Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 328: Uỷ khuất rồi sao?
Cho dù là tài phiệt, suy cho cùng cũng chỉ là một người đàn ông có nhu cầu bình thường.
Mẫn Hành Châu dập tắt điếu thuốc, khuôn mặt uể oải lộ ra chút ý cười nhàn nhạt:
“Anh còn chưa ngủ à, em ngủ trước đây.”
Rồi nhấn gửi.
“Chủ tịch Trần cho em năm mươi vạn.”
Vệ sĩ gật đầu, cửa thang máy khép lại.
Nhưng dường như cả hai đều rất thích nghe nhịp thở của đối phương trong những khoảnh khắc yên lặng ấy.
Mẫn Hành Châu chậm rãi nói:
“Khụ… Mẫn… Mẫn tiên sinh không hài lòng với cách ăn mặc của em sao?”
“Làm bất cứ chuyện gì cũng nên nghĩ xem, mình lấy gì để làm.”
Sau một lúc lâu, giọng Mẫn Hành Châu khàn khàn, thấp giọng trêu chọc:
Vệ sĩ đứng ngoài thang máy, đáp:
Bên kia chưa kịp trả lời, Mẫn Hành Châu ném điện thoại lên giường, vào phòng tắm tắm rửa. Lúc anh vừa tắm xong đi ra, tóc còn ướt, mới thấy tin nhắn của cô gửi đến – là một cái ảnh động.
“Làm xong vận chuyển bằng đường hàng không về cảng thành.”
“Mẫn tiên sinh? Em…”
Bên kia đột nhiên vang lên một tiếng kêu mềm mại, dường như thứ gì đó trong tay cô rơi xuống đất vỡ tan.
“Nhớ anh không?”
Mẫn Hành Châu gõ hai chữ: 【Em yêu】
“Hay là… để em chủ động hơn một chút?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng Lâm Yên nhỏ nhẹ như thì thầm:
Ngoài cửa, Trợ lý Từ cũng không mảy may biểu cảm, chỉ lạnh nhạt ra hiệu cho Trần Quyền Hưng rời đi.
“Sau này dẫn em đi cùng.”
Chỉ cần khẽ dụ dỗ một chút, khơi lên phản ứng, thì ai mà còn giữ nổi bình tĩnh.
“Nhưng anh đi bàn chuyện làm ăn mà, dẫn em theo làm gì? Họ không chê anh thì cũng chê em bám anh không biết chừng mực. Giống như trước đây, chỉ cần em hơi không vui, anh liền bỏ hết công việc, người ta lại tưởng em gây rối.”
Anh khẽ cười, giọng mang theo chút cưng chiều:
Giọng Mẫn Hành Châu lập tức trầm xuống:
Chương 328: Uỷ khuất rồi sao?
Lâm Yên:
“Định dùng năm mươi vạn để gài tôi?”
Mẫn Hành Châu có phần mất kiên nhẫn, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta khiến anh cau mày càng chặt.
Lâm Yên ngẫm nghĩ một chút, rồi bật cười trêu chọc:
Nhưng cô ta lại không biết—
Trần Quyền Hưng vẫn cố gắng hỏi:
Trợ lý Từ mặt không cảm xúc:
“Phạch”, cô bật đèn.
“Nửa đêm nửa hôm bận rộn thế?”
Cô gái ngơ ngác, Trần Quyền Hưng đã dặn, lúc cần thiết có thể gọi một tiếng “Thất gia”.
Anh lấy điện thoại ra, mở nhật ký ghi chép, bấm vào WeChat.
Tiếng dép vang lên “lạch cạch lạch cạch”.
“Tìm người tô màu lại tượng, cố gắng phục chế giống nhất có thể.”
Chuông cửa vang lên, Mẫn Hành Châu đưa tay mở màn hình giám sát, thấy mặt Trợ lý Từ và Trần Quyền Hưng.
Mẫn Hành Châu cúp thẳng, từ chối gặp.
Mẫn Hành Châu thành thạo bấm gọi thẳng.
“Nhớ.”
[Ảnh: Mèo nhỏ cuộn mình ngủjpg] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tin nhắn của Lâm Yên chưa đến, chắc là cô ngủ rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỹ nhân kế, Mẫn Hành Châu đã thấy quá nhiều, đối với những hành động trước mặt này, anh ta hoàn toàn không hề dao động cảm xúc.
Chiêu bài của Trần Quyền Hưng, hoàn toàn là đi vào ngõ cụt.
Anh cũng không nhận ra, lúc còn bên Doãn Huyền, nếu không gặp mặt, hai người rất ít khi nhắn tin trò chuyện.
“Mẫn tiên sinh không hài lòng chỗ nào? Có cần tôi đổi người khác đưa lên?”
Ngay lúc điếu thuốc được đưa tới, cô gái ngoan ngoãn và đầy mong đợi.
Ai mà chẳng có bạn gái, một người đàn ông giàu có thế này, có bạn gái cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc lén lút qua lại bên ngoài.
“Á —”
Lâm Yên rất biết cách nũng nịu, thỉnh thoảng còn khiến WeChat của anh bị quảng cáo đẩy thông báo linh tinh.
“Thất… Thất gia không muốn sao?”
Lúc vào thang máy, Mẫn Hành Châu nhận lại thẻ phòng khách sạn từ tay vệ sĩ:
Lâm Yên mềm mại đáp:
—
Trong căn phòng suite rộng thênh thang, Mẫn Hành Châu ngửa người tựa lên ghế sofa, cầm điện thoại nhìn chằm chằm màn hình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thưa tổng giám đốc, Trần Quyền Hưng muốn gặp ngài, nói là đến xin lỗi vì chuyện vừa rồi.”
Chắc cô lại thức khuya rồi.
Ánh mắt Mẫn Hành Châu vẫn lạnh nhạt và thờ ơ, cái nhìn đột ngột rơi xuống người cô gái, ánh ngời sự phiền muộn khiến cô rụt tay lại.
Ngọn lửa đỏ rực lập tức chắn ngang giữa hai người, tựa như chỉ cần cô tiến gần thêm một chút, điếu thuốc trong tay Mẫn Hành Châu sẽ vô tình thiêu rát lên người cô.
“Sao vậy?”
Trước đó, Trần Quyền Hưng đã đưa cho cô một khoản tiền lớn, dặn cô tối nay phải “xử lý” Mẫn Hành Châu. Không chỉ vì lời dặn của Trần Quyền Hưng, mà đối với cô, chỉ cần có cơ hội tiếp cận một người như Mẫn Hành Châu, dù không cần tiền cô cũng muốn liều một phen – nếu thắng, có thể một bước lên mây.
Nhưng…
Tiếng chuông đổ vài tiếng, bên kia đã nhận.
“Cô ấy giờ không nhìn thấy mà, tối nay em sẽ giữ bí mật cho Mẫn tiên sinh, được không?”
“Cô lấy gì để nghĩ rằng tôi sẽ có hứng thú?”
“Chủ tịch Trần đưa tiền cho em, em… Em chỉ làm theo thỏa thuận.”
Tiếng gọi càng thêm mềm mại nũng nịu, nhưng chỉ khiến Mẫn Hành Châu thấy cực kỳ khó chịu, anh quay đầu bỏ đi.
Là kiểu “dù phải bù tiền cũng muốn thử một lần”.
Ngoài cửa, hai vệ sĩ bước vào.
Mẫn Hành Châu không quay đầu lại:
Tấm vải che đi phần da thịt cô ta sắp phô bày.
Lẽ nào… là sai?
Trái tim cô gái như thắt lại, ngón tay cứng đờ giữa không trung:
Bạn gái?
Nửa phút đầu, cả hai đều không lên tiếng, chỉ có thể nghe tiếng cô trở mình, tiếng chăn gối sột soạt khe khẽ.
Cô gái siết chặt tấm vải trên người, nghe tiếng động liền quay đầu nhìn:
Anh lại càng không để ý, bây giờ bản thân đã quen tìm Lâm Yên qua WeChat.
Mẫn Hành Châu trầm ngâm một lát, nghiêm túc bổ sung:
Chắc giờ này Lâm Yên đang đứng bên quầy bếp uống nước, một tay cầm điện thoại. Cô không chủ động mở lời, cũng không biết nên hỏi gì, chỉ là lặng lẽ ở đầu dây bên kia, để hơi thở của hai người hòa quyện trong đêm khuya, tạo thành thứ không khí mơ hồ, lấp lửng.
Còn chưa kịp chạm lên vai anh ta.
Những hình ảnh đó như tự động hiện lên trong đầu Mẫn Hành Châu.
Anh không nhận ra, từ khi bên cạnh Lâm Yên, anh dần có thói quen dùng WeChat nhiều hơn, thích ngắm mấy sticker ngốc nghếch mà ngày nào cô cũng siêng năng sưu tầm gửi cho anh.
“Ủi khuất rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng anh khàn khàn, thấp trầm:
Trong làn khói mờ ảo, mùi khét gay gắt khiến cô gái không nhịn được ho khan một tiếng:
Mẫn Hành Châu chậm rãi lau tóc, trong đầu nhớ lại thời gian sống ở biệt thự, mỗi lần tắm xong đều có cô cầm khăn lau tóc cho anh.
Lấy gì ư, cô gái mặc đồ thỏ nghĩ, đàn ông mà, lúc không có ai bên cạnh chẳng phải đều suy nghĩ bằng nửa th*n d*** sao?
Mẫn Hành Châu khoác áo lên tay, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cô một cái:
“Tiểu Bạch Hoa” gửi cho anh một đoạn tin nhắn thoại. Giọng cô vang lên, dịu dàng lười biếng:
“Em vừa uống nước.”
Mẫn Hành Châu khẽ cong môi, thản nhiên rút tấm vải dùng để lau bụi bám trên tượng điêu khắc, ném thẳng lên người cô ta.
Doãn Huyền là kiểu người thích bất ngờ — thích đột nhiên xuất hiện sau lưng anh, thích hỏi thăm những người xung quanh anh để biết hành tung, bất kể là nửa đêm hay sáng sớm, đều lặng lẽ tìm đến.
“Không… không phải vậy!” Cô gái hoảng hốt muốn đuổi theo, nhưng bị vệ sĩ cản lại.
Mẫn Hành Châu khẽ cười khẽ, giọng cưng chiều hơn hẳn:
Mẫn Hành Châu dùng khăn lau tóc, tiện tay cầm lấy điện thoại trả lời.
Nghe giọng anh lạnh lùng và đầy chán ghét, cô gái run rẩy, rụt rè giơ tay lên, thành thật khai báo:
Mẫn Hành Châu vẫn bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, bóng lưng kiêu ngạo ấy như chìm vào biển sâu thăm thẳm, khiến người ta không dám tới gần.
Không lâu sau, gió đêm luồn qua điện thoại truyền đến.
“Bạn gái tôi dặn rồi, một ngày chỉ được hút một điếu.”
Cô gái giơ tay định cởi nốt hàng nút còn lại trên chiếc áo bó sát, cười nói:
Những lời oán trách vương vất, như đang nhẹ nhàng cào lên lòng anh.
Cô gái nhìn hai vệ sĩ ngoài cửa, biết mình thất bại rồi, trong lòng chột dạ, cuống quýt giải thích:
“Vâng thưa ngài, chúc ngài ngủ ngon.”
“Năm mươi vạn?” Mẫn Hành Châu mặt không cảm xúc, nhếch môi lạnh nhạt:
Cô gái nghĩ vậy nhưng không nói ra, chỉ làm theo những gì Trần Quyền Hưng đã dạy, bình tĩnh lấy một điếu thuốc ra, muốn chủ động châm cho anh ta:
Vệ sĩ thầm nghĩ, cái tượng báo viễn đông cao lớn thế kia, màu sắc loang lổ như vậy, việc phục chế đúng thật rất khó khăn.
“Đi theo tôi, xuống lầu, lo vẽ màu cho bức tượng đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.