPad, mở ghi chú, đưa lại cho ông ta: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ra khỏi cửa công ty, không thể không nói, Tạ An đúng là lưu lượng top đầu. Tòa nhà đối diện có màn hình 3D quảng bá hình ảnh Tạ An – fan chi tiền để đếm ngược mừng sinh nhật thần tượng.
Trợ lý Từ không nhịn được thì thào:
Lâm Yên ngẩn người. Cuộc gặp này ngoài dự đoán. Chọn địa điểm thảo luận dự án ở trà viên như thế này thật sự rất hợp với khẩu vị của Mẫn Hành Châu.
Anh ta là kiểu người phân biệt rất rõ công và tư.
Mẫn Hành Châu khựng lại, ra hiệu cho nhân viên đừng đóng cửa.
Vân Thành, cuộc họp kéo dài khẩn cấp đến tận ba giờ sáng.
Ông chủ trà viên chỉ biết thở dài:
“Cô ấy hiện tại không nổi sao? Tuần này đã ba lần lên hot search, đều là tin tích cực.”
“Đây là các hoạt động thương mại sắp tới mà cô ấy sẽ tham gia. Công ty tôi đang dồn lực lăng xê.”
“Tổng giám đốc Lâm đúng là sâu không lường được.”
Cửa phòng họp bật mở, trợ lý Từ cầm iPad nhanh chóng đi sát theo sau tổng tài.
“Ừm, đang bàn dự án ở phòng bên cạnh.”
“Xong chưa? Qua ăn cơm với anh.”
Lâm Yên lại mỉm cười:
Cô tiếp tục: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông chủ trà viên đứng đó sững người, nhìn bóng lưng Mẫn Hành Châu rời đi, cuối cùng không nhịn được bật cười:
Lâm Yên đẩy tài liệu ra, lạnh nhạt nói:
“Sao ai cũng thích tiểu bạch kiểm vậy, mấy người đó có bao nhiêu tiền mà lo nổi miệng ăn của các người? Bị bắt nạt, họ có dám ra mặt giải quyết dứt khoát cho các người không?”
Trợ lý Từ nói: “Vì phu nhân không đi máy bay, cơ trưởng đã đến đón ngài rồi.”
Lâm Yên chỉ để lại bốn chữ:
“Tôi ư?” – Lâm Yên cầm bút đánh dấu lại, viết thêm một dãy số – “Phí đại diện của tôi phải tăng.”
Mẫn Hành Châu thản nhiên:
Ông chủ nói:
Ông chủ nhíu mày:
“Ông chủ Hứa biết cách khen phu nhân thật đấy.”
Tính cách tổng tài như thế đúng là chẳng làm mấy chuyện nhỏ nhen đó. Trợ lý Từ lại nhắc:
“Chỉ là couple giấy do dân mạng ghép thôi mà. Ngài không đến mức học phim truyền hình rồi cấm sóng người ta chứ?”
Dịch Uyển Uyển giơ tay Lâm Yên lên, chỉ chiếc vòng và nhẫn cô đang đeo:
“Lấy ít trà về đi, tìm người pha cho cô.”
“Yêu cầu của cô vẫn là quá cao, giá trị thương mại của Phó Tư Kiều hiện tại, tôi vẫn chưa thể công nhận.”
Trợ lý Từ lái xe thẳng đến trà viên ngoại ô.
Bên trong, ông chủ trà viên đột nhiên lên tiếng gọi ra ngoài:
Lâm Yên mỉm cười:
Chương 44: Sống sót
“Nói thật, không bao lâu nữa sẽ ly hôn.”
“Cho nên tôi chỉ có thể đưa giá này cho tổng giám đốc Lâm. Tôi cũng sợ sau này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Lâm Yên thản nhiên:
Ông chủ chỉ vào con số trên báo cáo:
“Nếu nghệ sĩ không có thực lực thì tư bản cũng chẳng nâng lên nổi, đúng không?”
Quả thật, Lâm Yên ăn mặc rất kín đáo mà vẫn tinh tế – chỉ những người hiểu mới nhìn ra. Các thương hiệu cao cấp vốn chú trọng danh tiếng và nhóm khách hàng tiềm năng.
Nói trắng ra là ông ta đang cố ép giá. Nhưng Lâm Yên không đồng ý giảm – điều đó ảnh hưởng lớn đến giá trị thương mại lâu dài của nghệ sĩ. Mà Phó Tư Kiều không đáng để bị ép xuống thấp như thế.
“Tôi với Mẫn tiên sinh quen nhau cũng đã lâu, ly hôn rồi thì đến cả rượu mừng cũng không kịp uống một chén?”
“Nghe nói tổng giám đốc Lâm trước đây trong giới giải trí toàn nhận hợp đồng hàng hiệu cao cấp?”
Lâm Yên đang thương lượng chuyện đại diện thương hiệu với ông chủ trà viên.
“À đúng rồi, nếu ngài không vội về, bên đối tác phụ mời ngài đến trà viên ngoài thành ăn cơm, uống chén trà, bàn thêm chi tiết hợp tác.”
Trên mặt Lâm Yên cũng mang nụ cười:
Lâm Yên đè tay cô ấy lại:
Ông chủ trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vươn tay bắt tay cô:
“Mẫn tiên sinh? Ngài đến Vân Thành sao không báo trước một tiếng?”
Ông chủ trà viên rút tay về, nói thẳng:
“Nhưng tôi muốn bàn với cô. Cô làm đại diện, giá theo mức cô nói.”
“Bên Tinh Hà lấy giá thấp hơn, tổng giám đốc Lâm, giá cô đưa cao quá.”
“Ông nhìn xem, đồ cô ấy mặc, đeo trên người, món nào chẳng là hàng đặt riêng? Mắt các thương hiệu cao cấp đâu có mù.”
Mẫn Hành Châu nhàn nhạt: “Nghĩ bậy gì vậy.”
Ông chủ trà viên lập tức cất tiếng chào:
Ông chủ như chợt nghĩ ra điều gì, liền nói thêm:
“Chúng ta đang bàn chuyện làm ăn, không phải nói chuyện cảm tình.”
Thương nhân.
“Đây là phim cổ trang sắp chiếu, đây là ảnh tạo hình và nhân vật. Cô ấy thật sự từng học trà đạo. Bộ phim này cũng do công ty tôi đầu tư, có thể lồng ghép quảng bá.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông chủ vội đứng dậy đón tiếp:
Nói rồi anh ta nhìn sang Lâm Yên:
Vì thương hiệu cũng kỵ chuyện thị phi, tránh xui xẻo.
Ông chủ nhận xét:
Ông chủ lắc đầu:
“Thông tin nghệ sĩ bên tôi, ông có thể xem qua về giá trị thương mại và hình ảnh.”
Tiểu Lý chưa kịp vào, đã thấy người đang đứng ngoài là Mẫn Hành Châu – hai tay đút túi quần tây, dáng người cao lớn, đứng thẳng tắp.
Khi nhân viên phục vụ vừa lui ra, khe cửa truyền đến giọng nói của Lâm Yên.
“Vậy thì…”
“Không cần. Tôi đến xem vợ tôi.”
“Tiểu Lý?”
“Trà của tôi không đủ ngân sách trả giá đó đâu. Dù tôi và Khuynh ca là bạn, cũng không thể vì tình riêng mà phá sản.”
Ông chủ trà hỏi:
Lâm Yên ngẩng đầu trả lời:
“Chưa xong, anh đợi chút.”
Cùng thời điểm, tại một gian phòng khác trong trà viên.
Không ngờ Mẫn Hành Châu cũng chịu lên tiếng:
Ngoài cửa, Mẫn Hành Châu khẽ nhếch môi. Người phụ nữ này rất tư bản, rất thực tế. Không kiêu, không nôn nóng, cũng chẳng tự ti – chỉ là vẫn còn thiếu va chạm, vẫn chưa đủ bản lĩnh.
“Trà của quý công ty đã từng phân tích kỹ về nhóm khách hàng chưa? Hoàn toàn có thể khai thác thêm từ hình ảnh đại diện.”
Ngoài cửa.
Khi vào thang máy, Mẫn Hành Châu hỏi: “Cô ấy đâu?”
Lâm Yên vẫn điềm tĩnh, lấy iPad từ trong túi hồ sơ, lướt lên một cái, đưa bảng dữ liệu cho đối phương rồi ra hiệu tay: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Những thương hiệu cao cấp trước kia, tôi đều đã chấm dứt hợp đồng rồi.”
Ông chủ thẳng thắn:
“Mong sớm nhận được điện thoại của ông.”
“Thế sự vô thường.”
Tổng tài nhíu mày: “Hửm?”
Cũng biết người mà hồ ly tinh tuyên bố là đang yêu – cái gã rapper kia – cũng là tiểu bạch kiểm.
“Chiếu lên có nổi không?”
Lâm Yên nhẹ giọng:
“Chú Hứa à, chú rớt từ đống tiền xuống hay sao mà ép giá dữ vậy!”
Còn trong chuyện riêng tư, lại chẳng thiếu phần xa hoa, đắm chìm trong đêm đen.
“Giá của quý công ty, không phù hợp.”
Hơn nữa, cô muốn xây dựng lại hình tượng mới cho Phó Tư Kiều: có độ nhận diện quốc dân, xuất hiện trong loạt phim truyền hình chiếu dịp hè. Làm đại diện cho thương hiệu trà rất hợp – tạo hình gần gũi, thân thiện.
Ông chủ trà viên cau mày, ngạc nhiên lần hai:
“Cô gái này tôi biết, trong phim mặt hơi bầu, nhìn khá truyền thống.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẫn Hành Châu hờ hững: “Còn sống là được.”
Trợ lý Từ đáp thành thật: “Tôi không rõ, cô ấy đã trả phòng, hành lý cũng gửi chuyển phát nhanh về biệt thự rồi.”
Ông chủ nói:
Ông chủ trà viên đã điều tra qua, mặc dù những tin đồn trước kia của Lâm Yên đều là hiểu lầm, nhưng bản tính thương nhân vẫn không đổi:
Trợ lý Từ nghe không hiểu hết, nhưng biết rõ đối tượng ghép cặp trên mạng với phu nhân chính là Tạ An – diện mạo đúng là xuất sắc.
Cô xoay người, thu dọn đồ đạc bỏ vào túi, vừa lúc nghe ông chủ trà viên nói:
Anh ta lại bổ sung: “Tôi gọi hỏi lễ tân, bên đó không tiết lộ thông tin khách, à, số của phu nhân cũng không liên lạc được.”
“Vốn dĩ là chiêu trò của tư bản.”
Anh dè dặt hỏi về người đầu tiên:
Lâm Yên đáp:
“Tôi có một chuỗi sản phẩm Tín Mao Tiên – loại đặc cung, rất hợp với hình tượng cô.”
Lâm Yên vẫn kiên trì:
“Tiểu Lý, pha trà mới cho tổng giám đốc Lâm và Uyển Uyển nếm thử.”
“Trước khi tôi ly hôn, sẽ không nhận làm đại diện cho bất kỳ thương hiệu nào.”
“Ba ngày nữa, tôi sẽ cho tổng giám đốc Lâm câu trả lời.”
Dịch Uyển Uyển bên cạnh nóng nảy:
“Cả đời tôi gắn bó với trà, cảm thấy cô rất hợp với thứ này. Cô cần có nước nóng để được pha ra, mà khi hãm lên lại có hậu vị rất dày, khiến người ta nhớ mãi không quên, càng uống càng thấm.”
Trong công việc, anh ta thích bàn bạc trong bối cảnh chính quy, nghiêm túc.
Mẫn Hành Châu vừa ngồi vào xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tôi đã đặt sẵn phòng ở khách sạn rồi, hay là giờ ngài muốn quay về Cảng Thành?”
“Nếu ngài chưa tìm được phòng, tôi đưa ngài qua.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.