Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 360: Trong giấc mơ của anh, em khó theo đuổi lắm
Vấn đề là — đuổi không kịp, tìm không ra cô, cô trốn rất giỏi.
Lâm Yên khoác áo ngoài, bước xuống giường, đẩy cửa kính đi ra ngoài. Ngay trước mắt là biển cả. Cô cởi giày, thả chân trần xuống bãi cát, nghịch ngợm.
Lâm Yên bật cười khe khẽ, nghĩ thầm, mình trong giấc mơ của anh có vẻ khó theo đuổi lắm. Nhưng nếu dễ theo đuổi, vậy sao anh còn toát đầy mồ hôi lạnh thế này.
Lâm Yên ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Hôm nay là ngày 2 tháng 11.”
“Em yêu.”
Giọng anh khàn đục như đang thì thầm, “Hôm nay ngày mấy rồi?”
Mẫn Hành Châu đến rất đột ngột, từ phía sau ôm chầm lấy cô, nỗi cô đơn cháy bỏng trong anh như muốn thiêu rụi tất cả.
Lâm Yên đưa tay chạm vào, cảm nhận rõ ràng nguồn sức mạnh dồi dào dưới lớp da kia, không giống với nhiệt độ sau khi vận động bình thường.
Cô vươn tay bịt môi anh lại: “Đừng nói nữa, chỉ là một giấc mơ vớ vẩn thôi. Anh còn chạy đến tìm em thế này, chắc chắn kết cục chẳng đẹp đẽ gì đâu. Đừng hù em, được không, Thái tử gia, nếu muốn, thì cứ từ từ theo đuổi em đi.”
Mẫn Hành Châu híp mắt, giọng ngắn gọn: “Ác mộng.”
Vậy nên cô quyết định ban đêm vẫn nên ở lại trên đảo thì hơn.
“Lạnh quá…”
“Thế anh có đuổi theo không?” cô hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nước biển lạnh buốt, nhưng cảm giác lạnh ấy lại làm người ta tỉnh táo, sảng khoái.
Mẫn Hành Châu liếc nhìn cô: “Muốn biết kết quả?”
Cô vốn rất nhạy cảm với những tiếp xúc thân mật như thế, trong vòng tay anh, càng trở nên e lệ mà cựa mình.
Mẫn Hành Châu đến vội vã, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào lồng ngực, lộ ra những đường nét rắn rỏi như dã thú bị giam cầm. Cả người anh toát ra sức nóng làm cô cũng như bị thiêu đốt theo.
Một giấc mơ đầy kịch tính và đau lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẫn Hành Châu nhướng mày, ra hiệu cô bỏ tay ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẫn Hành Châu bật cười: “Đương nhiên là đuổi.”
Kể từ sau cuộc gọi của Mẫn Hành Châu, Lâm Yên đã tỉnh dậy, tỉnh rồi thì không thể nào ngủ lại được nữa. Anh nói sẽ tới, nên cô theo thói quen mà chờ anh.
Lâm Yên ngẩn ra.
Thậm chí cô còn lo rằng anh đã bị nhiễm lạnh, vội vàng đưa tay lên trán anh thăm dò, nhưng không thấy nóng, chỉ có những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm.
“Mơ thấy chia tay.” Anh khàn giọng đáp, gần như thì thào, “Em trốn anh, rồi đi mất.”
Anh thật sự sợ mất cô.
Mẫn Hành Châu khẽ “ừ” một tiếng, rồi cúi đầu cắn nhẹ lên cổ cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sóng biển cuộn đến, lướt qua mắt cá chân cô.
Lâm Yên để mặc cho anh ôm thật lâu, sau đó mới thản nhiên xoay người nhìn anh.
Động tác của Lâm Yên bỗng khựng lại.
Chương 360: Trong giấc mơ của anh, em khó theo đuổi lắm
Cô nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra à?”
Nhưng trong những cơn ác mộng, Lâm Yên lại cứ thế rời xa anh, vứt bỏ anh, thậm chí là… rời khỏi cõi đời này, tất cả đều chân thật tới mức khắc sâu vào lòng Mẫn Hành Châu, khiến anh hoảng loạn đến phát điên.
Ăn ý đến mức dù anh chưa mở miệng, Lâm Yên cũng hiểu rõ ý anh.
“Rồi đuổi tới đâu rồi?” cô hỏi.
Ánh đêm mờ mịt, bên tai văng vẳng tiếng chim hải âu, khiến Lâm Yên cũng ngẩn người.
Mới chỉ là đêm thứ ba hai người tạm thời tách nhau, vậy mà Lâm Yên đã băn khoăn: Nửa đêm nửa hôm như thế này, Mẫn Hành Châu nhất định phải tới đây làm gì cơ chứ.
Anh nói: “Hòn đảo này đã được chuyển sang tên em rồi, dưới danh nghĩa nhà họ Mẫn.”
Lâm Yên không hay biết, chỉ mỉm cười trấn an: “Ác mộng gì mà khiến Mẫn đại tổng tài cũng phải hồn bay phách lạc thế này.”
Gió mùa đông trên đảo rất lạnh, mọi người đều ở trong những căn nhà kính tách biệt. Mấy hôm trước, Lâm Yên còn về trung tâm thành phố, cùng Mẫn Hành Châu qua đêm tại khách sạn. Vì thời gian quay hình mỗi ngày của chương trình khá sớm, đôi lúc vội vàng không kịp giờ, khán giả đành phải đợi cô trong phòng livestream. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẫn là cô gái từng là tiểu thư nhà giàu ở Cảng Thành, vẫn chân thực mềm mại như vậy trong vòng tay anh.
Đôi môi anh trắng bệch một cách bất thường. Lâm Yên lấy gói khăn giấy trong túi áo khoác, nhón chân lau mồ hôi cho anh.
Từng đợt sóng biển dịu dàng vỗ vào bờ, tràn lên những tảng đá nhấp nhô.
‘Ào ào—’
Dĩ nhiên Lâm Yên cũng muốn biết, nhưng nghĩ đến cùng thì cũng chỉ là một giấc mơ, lỡ như mơ thấy mình biến mất thì sao… Cô đâu phải kẻ không yêu quý mạng sống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.