Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Vui Lòng
Cảm nhận được thân thể anh khẽ căng cứng, Doãn Huyền bật cười:
Lâm Yên vừa uống nước vừa lên xe ngồi, xem đi xem lại bài viết, cảm giác Doãn Huyền như đang rất nghiêm túc.
“Cay quá mà ngon, tê cả lưỡi luôn rồi.”
“Tạm biệt quá khứ, đón nhận chặng đường mới.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến cửa bệnh viện, Doãn Huyền đá cửa xuống xe.
“Tôi còn ngại không dám đọc. Cô ta đang gián tiếp ép Hành Châu ly hôn đấy.”
Thật ra Mẫn Hành Châu chẳng có nhiều thời gian cho chuyện tình cảm. Ở vị trí của anh, những hợp đồng cần xử lý, lợi ích cần cân đo, đủ để vắt kiệt một ngày. Phụ nữ? Chẳng đáng để chiếm một phần nhỏ trong tính toán của anh.
Anh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Cô mở khung trò chuyện giữa anh và Lâm Yên, còn chưa kịp đọc rõ thì xe đột ngột phanh gấp, suýt nữa đập đầu vào kính chắn. Mẫn Hành Châu cướp lại điện thoại.
Mẫn Hành Châu đẩy cô ra, giọng trầm thấp:
Tần Đào ngửi ngửi mùi rượu trên người mình, uất ức lầu bầu:
Dường như A Tinh không nghe thấy, đang mải mê lướt điện thoại. Lâm Yên phải đẩy vài lần, cô mới bừng tỉnh, sững người:
“Yên phận chút đi, ngoài cửa còn khách.”
Nói xong, cô ta còn chìa điện thoại ra đưa cho Lâm Yên xem.
Lâm Yên hứng nước, không thèm liếc nhìn Lâm Dĩ Vi:
Điện thoại của Mẫn Hành Châu để ở bảng điều khiển, Doãn Huyền không hề do dự, cầm lấy mở xem. Từng mục từng mục lướt qua—kiểm soát mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy bình thường cô ăn gì?”
“Tôi chỉ uống có hai ly thôi, đâu đến nỗi nồng nặc.”
“Cô ấy bình thường…” – A Tinh đang định nói thì ngừng lại. Cô đại tiểu thư của nhà họ Lâm thì làm sao mà không kén? Đừng nói là cay, vị đắng còn chẳng chịu nuốt. Đến lúc bị sốt uống thuốc cũng phải lấy hết can đảm mới chịu uống.
“Nếu cháu chịu thật lòng đối xử tốt với con bé, thì nó đã không chạy mất. Ai nhìn vào cũng thấy trong lòng nó có cháu. Sao cháu không thử sống tử tế với nó một lần? Nó một mình quay phim ngoài kia, đến lễ Tết cũng không nói được câu nào với cháu.”
“Đi không?” – quay sang hỏi Lâm Yên.
“Anh đang giả vờ hồ đồ với em sao? Mẫn Hành Châu mà lại cần thời gian? Hay là… anh không nỡ rời bỏ người phụ nữ đó?”
Tạ An chỉ có thể tròn mắt nhìn A Tinh ngập ngừng.
“Cô nghe không ra ý tôi sao? Cứ thế mà an tâm ở lại đây à? Cô chưa xem mấy cái tin giải trí à?” – Giọng điệu Lâm Dĩ Vi rõ ràng mang theo ý chế giễu.
Ông cụ ngồi xuống bên cạnh Mẫn Hành Châu:
Nói rồi, A Tinh đưa điện thoại cho cô xem.
“Ông nội bảo tôi bảo cô phải biết điều.”
Tạ An cười cười:
“A Tinh, nước đâu?”
Lâm Yên trả lời:
“Tôi biết mà, sẽ rủ cả nhân viên đoàn phim đi chung.”
“Thật là điên rồi. Tiểu gia tôi chọc ai ghét ai đâu cơ chứ…”
“Anh trai em lại đòi tiền?”
Chương 35: Vui Lòng
Tính khí Doãn Huyền bộc phát, nhưng đến cuối cùng lại không đủ can đảm tra hỏi như trước. Không ai nói gì nữa, bầu không khí trong xe yên ắng đến mức không nghe thấy cả tiếng thở.
Lâm Yên nhìn chằm chằm tin nhắn đó hồi lâu. Tin nhắn của Tần Đào tiếp tục dồn đến, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó cho cô, không bỏ sót một chi tiết.
“Chưa.”
Vệ sĩ nhận ra cô, tự động đi đến che ô cho cô. Trong làn mưa, Doãn Huyền ngẩng đầu lau máu, mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào anh:
Mẫn Hành Châu không đáp, vừa đến bên cạnh xe thì dưới gốc cây bỗng vang lên một giọng nữ—
Mẫn Hành Châu nhíu mày:
“Lễ tết thế này, còn tưởng chuyên cơ của cô lại tới cơ. Tôi còn định tranh thủ quá giang về cảng thành thăm ông nội một chuyến.”
Mẫn Hành Châu lạnh lùng:
“Ngon thật. Chỉ là tôi chưa từng ăn thứ gì cay đến mức này.”
“?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không liên quan đến anh.”
“Chỉ cần bị cánh paparazzi chụp được, tài khoản của cô Lâm sẽ bị fan anh ném đá tới sập.”
Lâm Yên lè lưỡi, vừa nói vừa vặn nắp uống nước.
A Tinh yên tâm hơn:
Giữa trời đông lạnh giá, cay đến mức khiến cô liên tục hít mũi, chóp mũi đỏ hồng lên mà vẫn không ngừng ăn.
Phía sau là lời yêu đậm chất ngôn tình—nào là “quen biết, hiểu nhau, ám muội”… còn công bố luôn cả ngày cưới.
Có đại lão ghen rồi, ra tay rồi đấy.
Lâm Yên:
“Cô ấy… không quan trọng đến thế.”
—
Lâm Yên đáp thẳng:
A Tinh thì quá quen với sự “yếu đuối” này của cô, lẳng lặng đứng bên cạnh đưa khăn giấy, đưa nước.
Nhưng chẳng bao lâu, toàn bộ ảnh đều biến mất, tài khoản Doãn Huyền bị khóa.
Tần Đào ngẩn người, bị đuổi xuống ngay trên đường cái:
Lâm Yên đặt chai nước lên kệ xe, gõ tin nhắn gửi cho Tần Đào:
Cô ta chẳng có gì xuất sắc, chỉ được cái diễn đúng bản chất con người thật của mình. Có lẽ đạo diễn Vương cũng nhìn trúng điểm này nên mới để cô ta vào vai đó.
“Nói ra thì dài, nhưng thỏa thuận giữa em và Hành Châu đâu có kết thúc dứt khoát. Cô ta nổi giận rồi, chơi trò ép buộc.”
Nghe thấy câu ấy, Doãn Huyền lập tức mất vui:
“Đi trượt tuyết xả hơi đi, tôi gọi thêm vài người bạn.” – Tạ An đề nghị.
“Ca sĩ hip-hop nổi tiếng và Doãn Huyền công khai yêu nhau rồi, lên tin giải trí luôn!”
“Không có chuyện không nỡ.”
Tần Đào:
Cả hai cùng lên xe. Mưa ngày càng nặng hạt. Tần Đào cũng nhảy vào ghế sau không hỏi han gì, cứ thế chui vào.
Doãn Huyền bước lên đối mặt, truy hỏi:
A Tinh thay Lâm Yên từ chối luôn:
Tại trường quay, Lâm Yên vừa kết thúc cảnh diễn, tiện tay ném kịch bản, cầm bình giữ nhiệt đi vào phòng trà pha nước.
Gọi to, kiên quyết như ra lệnh. Không hề có sự mềm mại, quyến rũ như giọng Lâm Yên.
Mẫn Hành Châu nói xong, cầm chìa khóa xe rời đi, suốt cả quá trình không một lần liếc nhìn sang bên trái—nơi những cuộc trò chuyện, ánh mắt, và không khí gia đình vẫn rộn ràng như mọi năm. Nhưng anh thì không, vẫn là gương mặt bình lặng, chẳng hề gợn sóng cảm xúc.
“Mẫn Hành Châu.”
“Nghe nói cô về lại nhà họ Lâm rồi à? Ông nội nói gì với cô vậy?”
“Cô không ăn được cay à? Xin lỗi nhé, thị trấn nhỏ này chỉ có quán đó là ngon.”
“Không đủ tiền mua vé xe à?”
Mẫn Hành Châu lập tức rời đi. Tần Đào kìm nén suốt dọc đường, cuối cùng cũng không nhịn được:
Vừa hay đụng mặt Lâm Dĩ Vi.
Lâm Dĩ Vi bật cười, rồi thở dài ra vẻ tiếc nuối:
“Chờ tôi với, Hành Châu!” – Tần Đào quấn chặt áo khoác chạy trong mưa, vừa kịp trốn dưới ô của cậu ấm thì đã bị ánh mắt sâu thẳm của người bên cạnh khiến chột dạ, phải khựng lại.
Doãn Huyền nhếch môi cười khẩy:
“Thỏa thuận liên quan quá nhiều, cần thời gian.”
“Sao nào? Anh thích kiểu này đúng không? Thấy k*ch th*ch chứ?”
Bài đăng trên tài khoản cá nhân của Doãn Huyền viết:
Tạ An hỏi:
“Im đi. Xuống xe.”
“Đừng bày vẻ mặt đó với em. Muốn đẩy thì cứ đẩy, anh sợ ai nhìn thấy cơ chứ.”
Lại nhìn người đàn ông trước mặt—quý tử trời sinh, áo sơ mi đen chỉnh tề cao quý, mà cổ áo thì luôn cởi hờ, lười biếng. Nhìn như thế, có phần… buồn bã.
Anh vẫn giữ nguyên thái độ điềm đạm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, Doãn Huyền không kìm được lòng mình, nhào vào lòng anh, vòng tay ôm lấy eo, tay luồn vào thắt lưng quần vest, kéo nhẹ.
“Tại sao?”
Tần Đào:
Lâm Yên quay đầu lại:
Tối nay, Tạ An mời mọi người ăn lẩu, chọn loại lẩu dầu đỏ siêu cay. Trước mặt Lâm Yên xếp một hàng chai nước khoáng.
“Cậu định thế này luôn à? Sao không tự đưa cô ấy vào phòng khám?”
Giọng Mẫn Hành Châu rất bình thản, không rõ cảm xúc:
“Vậy là ba triệu của anh tiêu rồi.”
Anh không ăn tối, áo khoác vest vắt trên cánh tay, bước ra ngoài khi trời đang mưa phùn. Vệ sĩ cầm ô đi theo che cho anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước mặt Mẫn Hành Châu, Doãn Huyền lúc nào cũng biết cách chiếm thế thượng phong trong lời nói:
Bầu không khí trong xe rất vi diệu, cứng đờ.
Lâm Yên gật đầu. Dù vậy, cô vẫn muốn ăn no lẩu cái đã. Đến lúc ăn xong, cay đến mức cô phải đứng bên xe uống nước liên tục.
Doãn Huyền đứng trong mưa, trên người mặc sườn xám đã ướt sũng, vừa thê thảm vừa đẹp mê hồn. Khóe môi thâm tím rỉ máu, cổ lộ ra đầy vết thương, nhưng ánh mắt thì lại quật cường như một bông anh túc độc nở rộ giữa tàn tích.
Lâm Yên chẳng buồn nhìn, chỉ vặn nắp bình lại rồi rời khỏi đó, quay về học lời thoại, chuyên tâm diễn xuất.
“Không liên quan?” – Anh nhìn xuống cô – “Vậy em đến trước cửa nhà tôi làm gì?”
“Chơi lớn thật.”
“Lên xe, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Tạ An đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt:
Trong ảnh, Doãn Huyền cười rạng rỡ, tay trong tay hôn má nam ca sĩ hip-hop, trên người vẫn còn vết thương.
“Anh ly hôn chưa?”
Anh dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Chưa?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.