Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 402: Phong lưu vô song

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 402: Phong lưu vô song


“Không cần.”


Liêu Vị Chi khẽ kéo cô nhóc về:

Dù hôm nay đúng là lễ Tình nhân.

Trong vòng bán kính cả trăm mét, như đang có cơn mưa — mưa hoa hồng.

“Ê ——” Tần Đào nghển cổ gọi với theo, “Ngày mai có cần tôi dẫn anh đi công viên xem mắt không?”

“Thưa phu nhân, tôi biết tết tóc đấy. Đan dây thừng còn thành thạo, tết tóc nhỏ như này dễ như chơi.”

Lâm Yên bật cười thành tiếng, cô thì biết rồi — con gái cô, đương nhiên là tự tay cô buộc tóc! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cánh hoa hồng phấn theo gió tung bay, nhẹ nhàng rơi xuống vai cô.

“Chuyện y học tôi đâu có hiểu, chỉ nghe nói có thể dùng thiết bị trợ thính cấy ghép mà không làm ảnh hưởng đến thẩm mỹ hay độ bền. Nhưng hành Châu không chịu, nhất quyết muốn Lâm Yên cứ như trước kia, không cần dựa vào trợ thính.”

Ngay sau đó, cô mới lờ mờ nghe thấy tiếng động mơ hồ vang vọng — ngẩng đầu nhìn lên, bốn chiếc trực thăng đang bay thấp trên không, vừa đi vừa rải đầy cánh hoa hồng.

“Nghe Lâm Dũng nói, lúc cãi nhau, cô ấy nghe rõ cực kỳ.”

“Không nói cho cháu biết.”

Cô lắc đầu:

“Cậu còn nghe ngóng được gì nữa.”

“Dì Lâm Yên ơi, sao dì biết vậy?”

“Ông ngoại buộc đó! Ông ngoại khéo tay lắm, ngày nào cũng tự tay buộc tóc cho cháu.”

Hương hoa quá nồng, Thất gia đứng đó cũng phải liên tục hắt xì vài cái, thuần túy là tự chuốc khổ vào thân.

Liêu Trọng Khâm — lão hồ ly ấy, giờ ngày ngày đứng trước bàn trang điểm chải tóc cho ngoại tôn nữ, cảnh tượng này đúng là… thế đạo đảo lộn.

Viên Tả khó mà tưởng tượng nổi tương lai đại tiểu thư nhà tài phiệt, với bộ gen tốt thế này, sẽ được cưng chiều đến mức nào.

“Ồn quá.” Anh nghiêng người nhìn cô, “Tháo xuống đi.”

Cô cúi người bốc một nắm cánh hoa, để cánh hoa tí tách rơi xuống lòng bàn tay, vui vẻ hỏi:

Lâm Yên kinh ngạc quay đầu nhìn Mẫn Hành Châu.

Tần Đào kéo khóa áo khoác, giọng lười nhác:

“Không cần.”

Dịch Lợi Khuynh nhìn chằm chằm ly rượu màu nâu trong tay hồi lâu mới chịu lên tiếng:

Mẫn Hành Châu cười cười hỏi:

“Thật sự không cần?” Mẫn Hành Châu liếc nhìn cô, cười như không cười.

“Nhìn dáng vẻ cậu ra chiều nhớ nhung, sao Tết này không ở lại Cảng Thành?”

Đáng yêu muốn c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đào từ cầu thang bước xuống, thu hết mọi động tác của Dịch Lợi Khuynh vào mắt, rồi lơ đãng mở miệng:

Trận mưa hoa hồng ấy, từ bãi cỏ kéo dài xuống tận bờ biển.

Lâm Yên hơi ngẩn ra:

“Đã Tết rồi đó nhé, vậy mà chú Hành Châu còn đang tăng ca đấy.”

Lâm Yên trêu chọc:

Mẫn Hành Châu liếc nhìn màn hình còn chưa kịp bấm số, đáy mắt dâng lên ý cười mơ hồ, giấu kỹ.

Lâm Yên gật đầu.

Tần Đào bổ sung:

Thấy thái tử gia vừa quý phái lại vừa có chút bất đắc dĩ, Lâm Yên cười khanh khách không ngừng.

Im lặng một lát, Dịch Lợi Khuynh nghiêng đầu hỏi:

Dịch Lợi Khuynh rót rượu cho mình, không đáp một lời.

Anh nửa đùa nửa thật trêu chọc, cô thì giằng co muốn từ chối nhưng không dứt khoát.

Chương 402: Phong lưu vô song

“Không dị ứng… chậc—”

Dương thúc là lão quản gia lâu năm của nhà họ Mẫn.

“Mỹ nhân Lâm Yên ơi——”

Viên Tả bỗng cúi người, ghé sát tai Lâm Yên:

“Cũng không nhất định phải là ông ngoại buộc đâu, chú cũng được mà.”

Dịch Lợi Khuynh đặt ly rượu xuống, lướt qua bên người Tần Đào lên lầu.

Tần Đào cười nhạt:

Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh sau tròng kính.

Dịch Lợi Khuynh xóa sạch đoạn văn vừa chỉnh sửa, thoát ra rồi đặt điện thoại xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Buổi chiều.

“Là ai thì không cần tôi phải nói, đúng không?”

Lâm Yên thà chấp nhận khiếm thính.

Cô bé ngồi xuống ghế, ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi khai báo không thiếu một chữ.

Viên Tả thầm nghĩ, ba trăm mẫu cỏ này, ngày mai quản gia Dương có mà dọn hoa đến gãy lưng.

“Cái gì ồn?”

Lâm Yên ngừng lại một chút, chậm rãi giơ tay sửa lại cổ áo cho anh:

Cả một trận mưa hoa hồng ngợp trời, đẹp đến choáng ngợp.

“Cô ấy mà, bảo là ngây thơ cũng chẳng đúng, bảo không ngây thơ thì lại cứ như chưa từng thấy ai cãi nhau ngoài đời.”

Thái tử gia sinh ra phong lưu, dỗ dành phụ nữ ra tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, dửng dưng mà bày ra cả một trận hoa lệ khiến người ta vừa tỉnh táo vừa muốn đắm chìm.

Cô bé lém lỉnh lại xán lại gần, Lâm Yên thuận tay véo nhẹ chiếc nơ bướm trên đầu cô nhóc:

Thế là, Lâm Yên ngoắc tay gọi cô bé lại gần.

Mẫn Hành Châu thấy cô chưa hiểu, không nói nhiều, trực tiếp tháo trợ thính của cô ra.

Lâm Yên đi trước.

“Muốn không?”

“Muốn làm gì?”

Tại Hoành Thành.

Dịch Lợi Khuynh bật cười thành tiếng:

Dù miệng nói không cần, nhưng Mẫn Hành Châu nhất định sẽ cho bằng được — lại còn đặc biệt thích dáng vẻ ngoài miệng từ chối trong lòng mong đợi của cô.

Công ty có nghệ sĩ nhận giải thưởng của nền tảng giải trí, Liêu Vị Chi bận đến mức nghỉ lễ cũng không nghỉ, còn bác sĩ Triệu thì khác, gửi cả đống hoa hồng tới tặng Liêu Vị Chi, còn rộng tay tặng quà Tết cho toàn bộ công ty.

Nếu còn một chút hy vọng, ai lại muốn trong cơ thể mình cấy thêm một miếng điện cực chứ.

“Cô ấy cũng rất biết cách đối phó Hành Châu đấy.”

Tần Đào nhún vai:

Cô thầm nghĩ, rốt cuộc cô nhóc này và Mẫn Hành Châu đã đạt thành “giao kèo bí mật” gì với nhau?

Đây nào phải lãng mạn, rõ ràng là… đốt tiền!

Cô bé ngẩng cằm, hùng hồn nói:“Là có hai em gái đúng không ạ?”

Ở Cảng Thành này khó mà có tuyết, nhưng có thể dùng tiền mua được… một cơn mưa hoa hồng.

“Không chỉ có em gái đâu.”

“Ở với ai? Tôi còn nhà đâu. Trước kia hay tụ họp với Lâm Yên bọn họ đón năm mới, bây giờ họ đều có người bên cạnh rồi, tôi đi đâu cũng thành kỳ đà cản mũi.”

“Thấy ghen tị à?”

Bảo vệ lập tức chạy tới đưa khăn tay cho Mẫn Hành Châu.

Anh giọng nghèn nghẹn đáp:

“Ngày hôm qua em tới công ty phát thưởng Tết, bị bác sĩ Triệu khoe ân ái trước mặt suốt.”

Lâm Yên cúi đầu, liếc nhìn cô bé.

Lâm Yên lại rất thích, quyết định phải hưởng thụ trọn vẹn cảnh tượng này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Yên cười dịu dàng:

“Anh có chịu nổi không? Nếu chịu không nổi thì để họ dừng lại đi.”

Cô nhóc vừa nhai bánh táo vừa nói:

Đúng là không thể làm gì khác.

Dù sao cũng là công tử nhà hào môn giới kinh thành, ra tay đúng là hào phóng.

Ngoại… đâu ra ngoại.

Cô nhóc trợn tròn mắt ngạc nhiên thành hình chữ “O”:


Cô bé lắc lắc cái đuôi tóc, tự hào khoe:

Lâm Yên thẳng lưng, cứng giọng:

“Chậc—”

Hiệu suất làm việc đúng là nhanh nhẹn.

Một lớn một nhỏ thì thầm chỉ để hai người nghe thấy:

Mẫn Hành Châu đã vươn tay ôm lấy eo cô.

“Ai buộc cho cháu kiểu tóc công chúa này mà gọn gàng thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chú hành Châu hứa gì với cháu vậy?”

“Ai ghen đâu, em chỉ nói vậy thôi mà.”

Mẫn Hành Châu móc điện thoại ra, làm bộ như chuẩn bị gọi ai đó, nhưng chưa kịp bấm thì một bàn tay nhỏ nhắn đã nhanh chóng chặn lên ống nghe.

Cô quay đầu lại, vừa xoay người thì…

“Nghe nói, có người thần bí ở nước ngoài lập ra một viện nghiên cứu cho bệnh nhân khiếm thính.”

“Mẫn Phu nhân cũng ghen vì một bó hoa hồng à?” Anh trầm giọng trêu.

Tần Đào rất có kinh nghiệm né tránh tầm mắt ấy, trong lòng âm thầm chửi thề: đúng là lão trai già cứng đầu.

Rốt cuộc cô vẫn không chống lại được sự tấn công mạnh mẽ của anh, thái độ mềm xuống:

Lâm Yên đã lâu lắm không đi bộ xa như vậy, vừa lên xe đã ngả vào lòng Mẫn Hành Châu ngủ thiếp đi.

“Dì đoán à?”

Cô bé đơn thuần suy nghĩ:

Tần Đào lại dựa gần, rót thêm cho mình một ly:

“Không có đâu. Bác sĩ Triệu với Triệu phu nhân ngày ngày khoe ân ái trong công ty, khiến hội độc thân nổi loạn hết cả, chẳng ai chịu nghiêm túc làm việc nữa.”

Một cô bé đeo cặp Donald Duck lon ton chạy vào cửa, trong lòng còn ôm cả con búp bê mà Mẫn Hành Châu tặng.

Niên Niên đã có thể lẫm chẫm biết đi.

“Đợi thêm vài chục ngày nữa nhé.”

Mẫn Hành Châu thực ra không hề dị ứng với phấn hoa, chỉ là mùi hoa quá nồng, thoảng lên mũi đến ngạt thở.

Chỉ là tụ họp bạn bè ở biệt thự ven biển, vừa tán gẫu vừa xem phim.

Lâm Yên đặt cốc nước trái cây xuống, trong mắt dịu dàng dâng lên từng đợt sóng mềm mại:

“Ông ngoại của em bé cũng có thể học mà.” Cô bé đơn giản nghĩ, “Rất dễ đó, chỉ cần buộc như thế này thôi, ông ngoại tay đầy chai cũng làm thành thục.”

Chiếc Bentley của Viên Tả đỗ bên cạnh, trên mui xe đã phủ kín cánh hoa hồng phấn.

Lâm Yên cố tình hừ nhẹ một tiếng:

Liêu Vị Chi hẹn Lâm Yên ra ngoài chơi.

Mẫn Hành Châu hơi nheo mắt, liếc nhìn cô:

“Chậc—”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 402: Phong lưu vô song