Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 399: Còn bắt anh ngủ phòng khách sao

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 399: Còn bắt anh ngủ phòng khách sao


Nhưng Lâm Dũng không phải người dễ đối phó, ngay tại tiệc của giới hào môn, anh thẳng thừng từ chối yêu cầu của đối phương.

Chỉ nghe được bấy nhiêu, Lâm Yên cũng đại khái hiểu ý.

Mẫn Hành Châu cũng không vạch trần lớp mặt mỏng của cô — cô lén lút nửa đêm mò qua, anh lại không biết chắc?

Hai tiếng vang lên.

Nói khóc là khóc, như thể không tốn tiền vậy, đúng là anh không dám chọc giận.

Lâm Yên đấm nhẹ lên vai anh, “Gạt người! Dì Trần còn chỉnh điều hòa cho anh, trong phòng lạnh như mùa đông vậy!”

Lâm Yên vô thức sờ vào chiếc vòng tay thông minh trên cổ tay, không tắt thì nó sẽ có chức năng giám sát âm thanh. Phía nhà họ Mẫn trang bị cho cô, đề phòng xảy ra chuyện bất trắc.

Lâm Yên xù lông, giọng cao gấp đôi, “Là dì Trần nói!”

‘Tít—’

“Con gái tôi… đẹp như hoa… cậu ta… nhà tôi có tiền… cha cậu ta… tử hình… thật quá nâng giá cho cậu ta rồi.”

Mấy ngày đó, không biết tin tức lan truyền thế nào mà giới thượng lưu Cảng Thành nháo nhào cả lên.

Lâm Yên suy nghĩ một hồi, “Đầy, kể thử xem anh thảm chỗ nào.”

Mẫn Hành Châu từng nhắc, mấy “lang băm ngoại quốc” cũng nói rằng, k*ch th*ch có tác dụng.

Cô cũng cứng rắn, “Không cho.”

Vị chủ doanh nghiệp nhà máy bột đậu kia đúng là kiên trì muốn Lâm Dũng nhập gia về nhà mình. Con gái độc nhất, họ coi trọng năng lực quản lý Thịnh Nghệ của Lâm Dũng, nhưng ngầm lại coi thường thân phận con ngoài giá thú của anh, vì thế mới dùng từ “nhập gia” để bàn chuyện liên hôn.

Xấu cái gì chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tinh xảo như được điêu khắc ra.

Anh thong thả đáp, “Chỉ một cái.”

Mẫn Hành Châu đưa tay khẽ nâng mặt cô lên, thấp giọng nhắc nhở, “Có ai thảm hơn anh không?”

Từ sau lần đó, ngày nào Lâm Yên cũng ghé Yên Lâu chơi. Mẫn Hành Châu có nghe hay không cũng không quan trọng, cô tự mình cầm bản nhạc nghiên cứu.

Thật ra trước kia Mẫn Hành Châu không thích Lâm Dũng, không phải vì anh là con ngoài giá thú, mà vì khi anh ra tay chỉnh đốn nhà họ Lâm, Lâm Dũng nhiều lần ngáng chân.

“Anh nghe hết rồi?” cô hỏi.

Cách một cánh cửa, Lâm Yên lập tức tháo máy trợ thính, nghe thấy mấy câu loáng thoáng.

Nghe được từng câu từng chữ cô đáp trả phu nhân kia.

Mẫn Hành Châu danh chính ngôn thuận đẩy cửa bước vào, tháo dây áo ngủ bằng lụa, chui thẳng vào chiếc chăn thơm tho mềm mại ấm áp bên trong.

“Thơm quá.”

Ngô phu nhân giờ chẳng dám hé răng thêm câu nào. Không ngờ rằng, dù Lâm Yên và Lâm Dũng không chung mẹ, nhưng tình cảm lại thân thiết như ruột thịt.

Ý là con gái họ đẹp như tiên giáng trần, nhà giàu nứt vách, mà Lâm Dũng chỉ là con ngoài giá thú, nếu được nhập gia thì coi như anh ta lời to, thế mà còn không biết điều.

Lâm Yên tò mò, “Nhà họ Mẫn có con riêng không? Em thấy ngũ thúc phong lưu lắm, em còn từng xem ảnh ông hồi trẻ trên mạng, sáu mươi năm trước từng được bầu là Thanh niên xuất sắc số một Cảng Thành, phong lưu ngời ngời.”

Mẫn Hành Châu đôi mắt như mang ý cười, “Cái chăn em phát cho anh mỏng như giấy.”

“Mẫn phu nhân.”

Vấn đề là: hai người họ căn bản chẳng ưa gì nhau.

Mẫn Hành Châu luồn tay vào chăn, giữ chặt lấy cái chân nhỏ không chịu an phận của cô, khẽ cười, “Ôm một cái thôi. Anh không giở trò.”

“Con người vốn sống ở tần số khác nhau, không ai thực sự quan tâm Lâm Dũng xuất thân thế nào. Họ chỉ để ý đến vị trí hiện tại của anh ấy, và liệu có thể lợi dụng gì hay không. Em tránh xa nhà họ Ngô ra, kẻo sau này bị họa lây.”

Lâm Yên trừng mắt, giơ tay cấu vào cánh tay anh, “Bóp anh này!”

Chỉ là sức lực như gãi ngứa.

Lâm Yên đẩy cửa bước ra khỏi nhà vệ sinh, phu nhân kia lập tức câm bặt.

Mẫn Hành Châu vân vê một lọn tóc của cô trên ngón tay, giọng uể oải, “Tối nay cho anh về giường em đi.”

Cuối cùng, hai người đàm phán thất bại.

Bất đắc dĩ, anh chỉ còn cách dỗ dành cô xong xuôi, rồi ngoan ngoãn khoác áo ngủ đi ngủ ở phòng khách.

Chương 399: Còn bắt anh ngủ phòng khách sao

Vừa bước ra khỏi cổng, cô đã thấy Mẫn Hành Châu dựa vào xe chờ mình. Cô nhìn anh, ánh mắt anh cũng lập tức dừng lại trên người cô, khẽ mỉm cười.

Mẫn Hành Châu từ tốn đắp chăn lên cho cô, đùa, “Hiện tại thì không, sau này thì chưa chắc.”

Mẫn Hành Châu vươn chân ra, ngả người tựa vào ghế, bật cười khẽ, “Vậy sau này còn bắt anh ngủ phòng khách nữa không?”

Lâm Yên sợ bị sắc đẹp của anh làm cho mê mẩn, liền quay mặt đi, “Không cho.”

Trong nhà, đám người hầu đều rất biết điều, chưa từng dám tự tiện vào phòng khách.

Bị một “con hoang” từ chối, phu nhân đối phương tức đến đen mặt, vào nhà vệ sinh kể lể với mấy phu nhân khác, lôi thân thế của Lâm Dũng ra bàn tán.

Mẫn Hành Châu không buông tay, “Cho rồi.”


Lâm Yên mở vòi nước rửa tay, rồi chậm rãi lên tiếng, “Anh ấy không ăn cắp, cũng không cướp bóc, càng không ăn chực nhà bà, sinh ra thế nào không ai được quyền lựa chọn. Người đem thân thế người khác ra mà nói xấu sau lưng mới thật sự đáng khinh.”

“Quận Dung Hòa, nhà họ Ngô,” Viên Tả đáp thêm, “Làm nghề sản xuất bột đậu, thường xuyên bám lấy Nhị thiếu gia, có ý định ép nhập gia.”

Mẫn Hành Châu quay sang hỏi Viên Tả, “Nhà nào vậy?”

Không phải cô không nghe được âm thanh, mà là tiếng lọt vào tai khá mơ hồ.

Mẫn Hành Châu khẽ nhướng mắt, nhìn cô một lượt, “Nửa đêm còn len lén dòm anh?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhà họ Ngô tài sản chẳng đáng là bao, chỉ sợ người ta nhòm ngó chút tiền ấy, nên ngày ngày tìm cách tham gia tiệc tùng giới quý tộc, mong tìm được rể quý.

Lâm Yên dụi vào lòng anh, khẽ hỏi, “Là con ngoài giá thú thì khó chịu đến thế sao?”

Phu nhân kia vừa muốn giữ thể diện hào môn, vừa muốn kiếm người tài về giúp đỡ gia nghiệp, nhưng lại không muốn con gái phải xuất giá. Thực ra, có quý công tử nào chịu nhập gia đâu, đành nhắm vào con ngoài giá thú, dù gì cũng mang danh công tử, nhưng vẫn thua kém con chính thất. Giới hào môn ở Cảng Thành đúng thật quá xem trọng chuyện thân thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù chỉ tiến bộ hơn một chút thôi cũng đã là điều tốt. Khi hát và nhả giọng, cô cần chú ý điều chỉnh cách phát âm, vì vậy càng chuyên tâm rèn luyện khẩu hình và điều tiết âm điệu.

“Ừ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Yên xoay người rời đi, nhưng lòng lại cảm thấy, nghe người ta xì xào sau lưng cũng không tệ lắm, hiệu quả trợ thính khá tốt.


Một vị phu nhân khác nhanh nhẹn đứng về phía cô, “Ngô phu nhân, chị có thể ra ngoài mà đường hoàng lặp lại những lời vừa rồi đấy. Lâm Nhị công tử bây giờ đã được chính thức nhận tổ quy tông, trong gia phả Lâm gia, anh ấy là Nhị công tử đàng hoàng. Là anh ấy ép gả con gái chị chắc? Không phải nhà chị như ruồi bâu lấy Lâm Nhị công tử sao? Ấy chà, tôi nghe mà cũng chướng tai đấy. Ai thèm ngó tới cái mớ tài sản nhà chị chứ, chắc còn chẳng đủ mua một hòn đảo nữa kìa, còn bày đặt đòi kén rể nhập gia.”

Lâm Yên cau mày.

Quả nhiên.

Anh mặc trên người bộ vest thủ công Ý màu xám, thần sắc vô cùng bình thản, phong thái nghiêm chỉnh, nhưng tận sâu bên trong thì toàn một bộ dạng đứng đắn giả tạo.

Tóm lại, anh chính là người ba ngày hai bận bị vợ đuổi ra phòng khách ngủ.

Anh vẫn để bụng chuyện mấy ngày nay liên tục bị cô đẩy ra ngủ phòng khách. Cô lấy cớ bụng to, ngủ xấu, không muốn cho anh thấy.

Đúng là đồ diễn sâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Yên chống tay lên chăn, “Chỉ một cái.”

Mẫn Hành Châu thậm chí còn không biết ở Cảng Thành có nhà họ Ngô nào, anh kéo tay Lâm Yên, dẫn cô lên xe.

Nghe đồn, Tứ tiểu thư của nhà họ Tào, tập đoàn Kiến công Thịnh Vinh, mới du học về, đang chuẩn bị liên hôn với Lâm Dũng.

Trầm ổn, không gây chuyện, lạnh nhạt nhưng sắc bén, chỉ một vài câu khiến đối phương xấu hổ không còn đường lui.

Hai cục vàng đeo trên người cô thế này.

‘Tít—’

Lâm Yên đưa chân đá vào cơ bắp săn chắc của anh, đầu vùi trong chăn cười khúc khích, “Đồ hái hoa tặc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nửa đêm.

Ở chung một giường với Mẫn Hành Châu quá dễ sinh chuyện: mệt đến phát điên, mệt đến rã rời chân tay, mắt cũng dễ sưng lên.

Viên Tả im lặng đứng bên dưới, làm thính giả cho cô.

“Mẫn…Mẫn phu nhân, tôi…”

Cũng không dám giận, bởi mỗi lần giận, đôi mắt cô lại long lanh nước, giả vờ khóc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 399: Còn bắt anh ngủ phòng khách sao