Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 397: Giống như em, được cưng chiều
Lâm Yên chui rúc vào trong chăn, âm thầm nghĩ — lần này, có thể bình an sinh ra trên đời không? Thỉnh thoảng cô vẫn sợ hãi, sợ mỗi lần đi khám lại có điều gì đó không như ý.
Giống như cô vậy, một tiểu cô nương nũng nịu, nhỏ xíu, một ánh mắt nũng nịu thôi cũng đủ lấy mạng anh.
“Vậy hai tháng này, anh có định đi tìm người khác không?”
“Lần này tha cho em.”
Chỉ cần gặp Mẫn Hành Châu, cô rất khó giấu nổi bất kỳ bí mật nào, quen rồi việc chia sẻ với anh, cho dù trước kia anh có chú ý nghe hay không cũng mặc.
Lần này, Lâm Yên ngoan ngoãn mặc anh lấn tới, bàn tay chậm rãi vòng lên cổ anh, đáp lại.
Mẫn Hành Châu bật cười trầm thấp hơn, chỉnh lại vị trí ghế, vỗ vỗ lên đùi mình: “Lại đây.”
Quả thật khó mà tính chính xác được là ngày nào, đại khái là khoảng hai ba ngày sau đêm tân hôn, thời gian đó họ còn đang ở Cologne, gần như mỗi ngày đều quấn quýt bên nhau.
“Rõ ràng hôm qua là anh…” Lâm Yên quang minh chính đại lên tiếng trước, oán trách Mẫn Hành Châu, “Không chịu đến đón em về nhà.”
“Anh không nhìn lén em đâu.”
Dì Trần chuẩn bị nước tắm xong, gõ nhẹ lên cửa kính sát đất.
Sắp làm cha lần nữa rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không ngờ lại bị cô chơi khăm, ướt sũng cả người.
“Vậy thì làm phiền Thất gia đích thân phục vụ.”
Cô cười khúc khích, có phần nũng nịu: “Dám chứ, anh bắt nạt em thử xem, bây giờ em có bà nội che chở rồi. Bà nội nói nếu anh mà ra ngoài lăng nhăng, làm em đau lòng, thì em sẽ dọn về nhà cũ, không thèm gặp anh luôn.”
Lâm Yên chống nắm tay vào ngực anh, phản công lại:
“Miệng không cần thì khâu lại đi.”
“Lần sau em đảm bảo không dám nữa.”
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô:
Mẫn Hành Châu nhìn khuôn mặt cô, nghiêm túc dặn: “Chuyện thế này, lần sau đừng tái phạm.”
Cô vốn không thích để người giúp việc hỗ trợ chuyện tắm rửa, lần trước mang thai cũng vậy, tự mình chăm sóc bản thân chẳng mấy khi nhờ người khác, có chăng chỉ là thỉnh thoảng bất đắc dĩ.
Chỉ biết cười vô tư không để bụng.
Mấy trò nghịch ngợm linh tinh, từng chút từng chút, như móng vuốt mèo cào cào, chỉ làm lòng người ngứa ngáy.
“Được rồi, là Thất ca sai.” Mẫn Hành Châu xoa xoa vào sau gáy người trong lòng, giọng nói dịu dàng, “Thất ca đáng ra nên tự mình đón hai mẹ con về nhà.”
Bên nhà họ Mẫn đã cho mời mấy đầu bếp đến, đủ mọi phong cách ẩm thực.
Cô vội vã dỗ dành: “Đều yêu hết.”
Còn trẻ vậy đã làm mẹ. Anh nghĩ, cô lại còn thích ra ngoài chơi, phải làm thế nào mới có thể sắp xếp bảo vệ chặt chẽ cho ba đứa con nhà mình đây?
“Đừng sợ, Thất ca sẽ không để em và các con xảy ra chuyện gì đâu.”
Anh đè người lên, trầm giọng:
Anh và đứa bé đều không dám làm cô mệt quá, chỉ sợ cô chịu không nổi những phản ứng khi mang thai.
Mẫn Hành Châu không nói gì, chỉ cười khẽ. Dưới mái tóc mềm như tơ, đôi đồng tử sâu thẳm như vực thẳm vạn trượng.
Mẫn Hành Châu cúi đầu, thô bạo hôn cô, hơi thở dày đặc, rối loạn.
Vì thương cô đang mang thai, Mẫn Hành Châu mới nhịn không “tính sổ” với cô trong phòng tắm, nếu không, anh đã cho cô biết thế nào là uy nghiêm của một người đàn ông.
Cô dịch người, xung quanh toàn là mùi sữa tắm sạch sẽ mát lạnh.
Một khoảng thời gian khá lâu trôi qua, Lâm Yên trong cơn mơ màng cảm thấy chăn bị vén lên, sau đó nhanh chóng bị người ta kéo vào lòng.
Lâm Yên thực sự rất trẻ, non nớt. Khi ngủ cũng phải ôm chặt mới chịu yên, mềm yếu đến mức khiến người ta xót xa.
Cửa sổ ghế lái mở toàn bộ, gió biển rít gào thổi làm tay áo sơ mi của người đàn ông phập phồng nhẹ.
Lâm Yên bất chợt mở mắt, ngượng ngùng cúi đầu:
Cô cắn cắn môi, nhỏ giọng:
Đúng là biết “dựa thế bắt nạt người”.
Mẫn Hành Châu cũng không thực sự phiền lòng vì những trò nhỏ của cô, ngược lại còn cảm thấy dễ chịu — chứng tỏ tâm trạng cô tốt.
Mẫn Hành Châu liếc nhìn cô, đáy mắt ánh lên nụ cười, thoáng mang theo chút tà khí vô tư.
Đóng cửa sổ xe lại, Mẫn Hành Châu cởi hai nút áo của cô, vén áo lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên bụng cô — phẳng lì, mềm mại, không hề có chút mỡ thừa nào.
Chưa kịp bình tĩnh được bao lâu, anh lại bổ nhào tới, hệt như sói đói vồ mồi, dữ dội và mãnh liệt.
“Em tự làm được.”
“Vậy thì…”
Khi anh cười, đuôi mắt hơi hõm xuống, đẹp đẽ, phong tình.
“Đâu phải cố ý đâu, anh cũng thấy rồi đó, tay em chẳng may chạm phải anh… ai mà biết anh không tránh. Anh cũng biết tự c** đ* mà.”
Lâm Yên khoanh tay trước ngực, mím môi cười: “Em cũng chỉ giấu anh có một đêm thôi mà.”
Dù đã làm mẹ lần thứ hai, Lâm Yên vẫn tò mò: “Liệu có phải hai bé gái không nhỉ?”
“Em đều thích hết.” Lâm Yên đưa tay che miệng anh, “Không được nói linh tinh, em sẽ không thiên vị đâu. Dù là em gái hay Tiểu Châu Châu, em cũng đều yêu cả.”
Môi anh khẽ đặt lên trán cô:
Lâm Yên chầm chậm duỗi tay ra: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gầy quá.
Mẫn Hành Châu cầm lấy tay cô, “Chỉ coi trọng gen của anh thôi à?”
Nói xong, Lâm Yên bặm môi, giống như đang nói:— Xem anh định làm gì.
Mẫn Hành Châu đưa ngón trỏ chọc chọc vào trán cô, giọng điệu lười biếng:
Trước kia chỉ cảm thấy vòng eo này mềm mại, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, bây giờ nghĩ lại, mới thấy cô thực sự mỏng manh.
Chiếc xe thể thao dừng lại bên đường ven biển.
Mẫn Hành Châu trêu cô: “Toàn nghĩ đến con gái thôi.”
Mẫn Hành Châu đặt bút xuống, thói quen bóp nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn của cô trêu chọc, thấy cô không tỉnh, đành phải tự tay bế cô vào phòng tắm.
Nước đã đầy bồn, vừa đủ ngập cơ thể cô. Chiếc sơ mi lụa theo nước mà nổi bồng bềnh, Mẫn Hành Châu cúi người, đưa tay tháo nút áo cho cô.
Anh đứng dậy, bấm chuông gọi người dọn dẹp, rồi tự mình lấy đồ vào phòng tắm bên cạnh.
Lâm Yên trêu chọc: “Không nhịn nổi nữa à?”
Lâm Yên lén liếc xuống — chiếc sơ mi đen đã hoàn toàn dính sát vào cơ thể anh, tôn rõ vóc dáng cường tráng, nước từ vạt áo thấm xuống cả thắt lưng, từng giọt tí tách rơi.
Hai mẹ con.
Lâm Yên ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng tựa như được thắp sáng bằng ngọn đèn ấm áp: “Nếu bọn nhỏ đều thừa hưởng gen của anh, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.”
Mẫn Hành Châu ánh mắt sâu thẳm:
Mẫn Hành Châu nén cười:
“Đưa kim đây, anh khâu.”
“Nhà cũ?” Anh thong thả bổ sung, “Dù thế cũng chạy không thoát.”
Nói cho cùng, trước kia hai người cũng từng tắm cùng nhau, nhưng khi ấy đều là trong lúc cảm xúc bùng nổ.
Anh nhướng mày, cười khẽ: “Giấu anh suốt một đêm, là muốn bị dạy dỗ đúng không?”
Lâm Yên ngoan ngoãn nghe theo, tháo giày, nửa người nghiêng qua bệ điều khiển trung tâm, rất nhanh đã bị Mẫn Hành Châu đưa tay đỡ lấy, ôm trọn vào lòng.
“Ướt hết người anh, em cố tình phải không?”
Lâm Yên co vai, ôm lấy cổ anh kéo xuống: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô suýt chút nữa không thở nổi, đến khi anh buông ra, cô mới đưa tay lên ngực, vuốt nhẹ để ổn định lại nhịp tim.
Sợ đau.
Lâm Yên nhích người, nhỏ giọng, “Anh có vẻ rất thích con gái nhỉ?”
Mẫn Hành Châu cười rạng rỡ: “Chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.”
Chương 397: Giống như em, được cưng chiều
Ăn tối xong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẫn Hành Châu ra ban công xử lý công việc để rảnh thời gian hơn, còn cô đã ngủ gục trong lòng anh, đầu tựa lên cánh tay anh, cả người lười nhác yếu mềm, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng than vãn một câu rằng mang thai vất vả.
“Vất vả cho em rồi.”
“Vậy lần sau còn dám không?” Mẫn Hành Châu đưa bàn tay to lớn véo nhẹ vào eo sau của cô, như một kiểu trừng phạt mang theo ý tứ nửa đùa nửa thật.
Lưng cô tựa thoải mái vào vô lăng, thầm thừa nhận: “Em còn muốn giấu thêm ít ngày, được làm nũng thêm chút nữa, nhưng mà… không nhịn được.”
Mẫn Hành Châu thu dọn giấy tờ, cẩn thận bỏ lại vào túi của Lâm Yên.
Đặt lên giường, anh kéo áo sơ mi đang nhét trong quần tây ra, một tay lột áo xuống, năm ngón tay áp chặt lên nắm tay cô đang siết chặt, nhẹ nhàng bẻ từng ngón, áp tay cô xuống tấm ga giường.
Mẫn Hành Châu cúi đầu, khẽ hôn lên cằm cô: “Giống em, sẽ được cưng chiều.”
Mặt không đỏ, tim không loạn, rõ ràng chính là cố tình.
Anh bật cười sảng khoái: “Em nói gì, anh không nghe rõ.”
“Mau đi tắm đi, coi chừng bị cảm đó. Lần sau em không quậy nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đã ở Cảng Thành, thì mãi mãi không chạy đi đâu được.
Nửa tiếng sau, Mẫn Hành Châu bế cô ra khỏi phòng tắm.
“Đến thì đến.” Mẫn Hành Châu cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại nơi bụng cô, khẽ bật cười, “Còn làm khổ ba hai tháng trời nữa.”
Lâm Yên nheo mắt, kéo lấy vạt áo ướt đẫm của anh:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.