Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 439: Trưởng công chúa tài phiệt (9) – Xé lấy tú cầu cho bà xã
Chạm vào là biết chất liệu không hề tầm thường.
Chỉ cần là Mẫn Hành Châu mang về, dù chỉ là chiếc lá rơi bên đường, cô cũng quý như bảo vật.
Dù chỉ là một lời cam kết từ miệng anh, cũng đủ khiến Lâm Yên cảm thấy an tâm tuyệt đối trong lòng anh.
Lâm Yên thì cứng đầu, lúc đứng thẳng người dậy, lớp lụa trơn bóng lại tuột xuống lần nữa.
Cả tua rua cũng đỏ, óng ánh rực rỡ.
Cảnh tượng ấy, Trình Tiểu Tứ cũng tưởng tượng ra được.
“Em về Cảng Thành đây.” Nhạn Hi bất ngờ quay sang hỏi Trình Tiểu Tứ, “Anh có ăn kẹo không?”
Mẫn Hành Châu mỉm cười: “Gỡ xuống từ đèn treo ở nhà cũ, thấy đẹp nên mang về.”
Ngày hôm sau.
Nhưng cô không thấy đáng thương cho nhà họ Diệp, người phạm pháp — cô không bao giờ thương hại.
Chiếc áo cúp ngực cao cấp mới nhất kiểu Chanel, phần ngực được những cánh hoa lưới mỏng manh khéo léo ghép lại, miễn cưỡng ôm lấy đường cong tròn đầy nơi trước ngực, phần eo hông trở xuống là lớp voan đen mỏng như sương khói, mờ mờ che phủ đôi chân.
Mẫn Hành Châu làm bộ nghiêm túc: “Ba.”
Vật trang trí.
Lâm Yên cầm trong tay, v**t v* một hồi, rồi cẩn thận cất kỹ.
“Diệp Diễm thích nhất là món này mà.”
Cảng Thành vốn chuộng các quán ăn tư gia — món bày từng đĩa nhỏ, vừa miệng, ăn một lần là hết, một đĩa cũng có thể bán giá 388 tệ.
Không phải cô vốn chẳng ưa gì Diệp Diễm sao, lần nào cậu ta chào hỏi cô cũng không buồn để ý.
Lâm Yên rất biết cách thể hiện dáng vẻ của một nữ chủ nhân chính thất.
Chê đắt, chê xa cũng được, đến hay không là tùy, người ta bán là bán phong vị tao nhã.
Mẫn Hành Châu bật cười khẽ, chỉ khẽ liếc nhìn cô.
Nhạn Hi ngồi trong chiếc xe thương vụ bốn chỗ màu đen, cửa sổ mở, cô cúi đầu, chẳng biết đang vẽ gì trên bảng vẽ.
Lâm Yên vẫn đứng yên tại chỗ, “Vậy sau này không ôm nữa, em nói được làm được.”
Anh Mẫn Hành Châu cũng đâu có làm chuyện gì phạm pháp — chỉ là con của bạn anh nhờ anh trông nom giúp, thế thôi.
Mẫn Hành Châu chỉ cười không đáp.
Quán ăn nhỏ ở vùng ngoại ô là chỗ một người bạn của anh mở ra.
“Đống này không ổn đâu, bị hải quan giữ lại thì khổ. Nghiêm túc một chút đi, không muốn gửi thì thôi.”
Mẫn Hành Châu bật cười, cúi đầu nhìn cô dịu dàng, “Sao có thể chứ.”
Trình Tiểu Tứ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Nhạn Hi.
Nghe anh nói vậy, Nhạn Hi liền hiểu — có lẽ lần này, hy vọng đã cạn.
Nhạn Hi nhận được địa chỉ, tự mình đến Kinh Đô.
“Sau này anh có gặp chuyện gì không? Nếu có, em phải làm sao đây?”
Tú cầu, đúng là thứ không phải ai cũng làm được.
Mẫn Hành Châu siết chặt cánh tay đang ôm eo cô, “Anh làm sao nỡ để em không có chỗ dựa.”
“Nhạn Hi không nên dính vào chuyện này.”
Toát lên vẻ quyến rũ chín muồi của một người phụ nữ trưởng thành.
Cậu ấy đã không còn nhà rồi.
Người bạn tự tay bưng món ra, cười nói: “Lần trước gặp tiểu công tử nhà cậu, nhỏ mà chững chạc ghê.”
Nhìn là biết được làm bằng kỹ thuật cổ truyền, thủ công tinh xảo. Anh thấy ưng mắt, bèn mang về cho bà xã chơi thử món mới.
Người bạn này vì tranh giành gia sản với anh trai trong nhà không được, bèn buông tay chấp nhận số phận, đăng ký vào New Oriental học nấu ăn.
Lâm Yên thân mật khoác tay anh, kéo vào thư phòng: “Cho Nhạn Hi địa chỉ đi, đứa bé đó thật sự rất đáng thương. Người ta chỉ cần địa chỉ của cậu bé thôi mà.”
Mẫn Hành Châu tiện tay ném cho Lâm Yên một quả tú cầu.
Thật sự, nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô, đầy ắp ba chữ “Mẫn Hành Châu”.
Hôm ấy, Mẫn Hành Châu đưa Nhạn Hi đi ăn tối, trời mưa lâm râm.
Mẫn Hành Châu vươn tay, nhẹ nhàng gỡ một sợi tơ đỏ dính trên vai cô.
Bạn thân tất nhiên cũng đích thân ra nấu, còn đứng sau quầy rót nước cho Nhạn Hi, vui vẻ hỏi Mẫn Hành Châu: “Thất gia dạo này sao không đưa bà xã đến?”
Mẫn Hành Châu chỉ tiện miệng đáp: “Anh sợ gì đâu.”
Tối đó về đến nhà.
Xuất thân thế gia, Mẫn Hành Châu ăn quen sơn hào hải vị, nên biết thế nào là món ngon tinh tế.
Được anh che chở quá lâu rồi, cô bắt đầu sợ mất anh.
Ăn dăm ba miếng cơm, hóa đơn hơn nghìn là chuyện thường.
“Có đến hai bà xã.” Mẫn Hành Châu nhếch môi, cười như không cười.
Mẫn Hành Châu dịu dàng nhưng vững vàng, “Anh hứa.”
“Cậu mang thịt theo làm gì, đến nơi thối rữa hết thì sao? Ngốc thật à?”
Màu đỏ.
Ngay cả ông Tơ cũng chưa chắc trói nổi Mẫn Hành Châu.
Lâm Yên cười ngọt ngào, ném khăn sang bên, “Cho em ôm một cái.”
Mẫn Hành Châu tuy không quá rảnh rỗi, nhưng vẫn luôn tranh thủ thời gian để chiều theo sở thích của Nhạn Hi.
— Bọn họ bị điên rồi chắc? Chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, có đáng để thế này không?
Cô bỗng ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên dịu dàng: “Anh phát hiện ra sợi tơ hồng của ông Tơ rồi à?”
…
Lâm Yên là người kể, bảo lần đầu tiên gặp Nhạn Hi là cô đã thấy mềm lòng.
Bây giờ là đói đến mức này rồi à?
Cửa sổ xe đã kéo lên, Nhạn Hi cũng chẳng để tâm cậu ta có thích ăn hay không.
“Được rồi, vậy đổi thành kẹo m*t có được không?”
Trình Tiểu Tứ đành phải nhận lấy.
Cô khoanh tay trước ngực, chiếc khăn choàng trên vai nghiêng lệch hờ hững.
Chỉ là giúp chăm sóc một cậu bé không nơi nương tựa.
Nhà họ Diệp từng huy hoàng một thời, sụp là sụp, chẳng cần báo trước.
Nữ trang, ngọc ngà nhìn quen rồi, nhưng Lâm Yên lại là kiểu người có thể mê mẩn chỉ vì một quả tú cầu.
Lâm Yên vẫn còn nhớ, lần đầu tiên cô gặp người bạn đó của Mẫn Hành Châu — người lớn hơn anh nhiều tuổi, khí chất rõ ràng đoan chính, cương trực.
Anh với cô, đâu phải nhờ ông Tơ se duyên. Nếu chỉ dựa vào ông Tơ, có khi anh đã đổi không biết bao nhiêu bà xã rồi.
Lâm Yên đón lấy: “Ở đâu ra vậy?”
Cô nghĩ đến bản thân mình, đến Nhạn Hi, đến A Thần — nếu không có Mẫn Hành Châu, họ phải làm sao đây?
Quan trọng là mùi vị thật sự ngon, địa điểm kín đáo, núi bao quanh, nước vây quanh, sân vườn trúc, mang nét đẹp cổ điển Trung Hoa.
Bạn bè của họ, ai cũng bỏ vào thùng hàng chuẩn bị gửi ra nước ngoài cho Diệp Diễm vài món đồ.
Mẫn Hành Châu cúi người, vừa cười vừa nhìn gương mặt cô.
Học xong về, cầm bằng đứng bếp nấu món ăn dân dã.
Một nắm kẹo được đưa ra từ trong xe.
Lâm Yên được anh ôm trong lòng, càng nghĩ đến chuyện nhà họ Diệp biến động không ngừng, bả vai chợt run lên, “Mẫn Hành Châu, anh hứa với em đi, sau này đừng có chuyện gì, được không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Treo dưới đèn lồng trong sân viện của nhà cũ.
Lâm Yên đóng cửa phòng, nhìn bóng lưng anh: “Vậy sao anh lại dính?”
Mẫn Hành Châu đáp: “Nó không c·h·ế·t đói được đâu.”
Anh cũng hay ghé quán bạn ủng hộ.
Anh biết rõ, nếu không có anh, người phụ nữ và đứa trẻ của anh sẽ không sống tốt được.
Cô đúng là rảnh rỗi đến phát bướng.
Dù gì Cảng Thành cũng chẳng thiếu người có tiền.
“Vì sao chứ?”
Phải xem anh có muốn để người ta trói hay không.
Mẫn Hành Châu cười, lui về sau hai bước, không đồng ý.
Nhưng giờ thế này, Diệp Diễm — cái tên b**n th** đó — chắc nhận được thùng hàng là ôm mà khóc c·h·ế·t mất.
Vài năm, mười mấy năm, hay mấy chục năm — có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại Diệp Diễm nữa.
Những lời ấy, cô toàn xem như đùa rồi nói với anh.
“Vậy thì địa chỉ cho em. Nếu là con của bạn anh để lại, thì em — với tư cách là Mẫn phu nhân — cũng có quyền can thiệp.”
Người bạn bật cười: “Ồ, nhà nuôi hai vị tổ tông cơ đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một món thủ công hiếm thấy.
Một đám người chen nhau, không rõ ai cho cái gì, túi lớn túi nhỏ toàn là đồ ăn vặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô lại nói thêm: “Không có ông Tơ thì chúng ta phải làm sao đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẫn Hành Châu bất lực, cuối cùng cũng đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô vẫn không buông tha, nhất định phải có một lời khẳng định, “Vậy thì anh nói hứa đi.”
Mỗi lần anh cười, đôi mắt ấy luôn ẩn chứa một tầng ưu nhã, như có như không, vừa phong lưu vừa dịu dàng quá mức cho phép.
Mẫn Hành Châu chỉ còn biết cười bất lực, chẳng hiểu sao mấy đứa nhỏ lần lượt tìm đến anh xin địa chỉ.
Phải, chỉ là một quả tú cầu.
Mẫn Hành Châu giơ tay, nhịn không được, c·h·ế·t tiệt, anh kéo khăn lên, giúp cô che lại phần da thịt đang lộ ra.
Thôi thì được, Mẫn Hành Châu đành dặn bên phía nhà họ Mẫn để Lâm Yên toàn quyền lo liệu chuyện này.
Nhưng đã là đồ trang trí trong nhà họ Mẫn thì chắc chắn là hàng sưu tầm đắt đỏ, chất lượng đỉnh cao.
Hình như cô còn nói một câu, “Nhớ để dành một ít cho chú nhỏ của anh nhé.”
Chương 439: Trưởng công chúa tài phiệt (9) – Xé lấy tú cầu cho bà xã
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.