Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 387: Từng bước vọng tưởng (8)
“Cô mở miệng ngậm miệng đều là Mẫn Hành Châu, không có anh ta cô sống nổi chắc?”
“Cà phê, thêm đá.”
May mắn thay, Lâm Yên không bị cảm lạnh.
Chỉ thỉnh thoảng, cô sẽ áp sát bên tai anh, thì thầm trêu ghẹo:
Ba giờ sáng, Mẫn Hành Châu khoác thêm áo, xuống lầu làm việc.
Lâm Yên trong cơn mơ màng, tưởng đó là điện thoại của mình, tiện tay mở ra xem.
Ngón tay Dịch Lợi Khuynh gõ nhẹ lên vành ly.
“Anh sắp xếp?”
“Đi Cologne không?”
Doãn Huyền sao có thể không hiểu anh?
“C·h·ế·t vì cô đơn ——”
Cuộc sống về đêm ở New York đúng là phong phú, chỉ là ánh mắt anh nhìn Doãn Huyền, thăm thẳm lạnh lùng.
Chương 387: Từng bước vọng tưởng (8)
Ngồi trước gương, cô nhẹ nhàng v**t v* sợi dây chuyền nơi cổ — một sợi dây chuyền hình xương cá đơn giản, tinh tế.
—
Doãn Huyền bật cười khinh miệt:
Anh khẽ khép laptop lại:
Em đã yêu từ Nathan Road tới tận Đông Hiểu Nam…”
Cô nên quên hết đi.
“Tôi không chơi với cô ta.”
Mà nói đến k*ch th*ch Lâm Yên… đúng là không ai làm tốt hơn Doãn Huyền.
“Anh muốn em đi nghe cô ta hát sao?”
Nghĩ tới chênh lệch múi giờ — giờ này ở Cologne là ba giờ sáng.
Doãn Huyền nghịch chiếc hoa tai kim cương dài:
Dù biết sẽ có tiếng s·ú·n·g, nhưng âm thanh trong tai cô lại mơ hồ, như tiếng pháo nhỏ nổ trong sân sau vậy.
New York.
Dịch Lợi Khuynh lật nhẹ chiếc ly trong tay, nhàn nhạt đáp:
Không ai mở miệng.
Biết bao lần, cô tự nhủ phải buông tay, vậy mà… vẫn không kìm lòng được, tìm đủ lý do để liên lạc.
“Uống bao nhiêu say bấy nhiêu, đừng ngừng lại,
Lâm Yên không biết phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình còn lại được bao nhiêu.
Không thích Lâm Yên — đó là sự thật.
Chỉ lặng lẽ tựa lưng vào giá sách sau lưng anh, chăm chú nhìn màn hình máy tính của anh.
Muốn chạm tới Mẫn Hành Châu rất khó.
Lâm Yên đang kéo nhẹ dây áo ngủ trong tay, giọng nhỏ nhẹ:
“Em cố ý?”
Dịch Lợi Khuynh cười lạnh, cúi đầu uống rượu.
Lại giận nữa sao?
Dịch Lợi Khuynh khẽ đẩy gọng kính vàng:
Cả căn biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại một mình cô.
Dịch Lợi Khuynh khoát tay, ra hiệu cho vệ sĩ phía sau.
Doãn Huyền vỗ vỗ vào micro, uốn éo vòng eo bước xuống sân khấu, tay xách hai ly cocktail và một chai rượu, vừa cười vừa đi về phía Dịch Lợi Khuynh.
“Nồng Nồng, đi với chị ra ngoài hát karaoke.”
Mà muốn quên được anh… lại càng khó gấp bội.
“Vướng chân nơi hồng trần, anh muốn nghe bài gì?”
Mẫn Hành Châu còn đang bận việc.
“Không nghe hát.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“C·h·ế·t chứ.”
“Tôi luôn cảm thấy anh có bản lĩnh khiến cô ta nổi giận. Anh để dành cho cô ta không ít giấm đâu nhỉ.”
Ánh nến trong lâu đài bập bùng mờ tối, bóng đổ lắc lư trên tấm thảm mềm mại.
Ly cà phê trước mặt đã cạn đáy, anh nhấn chuông gọi quản gia.
Doãn Huyền quay đầu nâng ly, nụ cười đỏ thẫm quyến rũ nơi môi:
Anh bật lửa, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, trầm ngâm vài giây, rồi mở thư.
“Không có.”
Mẫn Hành Châu đập mạnh chiếc ly xuống bàn, tay vững vàng lấy viên kẹo mềm cai thuốc bỏ vào miệng.
Anh đáp gọn lỏn:
“Giấu kỹ đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quay về Cologne, đầu bếp đã chuẩn bị hai bát canh gừng.
Nhảy tới bao nhiêu tuổi cứ nhảy,
Doãn Huyền giơ móng tay, gõ nhẹ lên lớp kính lạnh buốt.
Chuyện trị bệnh, không thể để một chiêu trò vặt làm lãng phí thời gian.
Hai tờ tiền mặt đặt xuống, thanh toán, anh khoác áo gió rời đi, chẳng buồn ngoái đầu.
Không ai nỡ để cô tái hiện lại cảnh tượng ấy, càng không thể dùng tiếng s·ú·n·g để “k*ch th*ch” — mấy lời “trị liệu thành công” trong miệng đám lang băm, Mẫn Hành Châu tuyệt đối không tin.
Chỉ riêng Lâm Yên là chẳng hề hay biết.
Anh có tiền, sẵn sàng vung tiền mời bác sĩ chuyên khoa nổi tiếng các nước, ngồi chuyên cơ riêng, bay đến đây.
—
Doãn Huyền cúi người, nhìn thẳng vào mắt Dịch Lợi Khuynh:
Từ sau đêm đó, tâm trạng cô khá lên rất nhiều.
Tuyệt đối không trách thỏ — chỉ đổi người mới.
Doãn Huyền giơ tay, chắn ánh đèn mờ ảo từ khu vườn chiếu tới.
“Mẫn Hành Châu cũng không chịu gặp tôi, muốn nói chuyện với anh ta, cô gái kia lại ghen.”
Cô ngày càng gầy đi, chỉ có chú c·h·ó nhỏ cô nuôi là càng ngày càng béo.
Thế nhưng, nó cũng chẳng còn là chú c·h·ó ban đầu cô từng ôm ấp.
“Có muốn đưa cô ấy đến tìm tôi chơi không? Tôi sẽ hát bài hát ngày trước tôi hay hát cho anh nghe, biết đâu cô ấy sẽ khỏi. — Mẫn Hành Châu.”
Cô vốn chẳng thích những món trang sức quá phô trương hay xa hoa.
Một lúc sau, Lâm Yên xoay người, lạnh lùng đóng cửa rời đi.
Cô tự mình từ bỏ luyện bắn, ngoan ngoãn đeo máy trợ thính mỗi ngày.
Thật trùng hợp, tối nay, ở một góc tối trong quầy bar, có một người đàn ông khoác áo gió màu nâu, đang ngồi trầm mặc.
Lâm Yên không phân biệt nổi lời nói của anh là thật hay giả.
Chẳng có gì phải che giấu — cô yêu cái đẹp.
“Anh đúng là kiểu nam phụ kinh điển trong phim truyền hình, không đi tìm Lâm Yên à? Thế nào, cướp không được người à?”
Hộp thư email hiện lên một bức thư mới.
“Ai thèm thương hại một gã đàn ông không ai bầu bạn.”
Ngay sau đó, anh xóa thẳng, chuyển qua bảng công việc.
“Đùa thôi. Chúc anh… ly hôn không lâu.”
Nhưng người vào không phản ứng.
“Không cần phải sắp xếp. Tôi điếc rồi, không có phúc nghe nổi.”
Doãn Huyền ngồi xổm bên cửa sổ sát đất, ôm lấy hai vai gầy gò.
Ông chủ quán dễ tính, lương trả theo đêm — đây là nguồn thu nhập duy nhất của cô hiện tại.
Mẫn Hành Châu ngồi dựa trên cầu thang, mắt nhìn ra sân vườn trống trơn.
Mẫn Hành Châu giọng bình thản:
Mẫn Hành Châu lập tức cảm giác được, mùi nước hoa vải thiều thoang thoảng phả tới.
Nghe tiếng cửa mở, anh trầm giọng:
Nếu Lâm Yên biết, chắc chắn sẽ cắn anh — giống như con thỏ trắng nhỏ nuôi trong vườn hoa, tròn vo dễ thương, mà lúc không để ý lại lén lút cắn ngón tay người ta.
Quán bar nơi cô nhận làm ca sĩ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh — người đàn ông này có đôi mắt dễ dàng mê hoặc phụ nữ nhất thế gian, sâu thẳm, tối tăm, không thể đoán thấu.
Điện thoại di động của Mẫn Hành Châu để dưới gối, mail từ Doãn Huyền cũng vừa chuyển tới.
Rồi cười khúc khích, nhắc lại những chuyện làm anh phải “có phản ứng”.
Dịch Lợi Khuynh nhấp một ngụm rượu — loại này được đồn là hơn vạn đô một chai, nhưng thực ra nhạt thếch chẳng có mùi vị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Rõ ràng có A Huyền rồi… còn cần một người như Lâm Yên tồn tại làm gì.”
Cứ ăn cà rốt đến nghiện, chỉ nhận đúng một, hai người chủ.
Cô lặng lẽ đặt điện thoại lên bàn, trả lại cho anh, không nói gì thêm.
Cô chẳng phản ứng gì, khiến Mẫn Hành Châu chỉ biết bó tay.
“Sớm buông rồi. Cô tưởng ai cũng như cô?”
Mẫn Hành Châu vẫn luôn kề cận bên cô, dẫn cô đến trường bắn chính quy tập luyện.
Càng ngày cô càng to gan hơn.
Giọng cô vang lên ngoài cửa:
Mẫn Hành Châu nhớ tới lời bác sĩ nói:
Mẫn Hành Châu vươn tay, nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng v**t v*, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai đầy quyến rũ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thất ca, tối hôm đó trong hẻm ấy…”
Doãn Huyền mỉm cười xinh đẹp:
Nếu Mẫn Hành Châu sẵn lòng tặng, thỉnh thoảng cô cũng lấy ra phối cùng trang phục.
Mẫn Hành Châu… vẫn chưa ngủ sao?
Lúc này, Mẫn Hành Châu đang ngồi tựa vào chiếc sofa phong cách châu Âu, áo choàng tắm màu trắng ngà khoác hờ, phần ngực để lộ ra ngoài.
Mẫn Hành Châu nở nụ cười nhàn nhạt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vò nát bông hồng leo bám trên tường.
“Nói gì vậy?”
Giọng cô khe khẽ ngân nga khúc nhạc cũ:
Anh luôn rất bền bỉ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Yên bảo Viên Tả lái xe đưa cô ra nông trại chơi, trong lòng còn ôm theo Tiểu Hôi.
Dịch Lợi Khuynh gọi điện tới:
Nhưng hai chữ “Doãn Huyền” với việc chữa bệnh… hoàn toàn chẳng liên quan.
Mẫn Hành Châu liếc cô một cái, ánh mắt sâu thẳm.
“Để tôi xem thử mắt anh nào.”
Phải mất hai tháng trời, Lâm Yên mới dần dần bước ra khỏi bóng tối, sao có thể để cô trải qua thêm lần nào nữa? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đi ngủ đi.”
Lâm Yên ngẩng đầu:
Cô rót rượu, mỗi người một ly.
—
Dường như, cả thế giới đều biết Mẫn Hành Châu sẽ cưới Lâm Yên.
—
Cô chống tay đứng dậy khỏi lớp kính lạnh:
Không chừng vừa cùng Lâm Yên… l*m t*nh xong.
Email đã được đọc.
Phương pháp duy nhất có thể khả quan — chính là “k*ch th*ch”.
Người phụ nữ trước mặt thật phóng túng, đến mức đàn ông đi qua đều mời rượu, cô ta đều đón nhận hết, thỉnh thoảng còn gửi gắm nụ hôn gió, hoặc dí tay lên ngực đàn ông — đúng là hồ ly tinh chính hiệu.
“Ầm——”
Nội dung thư chỉ vỏn vẹn mấy dòng:
Doãn Huyền nửa ngồi nửa nằm lên mặt bàn:
“Dù có muốn, tôi cũng chẳng hát cho anh nghe.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.