Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 330: Vết thương khỏi rồi nè

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 330: Vết thương khỏi rồi nè


“Tiên sinh sáng nay mấy giờ về vậy?”

Vừa mở điện thoại, mấy tin tức tài chính đã nhảy ra đầy màn hình.

Lâm Yên quay đầu nhìn thoáng qua phòng bên cạnh, tiếp tục rửa mặt:

“Em đúng là chẳng ra gì, bị chút xíu thương cũng bắt anh quay về.”

“Dậy thôi nào, trời tối rồi.”

Mẫn Hành Châu khẽ bật cười:

“Ngủ đi.”

Cô khẽ vòng tay lên lưng anh, đôi tay mềm mại lần lên cơ thể rắn chắc, giây sau đã bị anh ôm chặt vào lòng.

Em nghĩ tiền từ đâu ra mà đòi?”

Mẫn Hành Châu ngồi tựa vào đầu giường, mí mắt khẽ mở ra, ánh mắt còn đọng lại vẻ mệt mỏi.

“Em đâu có cần nhiều tiền như vậy.”

Lâm Yên không nhịn được rúc sâu vào lòng anh:

Lâm Yên không biết Mẫn Hành Châu về từ đâu.

Lâm Yên nằm bò trên người anh, ngọt ngào hỏi:

Anh bóp nhẹ thôi, không hề đau, Lâm Yên cụp mắt xuống, giọng mềm mại:

Lâm Yên cũng chẳng nhớ rõ lắm, vừa lau mặt vừa dặn dò:

“Con gái này dễ nuôi không?”

“Vừa muốn anh ở bên, vừa muốn anh kiếm tiền đưa cho em.

Cô cứ thế đợi, đợi đến tận sáu giờ sáng, đang mơ màng trong giấc ngủ, bỗng cảm nhận được phía sau có một cơ thể nóng rực áp sát.

“Vì em mà thức trắng đêm đấy.”

Giữa đêm hôm, đang ở tỉnh ngoài mà cũng điều máy bay về đây chỉ vì cô.

“Đưa tay cho anh xem.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ tới người đàn ông vẫn còn đang ngủ trên giường, Lâm Yên liền cởi giày, chậm rãi trèo lên giường, nhẹ nhàng đè lên người Mẫn Hành Châu, đôi chân thon dài lắc lư qua lại.

“Muốn đi đâu?”

Lâm Yên mơ màng, đôi mắt còn chưa tỉnh hẳn:

“Anh tranh thủ từng giây từng phút để quay về với em, biết không?”

Bảo mẫu đứng ngoài cửa, đưa quần áo cho cô:

Ngón tay trắng ngần chạm nhẹ lên bờ môi lạnh mỏng của anh, ghé sát tai anh, thì thầm mềm mại:

Mẫn Hành Châu khẽ hừ từ trong mũi:

“Là khoảng sáu giờ sáng, lúc xe chạy vào sân.”

Cô cười, nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Yên chậm rãi mở mắt, dựa vào sự thiên vị và lo lắng anh dành cho mình, cô có vẻ cũng tự tin hơn, mang theo chút hờn dỗi vì thiếu ngủ:

Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô:

Đường nét quai hàm của Mẫn Hành Châu căng lên, anh thấp giọng mắng:

“Hửm?”

Con chim kia vừa xổng ra khỏi lồng, cô đã mất bao nhiêu hoa quý rồi.

“Thật đúng là nuôi một cô con gái.”

“Tiểu thư Lâm, bữa tối đã chuẩn bị xong, có cần gọi tiên sinh dậy cùng ăn không?”

“À không, là em họ của anh hẹn em đấy.”

Chiếc áo quá rộng, vừa vặn che kín cơ thể nhỏ nhắn của cô.

Cô đang mặc chiếc áo sơ mi anh mặc tối qua, màu đen tuyền, khiến làn da cô càng thêm trắng nõn.

“Tiểu thư Lục hẹn em ra ngoài.”

Mẫn Hành Châu cầm lấy ngón tay đang dán băng cá nhân của Lâm Yên, đầu ngón tay nhẹ nhàng bóp lấy:

Anh hạ lệnh, giọng lười biếng:

Chương 330: Vết thương khỏi rồi nè

Bảo mẫu đáp:

“Ban ngày ngủ rồi, buổi tối… em có thể ra ngoài chơi không?”

“Mắt anh đỏ hết rồi.”

Như thể ai đó làm phiền giấc mộng đẹp của mình, Lâm Yên khe khẽ rên một tiếng:

Trên tấm thảm dưới đất, lộn xộn nào là thắt lưng, áo sơ mi đen, đồng hồ Patek Philippe, và cả chiếc kẹp tóc đính ngọc trai.

“Vết thương khỏi rồi mà.”

Mẫn Hành Châu đặt lòng bàn tay lên vai cô, xoay người cô lại đối diện với mình, giọng khàn khàn:

Rồi nghĩ nghĩ, liền bổ sung:

Lâm Yên nhìn anh, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm mỏng lay động, chiếu rọi vào chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh khiết, nhuộm lên mái tóc cắt gọn gàng của anh một lớp ánh sáng mờ ảo, tôn thêm những đường nét sắc sảo, lạnh lùng mà đẹp đến mức quá đỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngày hôm đó, mãi đến chiều tối cô mới tỉnh lại, bảo mẫu nhắc cô phải ăn uống đúng giờ, Lâm Yên mới uể oải ngồi dậy đi rửa mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh còn trách em? Nếu còn trách nữa thì ra sofa ngủ đi, hại em phải chờ cả đêm.”

Cô vặn vẹo người, mềm mại rúc vào lòng anh, tr*n tr**, ngoan ngoãn mà cũng vô cùng đáng yêu.

Lâm Yên bật cười, giọng mềm mại như tơ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẫn Hành Châu vừa bất ngờ lại vừa đau lòng, cụp mắt xuống, lòng bàn tay nóng rực nhẹ nhàng nâng lấy gương mặt cô:

“Hôm nay đừng cho Giao Phượng ăn no quá, nó lại phá vườn của tôi mất. Phải cho nó một bài học.”

Công việc bên kia còn chưa xử lý xong.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 330: Vết thương khỏi rồi nè